Câu nói “cơ hội cuối cùng” ấy cứ vang vọng bên tai nàng. Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, ván quyết định sinh tử. Nếu Phương Bàng cũng nói nàng mang thai một tháng thì sao? Chẳng lẽ nàng phải ôm chân hắn khóc rống lên, kêu oan uổng quá hay sao.
“Ta không chẩn!” Vũ Lâu đứng lên nói với Lam Tranh: “Ta không chẩn, ngươi có tin hay không, trinh tiết của ta không phải là thứ để người khác kiểm tra đi kiểm tra lại như thế.”
“Ngươi sợ sao?” Lam Tranh nói, lửa giận trong lòng như bừng lên.
Vị máu tanh từ vết cắn trên môi mằn mặn chảy vào miệng nàng, Vũ Lâu cười lạnh: “Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Lam Tranh túm lấy tay nàng: “Ngươi muốn đi đâu? Muốn tìm Cửu ca nhận người hay sao?”
Ba!
Một cái tát đập vào mặt Lam Tranh, không sai không lệch.
Tuy Phương Bàng biết Vũ Lâu không phải người hiền lành gì, nhưng cũng không ngờ nàng hung dữ đến thế, dám động tay đánh Vương gia, kinh hãi há to mồm. Phản ứng của mọi người trong phòng cũng y như Phương Bàng, trong lòng đều nhất loạt nói, trời ạ, đánh thân vương, chuyện lớn rồi.
Trước kia ở sau lưng mọi người, đùa giỡn, đánh thì đánh, hắn tốt tính cũng không so đo với nàng, giờ nàng rõ ràng sai trước, lại còn muốn đánh người. Nàng coi hắn là cái gì, là tên nô tài thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi hay sao. Trong mắt nàng, hắn có trọng lượng hay không???
“Cút —–” Hắn chỉ vào cửa quát: “Vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”
Tuy Vũ Lâu có hối hận, nhưng nghe hắn quát mình cút đi, cố nén nước mắt, hạ thấp người mỉm cười: “Thiếp không làm bẩn mắt Vương gia nữa.” Sau đó xoay người, thẳng lưng đúng mực rời đi.
*************************
Trong nội đường phòng khách Tần phủ.
Vẻ mặt của mọi người đều đau lòng hơn cả Vũ Lâu, như Tần Khải Canh thì bất đắc dĩ lắc đầu, hay Chân thị thì khóc lóc thở dài, chỉ có Tần Vũ Lâu là mặt không đổi sắc, chỉ chầm chậm uống trà.
Chân thị khóc nức nở: “Đứa nhỏ này, con còn giở cái tính thối gì ra nữa thế, sao không để Phương Bàng bắt mạch cho con, chờ hắn nói kết quả chính xác, không phải là tiêu tan nghi ngờ lúc trước, có thể vui vẻ với Vương gia rồi không. Con để cho mọi người không minh bạch như thế mà chạy về đây, chính là xác thực tội danh của mình rồi còn gì.”
Tần Khải Canh thở dài một hơi, xoa dịu: “Vũ Lâu, từ nhỏ không phải là tính cách vẫn như thế sao, không chịu được một chút oan uổng nào. Nhưng mà, chuyện phiền phức thế này, con lại chạy về đây, sau này phải làm sao. Cái gì cũng có thể giải quyết được, con có thai, cũng không thể sinh nở ở nhà mẹ đẻ được.”
“Cái gì mà sinh ở nhà mẹ đẻ? Chẳng lẽ mấy tháng nữa Vương gia cũng không đón nó về hay sao?” Chân thị hỏi.
“Vâng.” Vũ Lâu thản nhiên nói: “Vương gia nói không bao giờ muốn gặp con nữa…… Không chừng ngày mai sẽ cho người đưa hưu thư đến, hy vọng lần này không viết sai chữ nữa. ha ha…”
“Con còn cười được à?!?” Chân thị hoảng hốt: “Con còn cười được nữa, con có biết chuyện này là chuyện lớn không? Con sẽ bị phế phi, bị bỏ rơi, còn cười nữa!”
Tần Vũ Lâu thấy mẹ lại chuẩn bị khóc, tiếp tục cười nói: “Đúng là con bị hưu, cũng không sao, nhưng cái cần lo, là lý do hưu thê ấy, chà…… Chắc là phạm tội dâm tà, ôi chà chà, làm hổ thẹn Tần gia rồi.”
“Con biết, mà con còn làm vậy à!” Chân thị tức giận đến hoa mắt chóng mặt: “Con…… Con, rốt cuộc là con nghĩ thế nào?”
Vũ Lâu cười: “Ha ha, con mệt mỏi lắm rồi, không muốn ở cùng hắn nữa, là như vậy đấy. Cho dù lấy lý do khiến người ta không chấp nhận được như thế, theo góc độ nào đó, thì cũng vẫn là sự giải thoát. Có phải không cha?”
Tần Khải Canh không biết nên trả lời thế nào, chỉ tránh ánh mắt của Vũ Lâu.
“Con……” Chân thị càng khóc to hơn: “Cha con hai người còn bình tĩnh thế à, ta hỏi con, đứa bé kia thì làm sao?”
“Sinh ra.”
“Sinh ra?” Chân thị ném khăn lau nước mắt vào người Vũ Lâu: “Huệ vương không thừa nhận đứa bé này, sao con phải sinh nó ra.”
“Đây là cốt nhục của con, sao lại không sinh?” Vũ Lâu đã hạ quyết tâm: “Nếu cha mẹ ngại con làm xấu mặt, thì con sẽ rời khỏi kinh thành.”
Chân thị trố mắt nhìn con gái chằm chằm, ngây người một lúc, đột nhiên đứng dậy nhìn xung quanh: “Đồ con gái chẳng ra gì, ta giữ ngươi lại làm cái gì! Để ta chém chết ngươi đi! Tạ tội với tổ tông! Kiếm ta đâu? Kiếm của ta đâu?”
Tần Khải Canh vội ngăn thê tử đang bừng bừng lửa giận lại, nói với Vũ Lâu: “Con mau về phòng đi.”
Vũ Lâu chậm rãi nói với mẹ một câu: “Mẫu thân đại nhân bớt giận, giận dữ không giải quyết được vấn đề gì cả.” Sau đó thản nhiên, bình tĩnh quay đi, mặc kệ Chân thị gào khóc đằng sau.
Trở lại khuê phòng, nàng gục ngã vào giường, sau khi để Phi Lục, nàng mê man chìm vào giấc ngủ hỗn loạn. Ngày mùa hè nắng nóng, khiến toàn thân Vũ Lâu đều toát mồ hôi, liền tỉnh dậy gọi Phi Lục chuẩn bị nước tắm.
Cởi y phục bước vào thùng tắm, giội nước ấm lên người, nàng cười với Phi Lục: “Nước vừa đủ ấm.”
Phi Lục thấy tiểu thư từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười, nàng lại cười không nổi, vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu thư…… Ngày mai chúng ta quay về đi, gọi cả hai huynh đệ Phương gia đến, để xác nhận lại mọi chuyện.”
“Hắn sẽ tưởng ta mua chuộc bọn họ mất.” Vũ Lâu khoác tay lên thành thùng tắm, đầu gối vào cánh tay: “…… Ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế này. Ta sẽ không bao giờ…… hao phí sức lực vì những chuyện ngu xuẩn của hắn nữa.”
“Tiểu thư……” Phi Lục thả hương liệu vào trong nước tắm: “Như vậy cũng không phải biện pháp tốt, người mang thai……”
“Thì sao chứ? Dù sao hắn cũng không nhận đứa trẻ này.” Vũ Lâu ngáp một cái, che giấu việc mình trào nước mắt vì khổ sở trong lòng: “Hơn nữa, dù không có chuyện chẩn đoán sai lầm này, thì ta cũng không cho rằng hắn là một phụ thân tốt…… Phụ thân tốt…… Ha ha, hắn thì biết gì nào‼!”
Phi Lục nghĩ đến cảnh tiểu thư bị phế phi, rồi lại một mình chịu sự chỉ trích của mọi người, nuôi dạy đứa nhỏ, trong lòng bỗng rét lạnh, khuyên nhủ: “Tiểu thư, giờ không phải lúc tức giận, chuyện này cũng không đùa được.”
“Ta có đùa đâu.” Vũ Lâu xoa mắt cười nói: “Dù sao hiện giờ ca ca cũng không sao rồi, chờ qua một thời gian nữa, để cha ta lo liệu, miễn thời gian sung quân cho huynh ấy.”
“Tiểu thư, người đừng cười nữa, nhìn người cười, em khóc mất.”
“…… Ta đã từng nghĩ sẽ làm bạn với hắn cả đời……” Vũ Lâu mỉm cười nói: “Nhưng ta phát hiện ta vẫn không làm được, ta đặt rất nhiều tâm tư nơi hắn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Ta toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn, nhưng chỉ cần người ngoài nói một vài câu hắn sẽ bị đầu độc ngay. Lần này cũng thế, chỉ cần mua chuộc hai tên y quan nho nhỏ, đã có thể khiến mối quan hệ của hai chúng ta bị hủy hoại trong chốc lát.”
“Tiểu thư, người cho rằng hai tên y quan đó bị người ta mua chuộc ư?”
“Nhất định là có âm mưu, nếu không thì sao lại chẩn sai thời gian được!” Vũ Lâu nói: “Nói chung, không gặp vài ngày ta cũng thoải mái, mà hắn cũng đâu chia sẻ được gì với ta. Âm mưu cũng được, dương mưu cũng được, mệt mỏi lắm rồi……” Lần trước nàng vì hắn mà hủy dung, cũng không thấy hắn có phản ứng gì là vui mừng hạnh phúc, còn nói mặt nàng khó coi. Lần này nàng bị oan, hắn lại không tin nàng. Trái tim băng giá, chán chẳng muốn tranh cãi nữa, dù bỏ qua chuyện này, thì về sau còn có thể phát sinh những chuyện gì nữa.
Nàng trả giá bao nhiêu cũng không đổi được chút tâm tư của hắn dành cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...