Thái giám truyền chỉ vừa đi khuất, Lam Tranh giật thánh chỉ trong tay Vũ Lâu, mở ra đọc kỹ từng chữ một lần nữa, xác nhận là hắn không nghe lầm, liền giận dữ ném thánh chỉ vào người Vân Triệt: “Rốt cuộc là thế nào đây?”
Vân Triệt bị ném thánh chỉ vào người đành lui từng bước, trốn sau lưng Vũ Lâu, sợ hãi nói với Lam Tranh: “…… Thật sự xin lỗi, ca ca……”
Rốt cuộc hắn cũng có dáng vẻ của một đệ đệ, tiếc là lại ở tình huống thế này.
“Có phải ngươi giở trò quỷ gì không?” Lam Tranh nổi trận lôi đình, xắn tay áo định túm hắn qua đánh.
Vũ Lâu ngăn Lam Tranh lại: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng dùng bạo lực.” Rồi quay sang quát Vân Triệt: “Đệ nói mau đi, đừng giấu diếm nữa.”
Vân Triệt biết mình gây chuyện, nên không dám kiêu ngạo như vừa rồi nữa, vì sợ hãi, hắn trốn rất xa, Lam Tranh đi tới trước từng bước, hắn liền lùi về sau từng bước: “Không thể trách đệ được, lúc trước đệ không biết huynh và đệ có quan hệ này mà.”
“Ít nói những lời vô nghĩa đi, rốt cuộc là ngươi động tay động chân gì mà khiến Hoàng thượng đẩy ta đi xa thế này‼!”
“À……” Vân Triệt nói: “…… Thật ra, nói phức tạp thì cũng không phức tạp.”
***
Từ khi Tấn vương trúng độc phát bệnh, Hoàng thượng cứ nghĩ tới là tim đau như cắt. Ông yêu thích nhất đứa con trai này, còn trông cậy vào vây cánh của hắn sẽ ngày càng lớn mạnh, để thay ông chống lại thế lực nhà vợ. Ông dựa vào thế lực của Hoàng hậu để bước lên ngôi vị Hoàng đế, nên luôn bất an vì không thể động thủ diệt trừ gia tộc Vương thị, liền gửi gắm hy vọng vào Tấn vương.
Tuy Tấn vương cũng là người nhà họ Vương, nhưng quan hệ rất khắc nghiệt.
Giờ Tấn vương lại trúng độc, cơ thể vô cùng suy ngược, dù nhìn dưới góc độ là vua một nước hay là một người cha, thì cũng đều là nỗi đau đối với ông.
Tĩnh Thần đã sớm qua đời, thân thể Lam Tranh cũng không khỏe, giờ lại đến Tấn vương xảy ra chuyện, chẳng lẽ hoàng tử Độc Cô gia đều bị nguyền rủa hay sao?!
Hoàng thượng buồn bực đi hoa viên giải sầu, đang là tiết đầu xuân, khí trời se lạnh, trong lòng không có cảm giác ấm áp, nên cơ thể cũng lạnh lẽo hơn. Thái giám khoác thêm áo choàng cho ông, nhưng ông vẫn cảm thấy hơi lạnh chui vào trong long bào, làm ông như đông cứng lại.
Cảnh sắc trong hoa viên không tươi đẹp như mùa hè, trong mắt ông lúc này cũng là cả một khoảng trời tiêu điều, hoang vắng.
Đột nhiên, ông nhìn thấy hai bóng người phía trước, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra Vân Triệt, Hàn vương thế tử cháu mình và Hoàng tử Thanh Hà vương.
Nơi hoa viên này không thuộc hậu cung, nên người hoàng tộc đi dạo cũng không có gì đáng trách. Tâm tình Hoàng thượng đang không tốt, định gọi hai người đến nói chuyện phiếm, lại đột nhiên nghe thế tử nói: “Cửu ca cũng thật là, chẳng những không hại được Thái tử, lại tự mang họa vào thân.”
Hoàng thượng ngẩn người, thừa dịp hai người chưa phát hiện, vội ra hiệu cho thái giám trốn đi, còn mình cũng nấp đằng sau một cây cổ thụ.
Trong lòng thì thầm chửi mình, thân là Hoàng thượng mà phải nấp đi nghe lén, thật bi ai mà.
“Cũng không phải đâu.” Người vừa lên tiếng là Thanh Hà vương: “Hắn đã sớm oán hận Thái tử, vốn định hạ độc trong rượu, nhân cơ hội này lấy mạng Thái tử, kết quả là Thái tử lại không sao, thật kỳ quái.”
“Chắc chắn có người mật báo cho Thái tử, tiết lộ kế hoạch của Cửu ca. Nhưng mà, dù là ai thì cũng không quan trọng, thân thể của Tấn vương bây giờ làm sao gây sóng to gió lớn được nữa.” Vân Triệt nói: “Chỉ có điều, ta cảm thấy Cửu ca lợi dụng sự sủng ái của Hoàng thượng, để khiến Hoàng thượng thiết yến hại Thái tử. đây là Thái tử không sao, chứ nếu Thái tử thật sự uống rượu độc rồi xảy ra chuyện, thì chắc chắn Thái tử sẽ nghĩ là Hoàng thượng hợp tác với Tấn vương để hại hắn.”
Hoàng thượng kinh hãi, cái gì?! Diệp Thành lại lợi dụng ông?! Nghĩ kỹ lại, thì đúng là như vậy, hôm đó Diệp Thành xúi giục ông tổ chức yến tiệc, thì ra là mượn đao giết người, để ông bố trí sân cho hắn giết người.
Tim Hoàng thượng như đóng băng, đứa con mình yêu thương nhất, thì ra lại là người như thế.
Vân Triệt lại nói: “Nếu Thái tử ca ca mà thật sự xảy ra chuyện thì cũng coi như ông trời có mắt, ai bảo hắn giả ngốc như vậy. Đã có người hoài nghi là hắn giấu tài từ lâu, cố tình giả vờ ngu ngốc, để tránh sự công kích của Tĩnh Thần ca ca, thu mình chờ ghế Thái tử bỏ trống đấy.”
Hai người vừa cười vừa nói, rồi đi xa dần.
Hoàng thượng run lên, dù ông đã biết Lam Tranh có vấn đề, cũng thật sự không thích đứa con này, nhưng nghe trực tiếp thì vẫn cảm thấy lòng như bị ai cào xé.
Không, quan trọng nhất là, các Hoàng tử đang tranh đấu khốc liệt, nghe ý của Thế tử và Thanh Hà vương, thì sự việc có vẻ không đơn giản như ông nghĩ. Ông vốn tưởng Vân Triệt chỉ là người đơn thuần, ngô nghê, thì ra hắn cũng có tâm địa khác.
Trời ơi, ông còn có thể tin tưởng ai đây?!
Các Hoàng tử kia, rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt?!
Từ thời khắc này, trong mắt của Hoàng thượng, tất cả hình ảnh trí tuệ thông minh được sủng ái của những đứa con trai dần biến mất, cả đám đều không có lòng tốt, là những tên giả dối chỉ âm thầm bày mưu tính kế mà thôi.
Không, những tên này quá nguy hiểm, không thể để bọn họ sống cạnh ông được.
Ông phải xua bọn họ ra xa, thì ông mới có cảm giác an toàn.
***
Chờ Vân Triệt nói xong, Lam Tranh trầm mặc một lúc lâu, Vũ Lâu thì kinh hồn bạt vía nhìn hắn. Vân Triệt cũng cúi đầu chờ Lam Tranh hỏi.
“Ngươi, tên khốn này, ta phải làm thịt ngươi!” Đột nhiên Lam Tranh hung hãn phi lại để bắt Vân Triệt, bộ dạng như muốn giết người.
Vũ Lâu vội túm lấy Lam Tranh cầu xin hắn: “Giờ có đánh đệ ấy cũng vô dụng, nghĩ xem có cách gì cứu vãn không mới là quan trọng.”
Lam Tranh giãy ra khỏi tay Vũ Lâu: “Không có cách nào hết! Lòng nghi kỵ của Hoàng thượng đã bị hắn lôi ra hết rồi. Hoàng thượng vốn đã không cảm thấy an toàn, giờ hạ lệnh đuổi các Hoàng tử đi, có thể thấy là ông đã quyết tâm rồi!”
Vân Triệt kinh hãi nói nhỏ: “Tấn vương cũng bị phái đi xa, coi như mọi người cũng công bằng……”
“Ngươi tính chờ ta và Tấn vương bị Hoàng thượng đẩy đi, ngươi sẽ thuận lợi đưa Vũ Lâu về Vân Nam phải không?!”
Vân Triệt cũng không giấu diếm, lập tức trả lời: “Đúng là ta có tính vậy, nhưng lúc đó ta đâu biết ta và huynh có quan hệ ruột thịt.”
“Ngươi xuống tay cũng nhanh thật! Hại ta không chút do dự‼!” Dứt lời, hắn lại muốn đánh Vân Triệt.
Vân Triệt thấy hắn lại gần, vội chạy sang một bên, nhưng làm sao trốn được Lam Tranh, bị đối phương đè xuống đất. Vân Triệt liền cầu cứu Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, cứu ta —-”
Vũ Lâu thở dài: “Đệ phạm lỗi lớn như vậy, để Lam Tranh đánh vài cái cho hả giận đi.”
Ác ma Lam Tranh cười xấu xa, hung hăng giáo huấn Vân Triệt một hồi mới thả hắn ra.
Lúc này, bọn thái giám dường như đã truyền chỉ xong, cả trong cung lẫn ngoài cung đều ồn ào náo nhiệt. Mỗi Hoàng tử qua mười ba tuổi đều bị Hoàng thượng sắp xếp đẩy đi xa. Thái tử Lam Tranh đi Kim Lăng trông coi việc tu sửa Lăng mộ của Thái hậu, Tấn vương Diệp Thành đi Giao Đông tu kiến điện thờ Thần Biển.
Mỗi người đều bị đánh năm mươi trượng, không ai được miễn.
Thánh chỉ vừa xuống, quân thần đều xôn xao, nhưng dù triều thần có khuyên can thế nào, Hoàng thượng vẫn kiên quyết giữ vững ý định của mình.
Các Hoàng tử không thể không rời kinh, Lam Tranh làm Thái tử, phải xuất phát đầu tiên. Lăng mộ ở Kim Lăng đã nhiều năm không được tu sửa, đây là công trình lớn, không biết đến năm nào tháng nào mới được quay về.
Lam Tranh ngồi trong xe ngựa, dựa vào vách xe, buồn bã, dằn vặt.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, người hầu bên cạnh báo lại: “Bẩm điện hạ, có một nữ tử cản đường phía trước.”
Lam Tranh đẩy rèm xe, thò người ra ngoài nhìn, chỉ thấy một dáng người xinh đẹp yểu điệu đứng trong cảnh xuân mờ ảo, không khung cảnh nào có thể che khuất đi vẻ đẹp của nàng.
Không biết có phải do ánh mặt trời quá chói mắt hay không, mà Lam Tranh bỗng thấy mắt cay xè, người kia cũng vừa được đưa tới trước mặt hắn.
“Sao mắt lại đỏ thế? Chàng làm sao vậy?” Lam Tranh đưa tay xoa mắt hắn.
Lam Tranh hừ một tiếng, tránh đầu ra: “Ta tưởng nàng đi Vân Nam cùng Vân Triệt, cả nhà đoàn tụ rồi chứ.”
Vũ Lâu cười: “Ta đã nói mãi mãi ở bên chàng, thì đương nhiên sẽ không rời bỏ chàng mà đi.”
Nói xong, thấy Lam Tranh càng cúi đầu thấp hơn, liền tiến lại gần nhìn: “…… Ôi, chẳng lẽ chàng cảm động phát khóc đấy à? Sao lại cúi đầu thấp thế?”
Lam Tranh không muốn để nàng thấy bộ dạng xấu hổ của mình: “Tránh ra, không được nhìn.”
“Được, vậy ta đi đây.”
Lam Tranh ôm lấy nàng từ phía sau: “Nàng đừng đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...