Nghe Thời Gian Nói


Lộ Nhã Phân mời Đường Lâm Thâm vào cửa hàng bán hoa, mức độ ấn tượng tốt của bà đối với Đường Lâm Thâm càng ngày càng cao, bây giờ chắc lên tới chín tầng mây rồi/
Quan trọng là Lộ Đinh thích, Lộ Nhã Phân muốn nắm chắc cơ hội.
"Đinh Đinh," Lộ Nhã Phân cố tình tách Lộ Đinh ra, "Còn hạt cà phê không? Con pha cho Đường tiên sinh một tách cà phê đi."
"Còn." Tim của Lộ Đinh lúc này còn chưa bình tĩnh lại được, có chút giật mình nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn Đường Lâm Thâm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn mặt anh, nhưng rất nhanh đã liếc sang chỗ khác:"Anh, anh có muốn Americano không?"
Đường Lâm Thâm nói: "Tôi chưa ăn cơm, bụng rỗng uống Americano dạ dày chịu không nổi, thêm chút sữa thì được, Đinh Đinh, có sữa không?"
Lộ Đinh cảm thấy cách Đường Lâm Thâm gọi tên mình không giống với người khác, ấm áp, mềm mại như lông tơ, chui vào trong lỗ tai cậu có chút ngứa ngáy.
"Có, có." Lục Đình nhướng mày cụp mắt, cười nhạt, chóp tai ửng hồng, "Đó là Latte."
Đường Lâm Thâm không khỏi bật cười, "Ừ, em làm cái gì thì tôi uống cái đó."
"Được!"
Lộ Đinh vui vẻ rời đi, bây giờ ở trước mặt Đường Lâm Thâm cậu đã buông lỏng cảnh giác hơn nhiều rồi, đụng phải đồ vật chất đống trên mặt đất, cũng không đi vòng qua mà nhẹ nhàng nhảy qua.
Lộ Nhã Phân chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nghĩ gì nhiều, bà lại nói thêm một câu, "Đinh Đinh, lát nữa con quét rác trên mặt đất đi!"
Lộ Đinh làm bộ như không nghe thấy gì hết, bỏ chạy rất nhanh.
Tống Ý Xán cũng muốn rời đi, không biết lấy cặp sách của mình từ đâu ra, đeo trên lưng, ngoan ngoãn chào Lộ Nhã Phân: "Dì, cháu cũng về nhà."
"Được, đi đường cẩn thận." Lộ Nhã Phân vẫn lải nhải: "Về đến nhà thì nhớ làm bài tập rồi ngủ đó."
Tống Ý Xán nói đã biết, nhưng cô không hề có ý định làm.
Lộ Nhã Phân lại chỉ vào Đường Lâm Thâm, nói: "Xán Xán, chào người ta."
Tống Ý Xán cung kính cúi đầu: "Chào chú Đường."
Đường Lâm Thâm: "...."
Vậy thì không cần chào đâu.
Lộ Nhã Phân đưa mắt nhìn Tống Ý Xán rời đi, khi hai đứa nhỏ đã đi, cửa hàng hoa cũng yên tĩnh hơn một chút.

Cùng lúc đó, mạch não của Lộ Nhã Phân đột nhiên quay trở về, bà quay lại nhìn Đường Lâm Thâm, "Ôi, Xán Xán gọi cậu là chú đúng là không thích hợp sao?"
Đường Lâm Thâm đành phải tiếp tục giả vờ:"Không sao, dù sao tôi tôi cũng lớn hơn cô bé cả một con giáp, gọi như vậy cũng không sao."

Lộ Nhã Phân trong lòng đếm ngón tay tính— đã ba mươi, thật sự rất ổn.

Trên mặt vẫn tiếp tục bình tĩnh nói chuyện, rất lịch sự, "Vậy là cậu phải gọi tôi là cô rồi, tôi già hơn cậu hơn 1 con giáp lận."
Đường Lâm giả bộ bất ngờ: "Thật vậy sao, tôi thật sự nhìn không ra đó."
Lộ Nhã Phân cười ha ha.
Đường Lâm Thâm gọi bà là 'chị Nhã Phân', làm quan hệ trở nên thân thiết không ít.
Lộ Đinh đang xay cà phê ở phòng sau, hơi ồn ào, tiếng kêu cót két.
Đường Lâm Thâm nhìn thoáng về phía phòng sau, cửa đang đóng.
Lộ Nhã Phân trêu chọc, "Đường tiên sinh à, ly cà phê này của anh chắc còn phải đợi hơn nửa tiếng mới uống được."
"Tại sao?"
"Cà phê xay bằng tay đó" Lộ Nhã Phân giải thích, "Tay của Đinh Đinh không được linh hoạt lắm, không dùng nhiều sức được, xay tay tốn nhiều sức nên làm rất chậm."
Lộ Nhã Phân cố ý dẫn dắt đến đề tài này, Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, hỏi: "Vì sao không mua một máy pha cà phê tự động, rất thuận tiện."
"Tôi cố ý không mua." Lộ Nhã Phân không giấu diếm, "Lộ Đinh không như những người bình thường khác, hành động của thằng bé không được thuần thục.

Tôi sợ rằng nếu thằng bé không rèn luyện thường xuyên thì tay chân sẽ càng cứng ngắc hơn."
Cổ họng Đường Lâm Thâm khô khốc, hít vào không khí mà cứ như hít vào kim châm ngứa ngáy, suýt chút nữa là không nhịn được ho khan một tiếng, "Chị Nhã Phân, em ấy...!em ấy bị làm sao vậy?"
Lộ Nhã Phân cũng không muốn giấu tình huống của Lộ Đinh, bà không để cho Đường Lâm Thâm đoán, ngược lại hỏi: "Đường tiên sinh làm nghề gì vậy?"
"Bác sĩ." Đường Lâm Thâm trả lời.
Lộ Nhã Phân hiểu ra: "Vậy chắc là cậu cũng đã nhìn ra rồi đúng không?"
Thật ra đây không phải là chuyên ngành của hắn, Đường Lâm Thâm hắng giọng một cái, giọng vẫn còn khàn khàn, sợ Lộ Đinh nghe thấy nên hạ thấp giọng nói, "Không rõ lắm."
Lộ Nhã Phân thở dài, "Là bệnh tự kỷ."
Quả nhiên.
Không khí đặc quánh từ ngực đến cổ họng của Đường Lâm Thâm đột nhiên không còn dấu vết.
"Thật may là không có gì khác biệt." Đường Lâm Thâm nói.

Đứa con của những vì sao, Lộ Đinh cũng không khác gì những người bình thường.
Khi mọi người nói câu này, hình như họ cảm thấy căn bệnh này cũng giống như họ bị đau lưng thôi.

Chỉ có những người trải qua mới biết khổ sở thế nào, người ngoài dù nói gì cũng chỉ như rắn vẽ thêm chân, thừa thãi và phiền phức.
Nhưng Đường Lâm Thâm không giống như vậy, vẻ mặt của hắn không thay đổi một chút nào, như thể hắn chỉ đang nghe dự báo thời tiết ngày mai, trời quang mây tạnh như trước— quá chân thành.
Làm cho cho người ta muốn nói chuyện cùng.
Đường Lâm Thâm đã từng nhìn thấy quá nhiều bệnh nhân sinh ly tử biệt, hắn biết rằng thứ họ cần không phải là sự đồng cảm, mà là một cuộc sống bình thường.
Có thể nỗi đau không thể xóa nhòa, nhưng cũng không thể khắc càng sâu vào da thịt đến không thể nào quên được.
Sống mũi Lộ Nhã Phân cay cay, không rơi nước mắt, bà cố nén lại, "Quả thật không có gì khác biệt."
Đường Lâm Thâm gật đầu, nói đúng vậy.
Đinh Đinh không tính vào trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa nếu can thiệp sớm, nhìn bên ngoài sẽ không nhận ra.
Đường Lâm Thâm im lặng lắng nghe.
"Thằng bé là..." Lộ Nhã Phân ngập ngừng nói, không biết nên diễn đạt như thế nào.
"Không thể học cách giao tiếp với thế giới bên ngoài và có những hạn chế của riêng mình.

Rào cản xã hội và rào cản giao tiếp không thể đảo ngược với nhau.

Em ấy bị thiếu cảm giác an toàn, cũng thiếu hứng thú tương tác với mọi người và cách giao tiếp đúng đắn." Đường Lâm Thâm dừng lại một lát, có chút nghiêm túc.

Hắn bình tĩnh hỏi: "Chị Nhã Phân, Đinh Đinh có phản ứng căng thẳng hay không?"
"Có," Lộ Nhã Phân căng thẳng nói, "Khi áp lực quá lớn hoặc lo âu quá lớn, nó sẽ tự nhốt mình trong phòng nhỏ, dùng vũ khí sắc bén..."
Tự làm hại bản thân.

Tuy rằng đây là hành vi phổ biến, nhưng khi hắn biết được, khi hắn chính tai nghe thấy, vẫn làm cho Đường Lâm Thâm sợ hết hồn hết vía.
Yết hầu Đường Lâm Thâm lăn lộn, ống phổi giống như bị đổ xi măng vào, muốn chết vì ngạt thở, hắn không thể đồng cảm, nhưng cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng bọn họ quen biết nhau không lâu, nhưng lại rơi vào vòng xoáy của cậu cực kì nhanh.
Đường Lâm Thâm nghiêng đầu, thấy cửa phòng sau để lại khe hở, vẫn là ánh đèn quen thuộc, rất sáng.

Hắn đoán căn phòng đó không có cửa sổ, hắn cũng biết là Lộ Đinh đang nghe bọn họ nói chuyện.
Có đau không?
Đường Lâm Thâm rất muốn hỏi, nhưng cố gắng nuốt lời vào trong.
Lộ Nhã Phân lau mặt, "Nhưng cũng may, sau khi Đinh Đinh trưởng thành thì rất ít có phản ứng kích thích, thằng bé cũng đã có thể khống chế được bản thân."
"Chà" Đường Lâm Thâm nói, "Em ấy thật dũng cảm."
Lộ Nhã Phân lại thở dài, "Tôi muốn ở bên thằng bé mãi mãi, cũng muốn bảo vệ cho nó, nhưng mối quan hệ cha mẹ con cái chỉ đi cùng nhau một đoạn đường đời—— Đường tiên sinh, thân thể của tôi không được tốt lắm, nếu một ngày nào đó tôi không còn sống nữa thì phải làm sao đây?"
Đường Lâm Thâm nói:"Chị Nhã Phân, chuyện này rất lâu sau mới xảy ra, chị đừng tự tạo cho mình áp lực lớn quá, như vậy lại càng hại sức khỏe hơn."
"Phải cố gắng chuẩn bị chu đáo trước cho sau này chứ," Lộ Nhã Phân suy nghĩ rất thoáng, "Cho nên mấy năm nay tôi vẫn luôn cổ vũ thằng bé giao tiếp với bên ngoài, nhưng hiệu quả lại không được tốt cho lắm."
Đường Lâm Thâm nhớ lại trạng thái của Lộ Đinh đối với mình, hắn cảm thấy vẫn còn tốt lắm.
"Đường tiên sinh à!" Nói tới đây Lộ Nhã Phân có chút kích động, "Lộ Đinh chưa từng có bạn bè, thằng bé không thể kết bạn bình thường với người khác, cậu là người đầu tiên cậu ấy nguyện ý chủ động tiếp xúc—— thằng bé không tránh né cậu, điều này thật sự rất hiếm thấy."
"Ừ, rất hiếm thấy," lòng Đường Lâm Thâm nhộn nhạo, "Là duyên phận."
"Duyên phận thật kỳ diệu!" Lộ Nhã Phân vỗ tay, "Đường tiên sinh à, nếu cậu có thời gian thì cậu thể tới đây ngồi một chút được không? Chỉ cần nói chuyện với thằng bé là được."
Đường Lâm Thâm hít sâu một hơi, vô cùng kiên định, ánh mắt bình tĩnh, trên mặt còn mang theo ý cười, không có lập tức trả lời, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Lộ Nhã Phân dạy dỗ Lộ Đinh cũng đã đến giai đoạn trì hoãn, bà không biết phải làm gì tiếp theo, thậm chí bà đã từng hỏi ý kiến ​​​​của các nhà tâm lý học, và tất cả đều trả lời là phải giúp cậu bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, nhưng vùng an toàn của người mắc chứng tự kỷ sao có thể dễ dàng thoát ra được? Thật may là Đường Lâm Thâm xuất hiện đúng lúc, hắn đã cho Lộ Nhã Phân hy vọng, và đó cũng là hy vọng của Lộ Đinh để đi ra thế giới bên ngoài.
Lộ Nhã Phân không biết được suy nghĩ của Đường Lâm Thâm, bà có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: "Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nếu cậu cảm thấy hơi khó xử..."
"Không khó xử," Đường Lâm Thâm ôn hòa mà mạnh mẽ nói, "Có thể khiến em ấy cảm thấy an tâm, cũng là vinh hạnh của tôi."
Lộ Nhã Phân mừng rỡ, nói cám ơn Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm nói: "Nếu coi tôi là bạn, nói cám ơn nữa là khách khí rồi."
Lộ Nhã Phân còn muốn nói cái gì đó, phòng sau đột nhiên truyền đến âm thanh, cửa từ bên trong mở ra, Lộ Đinh chuẩn bị đi ra, cố ý nhắc nhở người bên ngoài.
Lộ Nhã Phân: "....."
"Chị Nhã Phân." Đường Lâm Thâm nghiêng đầu nói, "Đinh Đinh thông minh hơn chị nghĩ nhiều đó." Lộ Nhã Phân nói không nên lời.
Khi một đứa trẻ đang tập đi, việc bị ngã là điều khó tránh khỏi, nhưng hiện tại Đường Lâm Thâm đang nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ để Lộ Đinh bị ngã.
Lộ Đinh biết tên Đường Lâm Thâm, nhưng vẫn không biết nên gọi như thế nào, vẫn còn hơi cảnh giác.


Một tay cậu bưng cà phê, tay kia bưng đĩa, trên đĩa có một miếng bánh ngọt.
Cà phê đầy đến nỗi Lộ Đinh mới đi được hai bước đã bị đổ lên ống quần, tay cậu bắt đầu run rẩy.
"Cẩn thận," Đường Lâm bước nhanh đi tới, nhận lấy cà phê, "Nóng không?"
Ánh mắt Lộ Đinh lảng tránh Đường Lâm Thâm, lắc đầu nói không có.
Đường Lâm Thâm hỏi: "Bánh ngọt cũng cho tôi sao?"
"Ừm." Lộ Đinh chớp chớp mắt, "Anh, anh chưa ăn gì mà."
Đường Lâm Thâm uống một ngụm cà phê, có thêm đường, ngọt ngào, bánh còn ngọt hơn, có vị xoài, hòa vào trong miệng, mang theo cảm xúc vui sướng nhảy nhót.
Đường Lâm Thâm cười cười, lại hỏi: "Những thứ này là từ đâu ra vậy?"
Lộ Đinh xoay người, nhìn về phía sau phòng, cậu không nói gì, một lát sau lại quay trở về.
Đường Lâm Thâm sắc mặt đột nhiên như vừa tỉnh ra, nói: "Trong phòng có giấu đồ sao?"
Lộ Đinh mỉm cười, không che giấu, xinh đẹp lại thuần khiết, "Có!"
Đường Lâm Thâm bị mê hoặc trong giây lát, Lộ Đinh thuần khiết đến mức ai cũng đem lòng khao khát.

Bởi vậy con người đúng là lòng tham không đáy, mới bắt đầu trở thành bạn bè đã mong muốn tiến xa hơn thêm bước nữa.

Đường Lâm Thâm rất muốn vào xem căn phòng đó, một thế giới của riêng Lộ Đinh.
Sau đó thì sao?
Đường Lâm Thâm bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt.

Trí tò mò quá mức là không nên, trừ khi còn có mục đích khác.
Bây giờ cái 'mục đích khác' này như ẩn như hiện, sắp đột phá đại địa, nghĩ thôi cũng thấy quá hấp tấp.
Đường Lâm Thâm đi trên đường về nhà, gió lạnh, hắn tự véo mình một cái, rất đau, làm cho hắn tỉnh táo hơn một chút.
Vì thế, Đường Lâm Thâm đem tất cả những cảm xúc của ngày hôm nay quy về sự yêu thích đối với cái đẹp.
"Nghĩ gì vậy," Đường Lâm Thâm không ngừng tự thôi miên, "lâu quá rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: Bác sĩ Đường tấn công từ mẹ vợ trước!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận