Vũ Lâu bị hắn mạnh mẽ đặt xuống giường, quần áo vẫn còn đang xộc xệch. Nàng vốn chán ghét là hành vi cứ hơi một tí là muốn chiếm tiện nghi của hắn, vừa mới ném khăn nằm xuống xong, giờ lại bổ nhào vào nàng. Nàng tưởng hắn cố ý trêu chọc nàng, thừa lúc nàng chưa kịp chuẩn bị, lại định xơ múi trên người nàng. Nên không nói câu gì, tát hắn một cái. Lam Tranh giật mình ôm lấy mặt, liền bình tĩnh lại ngay.
Vũ Lâu ngồi dậy, kéo lại vạt áo: “Thành thật một chút đi, đừng có động chân động tay nữa.”
“Ta động chân động tay thì sao nào?!” Lam Tranh ầm ĩ: “Ngươi coi ta là ai, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng hả.” Hắn tức giận thật sự: “Được, Tần Vũ Lâu, ngươi chờ đó, ngươi không cho ta động vào ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn ai động vào ngươi hả? Ta sẽ thỏa mãn ngươi, ngày mai bảo mẫu hậu đưa ngươi vào giáo phường tư. (gần giống thanh lâu) Để nam nhân khác động chạm ngươi cho thỏa thích.”
Tâm tình Vũ Lâu cũng không tốt, nàng cứng đầu: “Đi đi, đi đi, ai chạm vào ta cũng tốt hơn cái người như sói như hổ giống ngươi.”
Lam Tranh thấy nàng không sợ, cười lạnh nói: “Đừng hối hận.” Sau đó quay lưng về phía nàng, nghiêng người nằm ngủ.
Vũ Lâu ngồi một mình ở mép giường một lúc, càng nghĩ càng thấy lo. Ý nghĩ của Lam Tranh vốn không tỉnh táo, chọc hắn quá không khéo hắn lại làm chuyện ngu xuẩn mất. Nghĩ thông suốt, quyết định tạm thời lùi một bước vậy, nàng xích lại gần hắn, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Lam Tranh…… Ngươi đừng tức giận……”
Vừa rồi Lam Tranh nói cũng chỉ là để nói thôi, lúc hắn ở cùng Tần Vũ Lâu, nói mười câu thì đến tám câu là nói bừa. Hắn chỉ đang lo đến chuyện gặp Thái tử ngày mai, phải ứng phó thế nào. Thái tử muốn thử hắn, nhất định sẽ sai những người khác thử hắn. Nếu hắn không để người khác bắt nạt, thì sẽ bại lộ, còn nếu để người khác bắt nạt, thì tức vô cùng. Đang phiền lòng, hắn chợt nghe Vũ Lâu nhận sai. Tâm tình liền khá hơn nhiều, hắn quay người lại, cười rồi vỗ vỗ bên cạnh: “Ừ, lại đây.”
Vũ Lâu nằm sát cạnh hắn, để hắn vuốt ve mặt: “Thực xin lỗi, là ta không tốt.”
Lam Tranh thích nhất là nghe nàng nhận lỗi, liền ôm lấy nàng vô cùng tình cảm, thầm thì: “Ngươi còn biết là mình không tốt cơ đấy, ngươi còn đánh ta, ta sẽ không muốn ngươi nữa.”
Vũ Lâu nói: “Không đánh, không đánh nữa.” Lam Tranh đắc ý cười xấu xa hai tiếng, lại bắt lấy tay nàng, ấn xuống hạ thân của mình. Hắn hôn lên đôi môi anh đào của Vũ Lâu, hôn đến khi cả hai cùng động tình, Vũ Lâu dùng tay giúp hắn một hồi, hắn mới chịu thôi.
Lam Tranh vùi đầu vào gáy nàng: “…… Ngươi mau khỏe đi…… Chúng ta lại sinh một đứa bé nữa……”
“Thái tử còn chưa có con…… Ngươi có trước…… Liệu hắn có……” Vũ Lâu bóng gió hỏi Lam Tranh.
Lam Tranh giả ngu: “Tứ ca nhất định sẽ mừng cho ta.” Lại hôn lên môi nàng một cái: “Ngủ thôi. Ngày mai ta còn phải lên lớp sớm!” Hắn ôm Vũ Lâu, ngoan ngoãn ngủ. Vì đã nhiều ngày ngủ cùng nàng, bị nàng cọ vào cũng không chịu nổi, đến nửa đêm, hắn đành buông nàng ra, nằm cách nàng thật xa.
Ngày đầu tiên Lam Tranh quay lại lớp học đã đến muộn. Dây dưa với Vũ Lâu đến tận nửa đêm, bản tính của hắn lại cũng thích ngủ nướng nữa, nên dù có Vũ Lâu thúc giục, nhưng khi hắn mơ mơ màng màng đến Xuân phường, thì Thái phó đã lên lớp rồi.
Dù sao đây cũng là ở trong cung, hơn nữa, Thái phó thấy Thái tử, ca ca của Huệ vương cũng ở đây, chỉ nói về sau đừng đến muộn rồi cho Lam Tranh ngồi xuống. Lam Tranh nhếch miệng, cười một cái với Thái tử, rồi đi về chỗ mình, nhưng hắn cũng không ngồi, mà nói với Thái phó:
“Tiên sinh, ta muốn đổi ghế dựa.”
“Vì sao?”
“Tối qua hoạt động nhiều quá, mệt mỏi, đau lưng, không ngồi được ghế cao.”
Khóe miệng Thái tử Độc Cô Tĩnh Thần hiện lên một nụ cười thản nhiên, những người khác cũng đều cười trộm. Không biết ai lại nói một câu: “Sao Huệ vương phi không biết cách làm cho điện hạ giảm hoạt động cơ thể à.” Khiến cho tiếng cười trộm vỡ òa thành những tràng cười to.
Lam Tranh làm như không nghe thấy, tiếp tục chỉ vào ghế nói: “Dù sao ta cũng không ngồi ghế này.” Hắn đưa mắt một vòng, nhìn đến Thanh Hà vương, bê ghế đến trước mặt hắn: “Vóc dáng đệ đệ cũng cao, đổi với ca ca đi.”
Vóc dáng cao cái quỷ, rõ ràng là không khác gì mấy so với ngươi, có được không hả. Nhưng Thanh Hà vương vẫn nhìn sang Thái tử thấy hắn không nói gì, đành phải hừ một tiếng: “Được.” Nói rồi giật cái ghế, tức khí ngồi xuống.
Choảng. Bịch.
Ghế vỡ, người rơi xuống đất.
Trừ Lam Tranh, mọi người đều sửng sốt. Lam Tranh cười ha ha nói: “Đệ đệ không chỉ cao, mà còn nặng nữa, từ giờ ăn ít thôi.”
Thanh Hà vương lồm cồm bò dậy, túm vạt áo Lam Tranh: “Ngươi dám tính kế ta!”
“Cái gì mà tính kế đệ?” Lam Tranh mờ mịt hỏi, sau đó quay sang Độc Cô Tĩnh Thần cầu cứu: “Tứ ca, tứ ca, huynh xem, hắn muốn đánh ta.”
Độc Cô Tĩnh Thần nói: “Buông ra.”
Chỉ nói hai chữ, Thanh Hà vương liền không dám cử động nữa. Độc Cô Tĩnh Thần nói với thư đồng bên cạnh: “Để Huệ vương ngồi đây đi.”
Thư đồng vội đứng dậy, để Lam Tranh ngồi xuống. Mình thì lui về phía sau. Thái phó mặc dù là thầy của Thái tử, có thể quản giáo Thái tử, nhưng với triều đại này thì có ngoại lệ, ông ta lại bị Thái tử khống chế rất gắt gao. Khi Huệ vương còn bình thường, hai huynh đệ ở trên lớp thường là ngươi tranh ta đoạt, đều tung chiêu lạ kỳ, luận đạo đều kết hợp kim cổ, còn bắt hắn làm trọng tài, khổ không sao tả xiết. Đến khi Huệ vương gặp sự cố, ra phủ sống một mình, lớp học này chỉ một mình Thái tử định đoạt. Lúc tâm tình hắn tốt, Thái phó có thể bình an mà giảng một bài, tâm tình hắn không tốt, liền lấy tri thức ra mà giễu cợt hắn cho vui.
Giờ Huệ vương ngốc nghếch đã trở lại, sau này không biết sẽ thế nào.
Thái phó khẽ thở dài, bắt đầu giảng bài mà tâm trạng lo lắng không yên.
Hôm qua, Lam Tranh cho người đến phá ghế, là muốn làm ầm lên một phen. Lấy sự đa nghi của Thái tử, nhất định sẽ đoán là Lam Tranh tự mình động thủ, vì muốn quan sát hắn, chắc chắn sẽ bảo Lam Tranh ngồi cạnh hắn.
Đây đúng là mục đích của Lam Tranh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Trên người Độc Cô Tĩnh Thần có mùi hương nhàn nhạt, khiến Lam Tranh ngứa mũi, cố ý lấy tay che miệng, thô lỗ hắt xì một cái: “Tứ ca, huynh dùng hương gì vậy.”
“Đệ hỏi làm gì?”
“Ngửi rất thơm, để về tặng Vũ Lâu đó.”
Tặng cho nữ nhân, muốn chế nhạo hắn giống nữ nhân sao? Thái tử mỉm cười: “Tần Vũ Lâu có đệ ở bên cạnh, vui vẻ như vậy còn cần hương gì nữa.”
Lam Tranh cười: “Cũng đúng.”
Hai người hoàn toàn bỏ qua Thái phó, không coi ai ra gì, tiếp tục nói chuyện với nhau. Thái phó mắt nhắm mắt mở, tiếp tục giảng bài.
“Tứ ca, tứ ca.” Lam Tranh xích lại gần Tĩnh Thần, thần bí cười: “Đọc sách chán quá, đệ mang theo thứ này để chơi này……” hắn chậm rãi lấy trong ống tay áo ra một con chim lông năm màu rực rỡ. Độc Cô Tĩnh Thần vừa nhìn thấy, mặt tái mét, nhảy dựng lên: “Ngươi mau vứt nó đi!”
“Rất đáng yêu mà, Tứ ca, huynh chạy làm gì.”
Không phải ngươi rất sợ chim hay sao, ta giúp ngươi lấy độc trị độc, chữa trị cho ngươi một chút.
Lam Tranh vừa đưa tay ra, con chim kia liền tung cánh bay về phía Tĩnh Thần. Tĩnh Thần hoảng sợ thét chói tai, ôm mặt ngồi xổm xuống đất, đến khi mọi người đuổi con chim kia bay ra ngoài, hắn vẫn sợ đến không đứng lên được, tay ôm lấy ngực, mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hắn bị bệnh tim bẩm sinh, lần này Lam Tranh quậy hắn, suýt nữa khiến tim hắn ngừng đập luôn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...