“Không đâu……” Nàng không muốn tin người ngủ cùng giường với mình, lại là người mỗi ngày đều nghĩ đến việc hại nàng.
“Đứa ngốc này, con cẩn thận nghĩ lại xem, rốt cuộc là Huệ vương có gì khả nghi không?”
Trong đầu Vũ Lâu nhanh chóng nghĩ lại những chuyện đã qua. Hắn xâm chiếm, sỉ nhục nàng, mỗi một hành động đối với nàng đều tràn ngập sự đùa giỡn: “Thật là Lam Tranh sao?” Nàng phát hiện ra mình gọi hắn quá thân mật, lại sửa lại: “Thật sự là Huệ vương làm?”
“Đầu tiên là hắn hại Thái tử, sau lại động thủ với Tần gia ta.” Tần Khải Canh nói: “Con nghĩ lại mà xem, chuyện rõ ràng như thế có gì vô lý không?”
Đúng vậy, nếu hắn đã hồi phục, bắt đầu trả thù, thì sẽ theo trình tự như thế.
Nàng không thể không tin: “Nhưng đứa bé này là con của hắn, làm sao hắn có thể hạ thủ……” Nàng chợt nhớ từ trước đến giờ, đối với mọi chuyện, Lam Tranh đều làm ra vẻ không có gì, bỗng nhiên hiểu ra, hắn đối xử với nàng như đồ vật của hắn, thì làm sao thương hại cho đứa con của nàng được.”
“Con……” Nàng đau lòng đến không thở nổi, cố nén khóc: “Nếu thật sự như thế, chắc hắn đã vừa lòng rồi.”
Tần Khải Canh nói: “Đứa bé mất đi, không còn cách nào chứng minh sự trong sạch của con, giờ chỉ cần một câu của Huệ vương cũng có thể lấy mạng con rồi.”
Trong đầu Vũ Lâu hiện ra hình ảnh Lam Tranh ngốc nghếch quấn quít lấy nàng, đưa tay lau nước mắt cười nói: “Khổ cho hắn phải diễn trò lâu như vậy……” Nàng xoay người, đi đến trước mặt Phương Lâm: “Bây giờ nên làm gì đây?” Tuy đứa bé đã mất, nhưng nàng vẫn theo bản năng, đưa tay lên sờ bụng.
“Để ta cho cô một thang thuốc ra thai, uống vào đẩy đứa bé ra. Sau đó điều dưỡng một thời gian.” Phương Lâm cũng không chịu nổi, năng lực của hắn có hạn: “Ta dốc hết khả năng, cũng chỉ có thể làm vậy cho cô thôi.”
“Cảm ơn.” Vũ Lâu sụt sịt, trêu đùa: “Bị người ta lừa tới lừa lui mới phát hiện chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất, thật xui xẻo vì ta lại là nữ nhân, nếu là nam nhân, thì ta đã sớm ở cùng ngươi rồi. Cũng không phải chịu những tội nợ này.”
Giọng điệu thoải mái của nàng thật không hợp với bầu không khí bi thương lúc này một chút nào, khiến Phương Lâm nghe mà lòng chua xót.
Hắn viết đơn thuốc ra thai đưa cho Vũ Lâu, đứng dậy cáo từ. Đi tới cửa, hắn dừng lại, nghĩ nghĩ một chút, rốt cuộc cũng không đành lòng nói ra câu kia. “Vũ Lâu, cô trúng độc sâu rồi, có thể sẽ không có khả năng mang thai nữa.”
************************
Sau cơn mưa, trời lại hửng sáng, khí trời mát lạnh. Một thân hình mặc đồ trắng, yểu điệu như rắn nước, õng ẹo đi trong Huệ vương phủ, mỗi một bước đi đều khiến mấy tên hộ vệ nhìn theo đến chảy nước miếng. Ả đi đến cuối hành lang gấp khúc, đột nhiên bị người khác che miệng, kéo tới chỗ yên lặng.
“Thẩm Băng Sơ, sao ngươi lại quay về?”
Thẩm Băng Sơ hung hăng đá chân người nọ, rút khăn đang bị hắn bịt miệng ra, trừng mắt nhìn đối phương: “Tên thái giám chết bầm, miệng của bản cô nương là thứ ngươi muốn bịt là bịt hay sao?”
Lưu Hi đưa một ngón tay lên miệng, ý bảo nàng nhỏ giọng: “Nói nhỏ thôi! Đừng để người khác chú ý đến! Ta hỏi ngươi, ngươi quay về làm gì?”
Thẩm Băng Sơ cười quyến rũ: “Tần Vũ Lâu đi rồi, Vương gia đón ta trở lại, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có ta. Dù sao, hiện giờ ta cũng không nơi nương tựa, đương nhiên phải quay về với Vương gia rồi.”
“Vương Đàn có nói với ngươi, ai sai hắn làm thế không?”
Thẩm Băng Sơ vừa nghe đến tên Vương Đàn, lập tức bật khóc: “Đừng nhắc đến hắn! Ta đâu biết hắn to gan như thế, dám bắt cóc Huệ vương.”
Lưu Hi thầm nghĩ, ả ta chắc cũng không biết chân tướng sự việc, nếu không, Thái tử đã không lưu lại, không giết ả ta. Nhưng Tần Vũ Lâu vừa đi, Huệ vương lại đón nàng về, nếu nàng biết gì, để lộ cho Huệ vương thì sẽ phiền phức, nên hắn không kìm được sợ hãi, vội tới dò hỏi.
Nhưng Thẩm Băng Sơ cũng không biết gì, khiến hắn yên tâm hẳn.
Lưu Hi nói: “Tất cả đã là quá khứ, Vương phi đi rồi, ngươi cố mà hầu hạ Vương gia cho thật tốt, về sau nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Hừ, đương nhiên.” Thẩm Băng Sơ nói: “Về sau đừng có tùy tiện chạm vào ta!”
“Vâng, vâng, tiểu chủ nhân!” Tốt rồi, tốt rồi, thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn.
Lưu Hi bớt được một nỗi lo, cáo biệt Thẩm Băng Sơ, chầm chậm bước đi. Đang sảng khoái định quay về hầu hạ Vương gia, đột nhiên nghe sau lưng có người gọi: “Lưu Hi, sao ngươi có vẻ đắc ý như vừa trút được gánh nặng vậy?”
Lưu Hi quay đầu, thấy chủ nhân của mình, thân mặc triều phục, đứng dựa vào cây trụ đỏ, cười lạnh, khiến hắn phát run, vội nói: “Không khí sau cơn mưa thật tinh khiết, nên nô tài hít thở nhiều một chút thôi mà.”
“Đúng là không tồi.” Lam Tranh ngoắc ngoắc hắn: “Đi theo ta, ta cần ngươi giúp một chút.”
“Vâng.”
Lưu Hi thoáng cảm thấy bộ dạng của Vương gia không giống bình thường, nhưng cũng vẫn phải nghe lệnh, theo hắn đi vào một căn phòng trống phía sau Vương phủ. Ít có người tới, nên thềm bậc thang bị rêu xanh phủ kín.
“Hừ, ngươi xem ngươi làm gì đây? Rêu ở đây mọc dầy cả lên rồi.” Lam Tranh chỉ thềm đá nói.
Lưu Hi hơi ngơ ngẩn, đừng nói là rêu mọc dày, kể cả chuyện tiền bạc cũng đều là chuyện của quản gia chứ có liên quan gì đến hắn. Nhưng nếu Vương gia đã hỏi, thì cũng phải trả lời qua loa hai câu: “Vâng, lát nữa nô tài sẽ gọi người đến thu dọn.”
“Không có lát nữa. Đã làm sai, thì phải bị phạt.” Lam Tranh vỗ vỗ tay: “Người đâu! Ném hắn vào trong lu.”
Vừa dứt lời, hai thị vệ đi từ trong phòng ra, túm lấy tay Lưu Hi, ném hắn vào trong một chiếc lu đồng, vốn là đồ dùng để giữ nước cứu hỏa. Lâu ngày không có ai đổ thêm nước vào nên đã khô cạn, nhưng vì hôm nay mưa to nên lại đầy nước.
Lưu Hi bị ném vào nước, vừa ngoi ngóp đầu lên muốn phun nước ra, lại bị người dúi đầu xuống. Đến lúc hắn tưởng như sắp ngạt chết thì lại được lôi lên. Ngoài Lam Tranh và hai tên thị vệ ban nãy, lúc này còn có thêm một người nữa, là Vũ Dương hầu Vương Lân.
“Coi ta này, làm Vương gia mà ngốc nghếch, đến giáo huấn hạ nhân trong phủ cũng phải nhờ ngươi hỗ trợ.” Lam Tranh thở dài, sau đó nói với Lưu Hi: “Ta đã sớm cảm thấy ngươi có vấn đề, nói một chút đi, ngươi theo Thái tử được ưu đãi gì, có thứ gì mà ngươi không nhận được từ chỗ ta không, để người làm chủ nhân như ta biết, đối đãi với ngươi cho thật tốt.”
“Ôi ôi, oan cho nô tài quá, nô tài……” Còn chưa dứt lời đã bị Lam Tranh sai hộ vệ ấn đầu hắn vào trong nước.
“Ta gọi Thẩm Băng Sơ về, chính là để dụ ngươi lộ mặt. Lúc trước ta bị Vương Đàn bắt cóc, khi đó ngươi đang ở bên cạnh ta.” Tuy hắn có nghi ngờ, nhưng tinh lực đều dùng vào việc ứng phó với Vũ Lâu, nên không để trong lòng, giờ nghĩ lại mới thấy quả thật là rất đáng ngờ.
Lưu Hi lại được kéo ra khỏi nước, nôn ra mấy ngụm nước, thở hổn hển.
Lam Tranh nói: “Ngươi nên biết ta là hạng người gì, nếu ngươi nói hết, ta sẽ cho ngươi chết thanh thản, nếu không……… Dù sao cuộc sống của ta cũng đã bị Tứ cả hủy hoại, giờ không có việc gì. Ta thừa thời gian để tra tấn ngươi.”
Lưu Hi biết Huệ vương đã phục hồi, nhớ đến con người của hắn trước kia, bị dọa đến phát khóc: “Vương gia, nô tài nói, nô tài nói mà —–”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...