Hôm nay, Phi Lục ở phòng bếp sắc thuốc như mọi ngày, cô nhìn siêu thuốc sôi lục bục mà ngẩn người.
“Phi Lục…” Một tiểu tỳ nữ đi tới, có vẻ trước đây đã quen với Phi Lục rồi: “Cây trâm của ta không biết đâu mất, tỷ có nhìn thấy không?”
Phi Lục nhìn quanh khắp nơi: “Không thấy.”
Tỳ nữ kia nức nở: “Ôi, nguy rồi, đó là di vật mẹ ta để lại cho ta…… Ta tìm mãi không thấy, tỷ tỷ tốt, tỷ tìm giúp ta với.”
Phi Lục nhìn siêu sắc thuốc, khó xử nói: “Nhưng ta còn đang sắc thuốc…”
“Hu hu hu……” Tỳ nữ kia gạt nước mắt nói: “Trong phủ chỉ có tỷ là tỷ muội tốt với ta, tỷ mà không giúp ta, thật không biết ai sẽ giúp ta được nữa.”
Phi Lục không có cách nào, đành phải buông quạt xuống, dắt nàng ta ra khỏi phòng bếp: “Đừng khóc nữa, để ta đi tìm cùng muội, muội tìm những đâu rồi?”
Một bóng người lén lút đi ra khỏi góc tối, thấy Phi Lục và cô gái kia đi rồi, nàng ta liền chạy vào phòng ăn, rút ra một bao thuốc bột, sau đó mở siêu thuốc, định đổ vào.
“A!”
Ngay lúc nàng ta vừa mở siêu sắc thuốc ra, nàng ta bỗng thét lên một tiếng, rồi đưa tay ôm lấy mắt, gói thuốc bột đổ hết ra đất.
“A—” trên đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói của Phi Lục, người lẽ ra đã rời đi rồi: “Y Tuyết, ngươi làm gì ở đây thế?”
Y Tuyết xoa xoa mắt, khổ sở sờ soạng: “Mắt ta đau quá, mau lấy nước giúp ta với.”
Phi Lục đau lòng nói: “Ôi ôi ôi, thôi rồi, thuốc này coi như xong rồi. Sao ngươi lại thừa lúc ta không ở đây mà tùy tiện mở siêu ra thế?”
“Nước…… nước……”
Tiểu tỳ nữ vừa kéo Phi Lục đi ban nãy cũng chạy về: “Phi Lục, sao tỷ không tìm trâm giúp ta, lại quay về đây thế này……” Nàng ta nhìn thấy Y Tuyết ngồi xổm dưới đất, biết mọi chuyện đã bại lộ, chỉ sững sờ đứng ở cửa không dám động đậy nữa.
“Nước…… mau lấy nước đến cho ta rửa mắt, đau quá.”
“Được rồi được rồi, ngươi chờ một chút.” Tỳ nữ ở cửa định đi lấy nước.
“Không được!” Phi Lục quát lớn: “Thuốc này không dùng nước rửa được, dùng nước sẽ mù ngay đấy! Chỉ có thể chịu đau, từ từ chăm sóc, nếu may mắn, thì khoảng nửa năm sẽ khôi phục thị lực.”
Y Tuyết khóc hu hu: “Mắt ta đau quá…… Phi Lục, ngươi nể tình tỷ muội một thời gian rồi, cầu xin Tần tiểu thư giúp ta, cứu ta với!”
Phi Lục xoa thắt lưng, thở dài: “Thật là, sao ngươi lại đi mở siêu sắc thuốc kia ra chứ, đây là độc dược dùng để xông mắt. Mấy hôm trước trong phòng Tần cô nương có nuôi một con mèo, nhưng con mèo kia cũng thật hư hỏng, phá rất nhiều đồ đạc. Cho nên tiểu thư nhà ta mới phối dược này, định xông mù mắt con mèo kia đi cho nó ngoan ngoãn một chút. Tiểu thư còn ngại con mèo có rận, nên phối cả thành phần dược chống côn trùng nữa, động vật có bị mù cũng không sao, nhưng con người thì, không biết sẽ thành dạng gì nữa!”
Y Tuyết khóc: “Phi Lục…… tỷ cứu, cứu ta với……”
Phi Lục không thèm để ý tới nàng ta, mà chỉ vào gói thuốc rơi trên đất: “Ái chà, đây là cái gì vậy? Vật không rõ lai lịch thế này, chắc chắn là nguy hiểm rồi, phải đưa cho Vương gia xem.” Nói xong, nàng định nhặt bột phấn dưới đất lên.
“Đừng cử động!” Tỳ nữ đứng cửa đột nhiên xông vào, vồ lấy bột phấn nhét hết vào miệng. Sau khi hủy diệt chứng cứ, nàng ta quay sang đỡ Y Tuyết dậy, vội bước ra ngoài, còn hùng hùng hổ hổ nói: “Ở phòng bếp mà đi đun cái thứ độc dược quái quỷ gì thế không biết!”
Phi Lục nhìn theo bóng họ, âm hiểm cười: “Không độc có thể trị các ngươi hay sao.”
***
Từ giữa trưa ngày mười bốn tháng tám, trời đã phủ đầy mây đen, cuồn cuộn phía chân trời. Đến lúc lên giường đi ngủ, thì chớp giật, sét đánh ầm ầm, mưa tầm tã suốt đêm.
Lam Tranh vén màn lên, cảm thán: “Quả nhiên là vì vị trí Đông Cung để trống, nên thời tiết cũng khác thường.”
Vũ Lâu giả vờ không nghe thấy, khó lắm mới có mưa, mát mẻ được một chút, nàng hy vọng có thể ngủ ngon hơn mọi ngày. Lam Tranh tiến lại gần, trêu chọc vuốt ve nàng: “Sét đánh nhiều như thế, có sợ không?”
Vũ Lâu quay lưng về phía hắn: “Ta chưa bao giờ sợ cả.”
Lam Tranh kéo vai nàng, để nàng xoay sang nhìn mình, tay khẽ điểm vào mũi nàng một cái nói: “Rõ ràng là nàng sợ, nhưng không sao, đừng lo, nàng có thể nép vào lòng ta mà.”
Vũ Lâu trở mình, ánh mắt khinh khỉnh nhìn hắn: “Đa tạ, không cần.”
“Nữ nhân này, như vậy chẳng đáng yêu chút nào!” Lam Tranh mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, cười nói: “Nếu nàng yểu điệu làm nũng một chút, thì quang cảnh trong màn sẽ càng kiều diễm hơn.”
Vũ Lâu vừa dịch người ra một chút, hắn lại sáp lại gần bám lấy nàng, cảm giác bị hắn trói buộc khiến nàng không thở nổi, nàng dùng cả tay cả chân, đẩy hắn ra: “Ngươi đúng là keo da trâu mà! Đừng làm phiền ta!”
“Ôm nàng một cái cũng không được sao? Ta đâu có đòi hỏi gì khác!”
Vũ Lâu không chịu nổi, nói: “Chờ trời rét rồi nói sau. Giờ ngươi ôm ta, ta nóng không thể ngủ được.”
Lam Tranh nhẩm tính, còn mấy chục ngày nữa mới đến cái gọi là ngày trời rét: “Vậy đừng ngủ nữa, chúng ta sinh con đi.” Vừa dứt lời, Vũ Lâu ngồi vụt dậy, thở hổn hển trong bóng đêm: “Ngươi đừng lại đây.”
Lam Tranh vội nói: “Vũ Lâu, ta chỉ nói vậy thôi, nàng không muốn, ta sẽ không ép nàng.” Hắn đưa tay ra kéo nàng: “Đừng sợ……”
Vũ Lâu bị hắn kéo trở lại vào lòng, vừa bị nàng giáo huấn nên hắn cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, bắt đầu nói chuyện chính sự: “Vũ Lâu, ngày mai có cung yến mừng Trung thu, nàng tiến cung cùng ta đi, nàng giả làm thị vệ, canh ngoài điện là được, như vậy ta cũng yên lòng hơn.”
“Sẽ bị nhận ra mất.”
“Vậy……” Lam Tranh đưa tay chỉ trỏ trên môi nàng: “Dán râu giả lên, cải trang đi.”
“Ta giả nam trang nhìn rất đẹp, cẩn thận các công chúa muội muội của ngươi sẽ bị ta bắt cóc đấy.”
Lam Tranh vốn có tính được voi đòi tiên, vừa nghe thấy nàng nói giỡn, hắn liền nghĩ ngay là nàng đã không còn giận hắn, ôm lấy nàng cọ cọ, cười nói: “Nàng định ăn sạch cả Độc Cô gia chúng ta đấy à?”
Vũ Lâu nói: “Đừng quậy nữa, nói chính sự đi. Yến hội ngày mai đóng vai trò rất quan trọng, ngươi không thể lơ là được, biết không?!”
Lam Tranh cười: “Đây vốn là sở trường của ta, đâu cần nàng phải dặn dò.”
“Vậy là tốt rồi.” Vũ Lâu chợt nhớ tới Vân Triệt, hỏi: “Không phải Vương Kỳ quay về kinh thành đón thế tử sao? Bọn họ đã rời kinh chưa?”
Nhắc đến Vân Triệt, Lam Tranh lại tức giận bừng bừng: “Chưa, phụ hoàng thích hắn, cực kỳ thích! Nên giữ hắn ở lại kinh thành một thời gian.” Hắn cảm nhận rõ ràng Vũ Lâu đang nằm trong lòng hắn khẽ cười một tiếng giống như trút được gánh nặng, cơn tức giận lại bùng lên: “Tần Vũ Lâu, không cần biết Vân Triệt giống ca ca nàng thế nào, nàng cũng đừng có lấy cớ đó đi gặp hắn!”
Vũ Lâu không trả lời, Lam Tranh cũng không nói nữa, mang một bụng dấm chua ôm nàng ngủ.
Một lát sau, Lam Tranh mở to mắt nói với nàng: “Nếu không có chuyện gì thì nàng đừng đến gần Tây Uyển.” Tây Uyển là nơi ở của Mục Hi Dung.
“Sao lại dặn vậy?”
“Bên đó vừa xuất hiện một loại bệnh, tự dưng cả người nổi mẩn ngứa, hình như bị nhiễm đầu tiên là một tỳ nữ có bệnh ở mắt.”
“Yên tâm, ta cũng không định sang bên đó.”
“Sao ta lại cảm thấy hình như nàng vừa cười vậy nhỉ.”
“Đâu có.” Vũ Lâu cười thầm trong lòng, hừ, đáng đời, hại người hại mình.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...