Phong Hán cảm thấy cây phát lộc này dáng rất đẹp, chậu hoa lại càng độc đáo, dưới tàng cây là một pho tượng đồng tử đang ngồi, một mặt ngây thơ, mà ngọn cây vừa vặn nghiêng hướng đồng tử.
Không nhịn được nở nụ cười, anh cúi đầu đưa tay gẩy gẩy ngọn cây, sau đó bưng nó lên: "Mở cửa!"
Yến Thanh ở đây đã hơn 4 năm, nhà đối diện có chủ nhưng luôn để trống, lại cũng không cho thuê, lần này hẳn là Yến Thanh suy nghĩ nhiều.
"Người hàng xóm thần bí kia của cậu trở về."
Yến Thanh nghe vậy dừng lại, lập tức hiểu ý, thở phào nhẹ nhõm: "Cũng đúng!" Người có thể mua nhà tại Lý Hoa đình bình thường không thiếu tiền, tự giễu cười một tiếng: "Tớ quá khẩn trương rồi, toàn là nhờ những sasaeng fan cực đoan ban tặng đấy." Giờ nhìn lại gốc phát lộc này, cũng không thấy nó quá xấu.
Phòng số 1802 là kiểu nhà 4 phòng 2 sảnh, 2 phòng ngủ, so với phòng 1801 của Mẫu Đan không chỉ lớn gấp đôi.
2 người vào nhà, Yến Thanh bỏ đồ ăn sẵn lên bàn trà, ngồi trên ghế salon: "Cậu xem hiện tại kinh tế đình trệ như thế, tớ có thể phát tài hay không?"
"Thị trường chứng khoán không thuận lợi cho lắm, giá bất động sản tăng lên là rất bình thường." Phong Hán đặt bồn hoa lên kệ gỗ kiểu cổ, thuận tay lấy phong thư màu hồng gài ở gốc cây ra, đưa cho Yến Thanh.
"Tớ cũng thấy vậy." Yến Thanh cầm lấy phong thư, kiểm tra bên ngoài một hồi mới cẩn thận mở ra: "Vì tránh fan cuồng của cậu, nhiều năm qua chúng ta mua không ít phòng ốc, ở thủ đô với Thân thành thôi đã có đến 13 căn." Nói ra chính mình cũng không tưởng tượng nổi.
Phong Hán qua thư phòng lấy một bình Brandy, trở lại phòng khách, chỉ thấy Yến Thanh nhíu mày nhìn tờ giấy trên tay.
"Thế nào?"
"Không có gì." Yến Thanh gấp tờ giấy, thả trở lại phong thư, cầm lấy đồng xu 1 tệ lên ngắm nghía: "Có lẽ thật chỉ là láng giềng hòa thuận." Dù sao cậu cũng không nhìn ra có gì không đúng, thu hồi tiền xu, quay ra bóc đồ ăn. "Lần uống rượu đêm nay là lần tớ uống an tâm nhẹ nhõm nhất trong tất cả."
"Bá mẫu lại giục cưới rồi?" Phong Hán ngồi ở đối diện, thấy Yến Thanh trưng ra một mặt cười khổ, liền biết kết quả: "Qua hết năm cậu cũng 36, xác thực nên tìm một người thật tốt mà lập gia đình."
Yến Thanh than nhẹ: "Tớ cũng muốn." Chỉ là lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, cậu thật là gặp đủ ô uế: "Đừng chỉ nói tớ, cậu đâu?"
Hợp tác nhiều năm như vậy, khát vọng của Phong Hán đối với gia đình, cậu rõ ràng hơn ai hết, không phải do địa vị bây giờ, hàng đêm đều làm chú rể cũng có thể, cần gì giữ mình trong sạch đến nỗi bên ngoài có lần còn đồn đại cậu ta là gay.
"Tớ?" Phong Hán cụp mắt khui rượu, tự giễu cười nói: "Không biết."
"Đừng nói cậu còn chưa quên Dương Lê Đình?" Yến Thanh thu lại nụ cười, hơi nheo mặt nhìn chằm chằm Phong Hán, không buông tha bất kỳ tia biến hóa nào.
Phong Hán mở rượu, đặt ở một bên, giương mắt nhìn lại Yến Thanh: "Cậu nói xem?" Anh có thể chấp nhận việc người phụ nữ của mình ra đi vì bất đắc dĩ, nhưng lại tuyệt không bao dung chuyện ác ý lừa gạt.
"Đây mới là anh em của tớ!" Yến Thanh cầm chai rượu, rót cho anh: "Nữ nhân như Dương Lê Đình, vì thượng vị, hôm nay có thể cùng cha Võ Chiêu lên giường, ngày mai đã có thể bò lên giường của Võ Chiêu, nếu cậu mà còn chút tâm tư nào với cô ta, chúng ta mỗi người một ngả."
Làm bạn tốt cùng đồng hợp tác, cậu tuyệt đối ủng hộ Phong Hán yêu đương, lập gia đình, nhưng quyết không cho phép anh lãng phí chính mình.
"Cạn ly."
"Cheers!"
Lại bận rộn 1 tiếng, Mẫu Đan nhìn căn nhà đầy sinh cơ, tâm tình cảm giác đặc biệt thoải mái, vỗ vỗ hai tay: "Đại công cáo thành!" Sau đó thở dài một hơi, vung tay đi vào nhà vệ sinh: "Việc cuối cùng, lau nhà." Rất muốn nghỉ ngơi, nhưng không làm xong, cô không an tâm được.
Dùng hết cơm tối lau 3 lần, rốt cục hài lòng, Mẫu Đan rửa sạch đồ lau nhà liền không đợi nổi lấy ra một lọ tinh dầu oải hương, chuẩn bị tắm tinh dầu 1 cái, thư giãn.
Sấy khô tóc nằm dài trên giường, hiện tại đã gần 12 giờ, lấy điện thoại đã sạc đầy pin ra, thấy Ngô Thanh gửi cho cô những 26 tin nhắn, Mẫu Đan cho là có chuyện gì, vội vàng nhập mật mã đăng nhập Wechat, xem xong vui mừng, hóa ra là trang web của nữ trang Lạc Lai đã cập nhật poster quảng cáo đầu xuân, có tag cô.
Ấn mở Weibo, Mẫu Đan đăng nhập tài khoản của mình, Ngô Thanh đã thay cô share lại bài đăng của Lạc Lai. Mà bài này cũng là bài đăng đầu tiên kể từ khi đăng ký tài khoản, ngoài dự liệu là share bài chưa đến 30 phút, cô đã có thêm hơn 2000 follower.
Ting...
Ngô Thanh lại nhắn tin tới: [Đan Đan tỷ, chị xong việc rồi sao? Họa tỷ lấy bên Lạc Lai 9 bức ảnh, chị tự post hay là để em?]
Mẫu Đan: [Chị xong việc rồi, em gửi ảnh cho chị, chị tự post là được rồi.]
Gửi ảnh qua, Ngô Thanh vẫn không quên đắc ý: [ Đan Đan tỷ, chị qua xem bình luận bên Weibo Lạc Lai đi, thật nhiều người khen tấm ảnh cool ngầu mà chị chụp cùng Đông Tiểu Tây lắm luôn, em đã thả tim hết cho chị rồi, tình hình bên chúng ta tốt lắm.]
[Thật sao? Chị đăng ảnh xong liền qua xem.]
Mẫu Đan lướt xem từng tấm ảnh chụp Ngô Thanh gửi tới, 3 tấm đầu là Đông Tiểu Tây cùng Trương Hủy Nhan, nhưng 5 tấm sau đều có cô, mà tấm cuối cùng là tấm mà cô nhễ nhại mồ hôi.
Mở lại Weibo, đăng tấm hình của mình lên, sau đó tự giới thiệu: "Xin chào! Tôi là Mẫu Đan." Vô cùng đơn giản, không có lời thừa thãi. Vừa đăng bài này xong, Mẫu Đan lại lập tức đăng 9 tấm hình lên, tag Lạc Lai.
Đang muốn xem bình luận, Giang Họa gọi điện tới, Mẫu Đan vội tiếp: "Nửa đêm canh ba tìm tớ, là ngủ không được, hay là nhớ tớ?"
"Là có việc." Trong thanh âm khó nén vui mừng: "Người đại diện Anne của hoàng tử tình ca Hongkong Trần Tiêu gửi email cho tớ, nói là xem poster cậu chụp cho Lạc Lai, Trần Tiêu muốn mời cậu làm nữ chính trong MV mới của cậu ta: Vô Tri Mỹ Mộng."
"Poster quảng cáo của Lạc Lai không phải vừa mới đăng lên sao?!" Mẫu Đan giơ thẳng chân: "Hiệu quả nhanh như vậy?" Cô làm sao lại cảm thấy như mơ nhỉ?
"Không phải hiệu quả nhanh, cửa hàng ở Hongkong của Lạc Lai ngay đêm giao thừa đã đổi poster." Giang Họa có lòng tin vô cùng cao đối với Mẫu Đan: "Làm sao, cậu không muốn quay?"
Mẫu Đan phủ nhận: "Kiếm tiền thì ai không muốn, nhưng như nữ sĩ Lam Lệ Quyên đã nói, tớ diễn vừa giả lại vừa xốc nổi." Cô sợ liên lụy ca khúc mới của người ra.
"Muốn là được." Giang Họa đương nhiên cân nhắc qua lo lắng của Mẫu Đan: "Annie đã nói trong email, Vô Tri Mỹ Mộng chủ yếu là chuyện yêu đơn phương, cậu lộ mặt một cái trong MV, dạo chơi phố lớn đóng vai nữ thần là ổn, không cần diễn kỹ gì hết." Công việc thế này tìm đâu ra nữa?
Nếu như là như vậy, cô thật đúng là có thể: "Lúc nào quay, chúng ta có cần tới Hongkong không?"
"Vẫn theo hợp đồng cũ, bên kia sẽ mau chóng sắp xếp thời gian quay chụp." Vẫn là câu kia: "Bởi vì cậu hoàn toàn là người mới, đoán chừng cát xê không nhiều. MV quay tại thành phố Đại Lý, chúng ta không tới Hongkong."
"Được, tớ biết rồi." Việc hôm nay khiến Mẫu Đan hơi lo lắng: "Họa nhi, nếu như cậu muốn tiếp tục phát triển studio, tớ khuyên cậu nên tìm người mới sớm một chút đi." Cô đã không có diễn kỹ, lại không biết hát, gia nhập giới giải trí chỉ là tạm thời, chờ tình thế bên ngoài ổn liền giải nghệ.
Nhắc đến việc này, Giang Họa không khỏi thở dài: "Tớ biết, nhưng bây giờ người muốn vào ngành giải trí đâu đâu cũng có, nhưng tư chất cùng tâm tính ổn lại rất ít." Cho dù có, người ta cũng sẽ không coi trọng studio chẳng có danh tiếng gì của cô: "Yên tâm đi, đợi lúc nào rảnh, tớ sẽ tới mấy cái học viện điện ảnh, học viện hí kịch nhìn xem."
"Trong lòng cậu nắm chắc là tốt." Mẫu Đan cũng rõ ràng mình có bao nhiêu phân lượng: "Tớ cũng giúp cậu lưu ý."
Có lẽ là quá mệt mỏi, gọi điện cho Giang Họa xong, Mẫu Đan bắt đầu ngáp không ngừng, không đợi xem hết bình luận Weibo, mí mắt cô đã sụp xuống, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Phong Hán cùng Yến Thanh uống rượu đến rạng sáng 2 giờ mới trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ là đêm này anh ngủ cũng không ngon, trời còn chưa sáng liền tỉnh.
Đứng dậy xuống giường rút một điếu thuốc ngậm bên miệng, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, cắn đầu mẩu thuốc lá, hai mắt sâu không thấy đáy, anh lại mơ tới cánh cửa sắt của trường giáo dưỡng.
Hôm trước nhà giam Thông châu có liên hệ anh, Chu Hải Ninh đã bắt đầu suy kiệt, anh đang nghĩ xem mình có nên đi nhặt xác cho ông ta hay không? Thế nhưng mỗi lần cân nhắc vấn đề này, trong đầu không nhịn được hiện ra khuôn mặt dữ tợn của Chu Hải Ninh lúc đánh đập mẹ, Phong Hán hít sâu một hơi.
Kể từ lúc anh hiểu chuyện đến nay vẫn luôn muốn Chu Hải Ninh chết, mà năm 12 tuổi, vì không nhìn đến kết cục cuối cùng của tội ác, anh cầm dao đâm về phía tên ma quỷ đang kéo lấy tóc mẹ, mặc dù không thể giết Chu Hải Ninh, nhưng cũng lấy đi nửa cái mạng của ông ta. Vì thế, anh bị đưa vào trường giáo dưỡng.
2 năm trong trường giáo dưỡng đó, mẹ anh gửi cho anh không ít sách. Mà anh ngoại trừ đọc sách, đều là oán hận, oán hận mẹ anh vì cái gì ở lúc mấu chốt còn cứu Chu Hải Ninh?
Thẳng đến lúc trưởng thành, anh mới hiểu được, mẹ anh Phong Minh Hà không phải cứu Chu Hải Ninh, mà là anh, bà không cho phép con của bà tuổi nhỏ giết người. Nhưng nếu như biết bà cuối cùng bởi vì Chu Hải Ninh mà chết, anh tình nguyện gánh tội giết người.
Trời sáng, Mẫu Đan vận động xong, tắm cái liền cầm điện thoại ra ngoài, dự định đi uống sữa đậu xanh ăn bánh quẩy. Đứng chờ ở cửa thang máy, nhìn số tầng lầu đang không ngừng thay đổi, chợt nghe lạch cạch một tiếng, cô quay đầu nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông đội chiếc mũ len Adidas đi ra từ nhà đối diện.
Đây là hàng xóm của cô? Mẫu Đan một câu cũng không nói, hiện tại cô chỉ muốn huýt sáo một tiếng, như đám thanh niên chơi bời ấy. Đàn ông để râu cô thấy cũng nhiều, nhưng trước mắt vị này là tuyệt đối cuốn hút, có... có phẩm vị nhất. Đúng, có phẩm vị, đã không thể dùng từ đẹp để miêu tả anh ta.
Nghĩ đến một chuyện, cô nhanh chân chạy về nhà: "Phiền phức ngài chờ tôi một chút, 10 giây sau liền trở lại." Nhanh như gió mở cửa nhà.
Phong Hán quay đầu nhìn về phía cửa phòng 1801 còn chưa đóng, thang máy tới, anh đi vào, giữ cửa mở.
Đúng 10 giây, Mẫu Đan đi ra, kéo đùng một cái đóng cửa lại, vội vàng chạy vào thang máy: "Cám ơn cám ơn." Không đợi Phong Hán đáp lại, cô hai tay đưa danh thiếp của Giang Họa lên: "Xin chào, tôi là Mẫu Đan, mới chuyển đến căn 1801, đây là phương thức liên lạc studio của chị dâu tôi, nếu ngài có hứng thú với ngành giải trí, có thể tìm cô ấy, cô ấy rất tốt, mà lại rất có trách nhiệm."
Phong Hán cúi đầu nhìn về phía tấm danh thiếp kia, cực kì ung dung nhận lấy: "Tốt, tôi sẽ cân nhắc." Đây là lần thứ hai cô không nhận ra anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...