Vũ Lâu vừa bị một loạt biến cố vừa rồi dọa cho không phản ứng kịp, đến lúc Lam Tranh tới đỡ nàng, đột nhiên bị hắn chạm vào, nàng mới tỉnh lại, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lại hãm hại ta……”
Lam Tranh cũng không ngại ngần gì, thoải mái thừa nhận: “Đúng, nhưng cũng không thể coi là hãm hại, chẳng qua là ta hiểu biết về luật pháp triều đại này, hợp tình hợp lý đưa nàng về lại bên cạnh ta mà thôi.”
Cái gọi là hợp tình hợp lý của hắn, bao gồm lợi dụng sơ hở và lảng tránh vấn đề theo tinh thần Hậu Hắc Học. (*)
(*) Tinh thần Hậu hắc học: Hậu Hắc Học là tác phẩm của Lý Tôn Ngô (1879-1944). Có thể hiểu nôm na: Hậu là dày, tức mặt dày. Hắc là đen, tức tâm đen. Hậu Hắc Học là học thuyết về sự thành công của con người với đúc kết ngắn gọn “Mặt dày, tim đen”. Nếu mọi người muốn biết thêm về cái tinh thần mặt dày tim đen này thì hỏi anh gúc nhé ^^
“Độc Cô Lam Tranh — ngươi thật quá đê tiện.” Tức giận nhất là Tấn vương, là tại hắn lo lắng không chu toàn, để cho Lam Tranh có cơ hội trêu chọc. Hắn cầu xin Hoàng đế miễn tội cho Tần Vũ Lâu, lại bị Lam Tranh cướp về.
Cây quạt trong tay Lam Tranh khẽ phe phẩy, hắn còn sợ cơn giận của Tấn vương chưa đủ lớn, liền hạ thấp người cười với hắn ta: “Xem nhiều thêm vài cuốn sách cũng có chút tác dụng, Cửu ca, sau này huynh đừng suốt ngày khoa đao múa kiếm nữa, thỉnh thoảng đọc sách chút đi, không thừa đâu.”
Câu nói này… quá khiêu khích. Mọi người trên công đường đều sợ Tấn vương không nhịn được sẽ động thủ với Huệ vương, nhất là Kinh Triệu Doãn vừa tuyên án xong, ông sợ đến suýt thì chui xuống gầm bàn trốn.
(Câu trên theo đúng nghĩa của bản raw thì là: “Câu nói này… rất gợi đòn”, nhưng vì mình không thể chọn được từ nào khác có ý tương tự, mà từ gợi đòn thì lại quá hiện đại và xì tin, nên tạm thời để thế kia nhé =)))
“Ngươi nói cái gì?” Tấn vương nhịn rồi lại nhịn, nhưng thấy bộ dạng Lam Tranh đắc ý vì gian kế thành công kia, thật sự là không thể nhịn nổi, bèn hằm hè định lao vào hắn.
Vũ Lâu thấy Tấn vương đằng đằng sát khí, vội vàng đứng lên ngăn trước mặt hắn nói: “Người như thế, không đáng để ngài động thủ. Hắn có thể sẽ cắn ngược lại ngài một cái, vu hãm ngài vào tội bất nghĩa nữa! Điện hạ đừng lỗ mãng.”
Lời nói của nàng rất chân thành, đều là vì muốn tốt cho hắn. Tấn vương giật mình, nói: “Chỉ vì ta quá tức giận hắn thôi……”
“Dù có tức giận…… thì chúng ta có thể làm gì chứ?” Cả đời này của nàng, dường như không thể thoát khỏi Lam Tranh. Nàng ủ rũ cúi đầu: “Không có cách nào đâu.”
Lam Tranh nghe thấy nàng nói với Tấn vương là ‘chúng ta’, hắn lại tức không biết trút vào đâu: “Vương Tướng quân đã tặng nàng cho ta, nàng là của ta, mau theo ta về.” Hắn đi lên phía trước, chặn ngang giữa hay người, kéo nàng giao cho thị vệ: “Đưa Tần cô nương hồi phủ.”
Lam Tranh lại quay sang Tấn vương, ôm quyền cúi đầu nói: “Đa tạ Cửu ca đã chăm sóc cho nàng những ngày qua.” Thấy vẻ mặt Tấn vương khó chịu, Lam Tranh lại nói: “Chính Cửu ca đã nói phải tuân thủ Vương pháp, giờ tri phủ đã tuyên án đúng theo di chiếu của Thái tổ, Cửu ca không phải là nên tâm phục khẩu phục hay sao?”
Tấn vương cắn răng cười lạnh nói: “Ngươi có thể đưa nàng đi, nhưng vẫn còn nhiều thời gian……”
Lam Tranh đưa mắt nhìn sang Vũ Lâu: “Nếu đã là nữ nô, ta chết cũng sẽ bắt nàng phải chôn cùng. Không phiền đến Cửu ca nhớ thương.” Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi công đường, phất tay với thị vệ: “Đưa các nàng đi!”
Huynh đệ Vương thị hành lễ với Tấn vương xong cũng rời đi. Đám người ồn ào kéo đi rồi, Tấn vương vẫn trừng trừng nhìn theo, oán hận nghiến răng ken két.
***
Lam Tranh không chỉ đưa Vũ Lâu danh chính ngôn thuận về bên mình, còn đùa giỡn Tấn vương một phen, khiến đối phương như kẻ câm ăn hoàng liên vậy. (khổ mà không nói được.)
Bên trong xe ngựa, hắn không kìm được mà vui vẻ ra mặt, vuốt ve má Vũ Lâu nói: “Những ngày qua nàng sống có tốt không? Tấn vương có làm khó gì nàng không?”
Vũ Lâu tránh mặt đi, tựa đầu vào vách xe, tuy không nói gì nhưng trong mắt tràn ngập oán khí. Nàng lại rơi vào trong tay hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc đời của mình đầy một màu tăm tối. Việc hắn làm hôm nay càng khiến nàng giận dữ hơn, tuy nàng rất sợ hãi hắn, nhưng lúc này, sự tức giận như lửa nóng, hừng hực thiêu đốt trong lòng, lấn át cả sự sợ hãi.
Lam Tranh làm như không thấy sự phẫn nộ đến tột cùng của nàng, cố tình gây chuyện, ghé sát mặt vào mặt nàng cười nói: “Vũ Lâu ngoan, có nhớ ta không?”
Rốt cuộc hắn muốn dây dưa với nàng đến bao giờ?! Vũ Lâu hận đến cùng cực, phun nước bọt vào mặt hắn: “Cút!”
Lam Tranh ngẩn người, đưa tay áo lên lau. Nhớ bộ dạng cùng một chiến tuyến vừa rồi của nàng và Tấn vương, hắn cũng tức giận nói: “Hừ, nàng đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bây giờ nàng là nô lệ của ta, ta chỉ cần dùng một câu nói thôi cũng đủ xử trí nàng rồi!”
Vũ Lâu hơi hối hận vì hành động bột phát của mình vừa rồi, nàng lo nếu tên ma vương mà thực sự tức giận, không biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Nàng không kìm được mà sợ hãi, khẽ rụt người lại muốn tránh xa hắn một chút.
“Vũ Lâu…… Ta đã nói là cùng bắt đầu lại một lần nữa mà……” Hắn vô cùng đau lòng khi thấy nàng sợ hãi như thế.
Vũ Lâu im lặng không lên tiếng.
Tâm trạng vui vẻ của Lam Tranh cũng không cánh mà bay, hai người trầm mặc quay về Huệ vương phủ.
Đã hơn một năm Vũ Lâu chưa quay về đây, hơn nữa, từ khi Vương phủ bị hỏa hoạn, lúc tu sửa lại cũng sửa chữa thay đổi vài nơi, nên hôm nay khi Vũ Lâu bước vào, nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lam Tranh chỉ vào một nữ tử mặc y phục hồng nhạt ở phía xa nói: “Đó là một trong hai trắc phi của ta.”
Không phải trước đây nàng không cho ta nạp thiếp hay sao, giờ ta còn nạp một lúc hai người đấy.
Tuy là không phải tự ta muốn thế……
Vũ Lâu nhớ Tấn vương đã từng nói cho nàng biết rằng Lam Tranh đã nạp hai trắc phi, nghĩ đến đây, trong lòng nàng thoáng chút chua xót. Hắn có nữ nhân khác thì càng tốt chứ sao, đỡ phải bám dính lấy nàng, cũng không cần lo đến chuyện con nối dõi nữa.
“Ừm.”
Ừm?! Chỉ có một chữ ừm? Nghĩa là thế nào?!
“Phản ứng của nàng chỉ như vậy thôi?”
Nàng lại nhìn nhìn: “Cũng rất đẹp.”
Lam Tranh nói: “Ta để nàng làm nô tỳ cho nàng ta thì sao?”
“Tùy ngài.” Nàng thật sự cam tâm tình nguyện tùy hắn sai phái.
Nhưng Lam Tranh nghe xong, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng lại thấy chướng mắt, hừ giọng: “Như thế thì quá thoải mái cho nàng. Từ hôm nay, nàng hầu hạ bên cạnh ta, gọi đến thì phải đến! Nếu nàng mà dám lỗ mãng một chút thôi, ta sẽ bán nàng đi!”
“Bán đi đâu?” Vũ Lâu nói: “Bán đi thanh lâu thì cũng coi như quay lại giáo phường tư, còn bán đi làm nô tỳ cho người khác thì cũng khác gì ở đây……”
Lam Tranh không nói gì.
Vũ Lâu lại nói: “Còn có nỗi khổ nào, nỗi đau nào mà chưa từng trải qua nữa đâu. Dù thế nào, cũng đâu thể quay về như trước kia được nữa.”
“Vũ Lâu……” Trong lòng hắn vô cùng khổ sở nhưng lại không thể nói được câu gì.
Lúc này, một thị vệ đi tới bẩm báo: “Vương gia, có người trong cung đến, đang chờ ở chính sảnh. Hắn nói Hoàng hậu nương nương cho truyền ngài vào cung.”
Lam Tranh thở dài: “Đúng thật là…… tin tức nhanh thế không biết.” rồi nói với thị vệ: “Ngươi nói cho công công, bản vương sẽ đi gặp Hoàng hậu.” Đuổi tên thị vệ đi, Lam Tranh ôm mặt Vũ Lâu, cười nói: “Nàng xem kìa, vì ta ở cùng với nàng, mà giờ phải đi nghe mẫu hậu mắng rồi đây.”
Vũ Lâu không nói gì.
Lam Tranh nói: “Nàng không thể nói một hai câu thân mật được hay sao, tiếp cho ta chút sinh lực để ta còn đối mặt với mẫu hậu chứ?”
Vũ Lâu nói: “Đi sớm về sớm.”
Lam Tranh nghĩ nghĩ, nói: “Nói là: ta sẽ chờ chàng trở về đi.”
Vũ Lâu lặp lại y nguyên: “Ta sẽ chờ chàng trở về.”
Nghe thế Lam Tranh mới vừa lòng, để quản gia đưa Vũ Lâu đi nghỉ ngơi, còn mình thì than ngắn thở dài tiến cung.
Chuyện hắn cùng Tấn vương tranh giành Tần Vũ Lâu truyền đến tai Hoàng hậu, đương nhiên không thể tránh được một màn giáo huấn.
Nhưng mà, nghĩ đến Vũ Lâu có thể quay về bên mình, thì chuyện kia cũng không đáng để tâm.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...