Nghề Vương Phi

Hai người mạo hợp thần ly (bên ngoài hòa hợp mà trong lòng xa cách) về đến Sùng Lan cung. Dọc đường đi, Lam Tranh vẫn cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện Vũ Lâu đã làm trước đây, không biết đâu là thật đâu là giả. Hắn vẫn nghĩ nàng là một nữ nhân tính tình ngay thẳng, không có tâm cơ gì. Hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, nước mắt nói đến là đến, nói đi là đi, vừa mới khóc như hoa lê dưới mưa, ngoảnh mặt lại đã lạnh lùng như không có gì xảy ra.

Vừa vào đại điện, Vũ Lâu ham lạnh, lập tức ôm lấy khối băng, cầm quạt tròn quạt quạt, không thèm liếc mắt nhìn Lam Tranh một cái. Lam Tranh không chịu được thái độ khinh mạn của nàng, ôm lấy Vũ Lâu, cười nói: “Dám lừa Hoàng hậu nương nương, nàng cũng thật to gan.”

Vũ Lâu cười nhạo: “Nếu nói về diễn trò, ta chỉ là vai phụ, ngài mới là vai chính, ta làm sao so được với ngài.”

Từ trước giờ chỉ có Lam Tranh chế nhạo nàng, giờ bị nàng nói ngược lại, cảm giác cũng không thoải mái. Đưa hai tay xốc nách nàng, lôi về phía giường: “Đi, hôm nay gia có lòng tốt, sẽ dạy cho nàng một chút.”

Vũ Lâu vừa giãy dụa vừa cười lạnh: “Chỉ có điều, ngài ngụy trang rất khéo, ngàn che vạn giấu, nhưng cũng không giấu được bản tính háo sắc của mình.”

Lam Tranh vốn đang giận dữ, nghe nàng nói thế lại bật cười: “Nàng đã từng gặp sắc lang nào chung tình như ta chưa?”

“Ta có cần phải cảm tạ vì ngươi chung tình với ta không?”

“Nàng nên cảm tạ ta, vì ta đã giữ lại tính mạng của nàng.” Lam Tranh ném nàng lên giường: “Vốn ta định sẽ loại bỏ hết cả nhà Tần gia của nàng. Nhưng giờ nàng nên biết ơn ta vì ta đã không giết nàng. Còn cha nàng, chờ ta xử lý Thái tử xong, nhất định ta sẽ bắt lão chết mà không có đất chôn thân.”


Vũ Lâu thấy biểu hiện của hắn rất dữ tợn, không giống như thuận miệng nói đùa. Nếu hắn đã có tự tin có thể diệt trừ Thái tử, thì đối phó với cha nàng cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi: “…… Ngươi, không thể buông tha cho cha ta sao?”

“Lúc trước lão bắt nàng làm vật cúng tiến, để cứu con trai của mình, nàng còn cầu xin thay lão à!” Lại nghĩ tới những lời Vũ Lâu nói với Tần Khải Canh, sự tức giận lại không biết phát vào đâu, hắn kéo nàng lên, căm hận nói: “Lão ta nuôi dạy con gái thật là tốt.” Vừa nói xong, một giọt nước nóng hổi lại rơi xuống tay hắn, nâng mặt nàng lên mới thấy nàng đang cắn môi, lặng lẽ khóc.

Lam Tranh hơi mất hứng, hắn đã quen với việc nàng ương bướng, mạnh mẽ, mới nói vài câu ngoan độc để dọa nàng, ai ngờ Vũ Lâu lại yếu đuối như vậy, dễ khóc như thế. Đang muốn an ủi, lại nhớ đến khả năng diễn trò vừa rồi với Vũ Lâu ở Cảnh Hoa cung, nên cười lạnh nói: “Lại giả vờ à? Tiếp tục giả vờ à? Ta cho nàng hay, nàng có khóc đến mù mắt cũng vô dụng thôi.”

Vũ Lâu gạt nước mắt nức nở nói: “Ta biết…… Nước mắt của ta đâu có tác dụng gì với ngươi. Ta chỉ hận ta vô dụng, cho rằng ngươi là tên ngốc…… Cuối cùng, chính ta mới là đồ ngốc.”

Lam Tranh cư xử gay gắt với nàng, là vì nàng lạnh nhạt với hắn, giờ thấy nàng mảnh mai như hoa đào sau cơn mưa, làm sao hắn có thể bỏ qua mà không thương nàng cho được. Hắn cẩn thận kéo lại y phục cho nàng, ngồi xuống bên cạnh nói: “Ta hận là hận cha nàng, chỉ cần nàng nghe lời ta, ta sẽ không làm khó dễ nàng.”

“Rốt cuộc là cha ta đã hại ngươi như thế nào…… Vì sao ngươi không thể tha thứ cho ông?”

Lam Tranh cười lạnh: “Ta còn giữ lại cho lão được chết toàn thây đã là khai ân lắm rồi.”

“Ta…… ta sẽ không hầu hạ kẻ thù giết cha mình.”

Hai người vừa có dịu hòa hoãn, lại bị những lời này của Vũ Lâu đập nát, Lam Tranh giận dữ: “Không nguyện ý thì sao! Nàng tự coi mình là người quá vĩ đại rồi, tính mạng của cha nàng, đã định là sẽ mất dưới tay ta, nếu nàng thực sự là người con gái có hiếu, thì giờ hãy tự sát luôn đi.” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Đi tới cửa điện, sợ Vũ Lâu thực sự làm chuyện điên rồ, lại phái người để ý nàng, còn hắn thì đi ra ngoài thiên điện hờn dỗi, chờ lúc hết giận, mới thấy hành vi của mình hơi mất bình tĩnh, không nên chấp nhặt với nàng, lại quay về tẩm điện. Hắn thấy Vũ Lâu đang nằm trên giường, bả vai vẫn run lên, liền cầm cây quạt, đi lại gần ngồi quạt cho nàng bớt nóng. Vũ Lâu cũng không từ chối, một lúc sau Lam Tranh mỏi tay, nên dừng lại. Lúc này mới nghe Vũ Lâu khẽ rên lên: “Sao lại ngừng lại?”

“Ta thiếu nợ gì nàng sao!” Ném luôn quạt đi.

Đúng lúc này thái giám tiến vào bẩm báo: “Vương gia, có Vũ Dương hầu cầu kiến.”

“Để hắn vào đi.”

Vũ Lâu vừa nghe thấy Lam Tranh để nam tử xa lạ đi vào phòng ngủ, vội vàng ngồi dậy, sửa sang tóc tai rồi đứng bên cạnh Lam Tranh, cúi đầu tĩnh lặng. Lam Tranh thấy nàng mặc dù cãi nhau với hắn, nhưng trước mặt người ngoài lại rất hiểu chuyện, bèn cười nói: “Ngồi đây đi, Vũ Dương hầu cũng không phải người ngoài.”


Vũ Lâu lắc đầu.

Lam Tranh hiểu ngay: “Là nàng không muốn thân cận với ta phải không.”

Vũ Lâu gật đầu.

Lam Tranh tức đến tối mặt tối mũi, thấy Vũ Dương hầu đi đến, hắn mới cắn môi không phát tác. Vương Lân hành lễ với Lam Tranh, cảnh giác nhìn Vũ Lâu, muốn nói lại thôi. Lam Tranh phất tay: “Không sao cả, nói đi.”

Vương Lân nói: “Điện hạ, chuyện ngài sai ta lo liệu, đã bắt đầu tiến hành rồi, chờ đến ngày thôi.”

“Tốt, chờ đến năm sau, mặt trời sẽ chiếu thẳng vào tẩm lăng của hắn.”

“Trên đường tiến cung ta có gặp Tạ Ngưng Nhi, nghe nàng ta nói, Hoàng hậu muốn gả nàng ta cho ngài làm Vương phi?”

Lam Tranh cầm lấy cổ tay Vũ Lâu, kéo nàng vào ngực mình: “Bản vương và Tần thị tình sâu nghĩa nặng, làm gì có chỗ nào cho Tạ Ngưng Nhi chen chân vào.”

Vương Lân tin ngay: “Ta nghe nàng ta nói, vì Tần cô nương khóc lóc kể lể một hồi, mới khiến Hoàng hậu cảm động, tạm gác chuyện lập Vương phi mới lại.”

Lam Tranh vuốt ve phiến môi anh đào của Vũ Lâu, cười nói: “Cũng không phải, Vũ Lâu và bản Vương tâm đầu ý hợp, tình nồng sâu như biển khơi. Lại đây, Vũ Lâu, nói cho bản Vương biết nàng muốn được thưởng gì nào? Để bản Vương phân phó Vũ Dương hầu đi lo liệu. À, bản Vương biết rồi, nàng lo lắng cho người nhà ở Liêu Đông xa xôi phải không? Nghe nói Tần gia bị tịch thu tài sản, nên rất khó khăn, phải nhờ Phương gia cứu trợ, nhưng nước xa cũng không cứu được lửa gần. Đừng lo, bản vương sẽ nghĩ cách giúp nàng. Chà……”


Vũ Lâu đương nhiên không tin là Lam Tranh sẽ giúp người nhà nàng.

“Có rồi!” Lam Tranh làm ra vẻ vui sướng: “Nghe nói bên Liêu Đông cũng không thiếu quân lương, để cha nàng vác đao ra biên giới bảo vệ quốc gia đi, phát huy năng lượng dư thừa.”

“Ngươi!”

“Không phải ca ca nàng cũng đang trong quân ngũ hay sao, cha con cùng ra trận, có gì cũng chăm sóc được cho nhau.” Hắn lại nói với Vương Lân: “Đi lo liệu đi, nhớ an bài chức vị tốt cho nhạc phụ của bản Vương, nếu ở trong quân vừa khổ vừa mệt, chưa được vài ngày đã chết, thì cơn giận của bản Vương lại không có chỗ phát tiết đâu.”

Vũ Lâu gỡ tay hắn ra, nhảy dựng lên: “Ngươi không thể làm thế được.”

Lam Tranh nhướng mày: “Hay thật, vì sao ta lại không thể làm thế!” lại quay sang đốc thúc Vương Lân: “Đừng ngẩn người ra nữa, đi đi.”

“Vâng.” Đối với mệnh lệnh của Lam Tranh, Vương Lân luôn tuyệt đối tuân theo, vội vàng lui ra ngoài.

Lam Tranh thấy Vũ Lâu tức giận đến trắng bệch cả môi, cười nói: “Không phải chính nàng nói, nếu ta và cha nàng cùng rơi xuống nước, nàng sẽ cứu ta, vì thân thể cha nàng tốt hơn còn gì. Nếu thân thể tốt như thế mà không cống hiến vì đất nước thì chẳng phải rất đáng tiếc hay sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui