Nghe Thời Gian Nói


Khi bước vào tòa nhà của khoa điều trị nội trú, Đường Lâm Thâm được chào hỏi bằng xưng hô đầy kính trọng.

"Bác sĩ Đường?" Tống Ý Xán trợn mắt há hốc mồm, "Chú là bác sĩ của bệnh viện Hoa Triều sao?!"
"Ừ, tôi làm khoa chỉnh hình, thứ hai và thứ tư khám bệnh, thời gian còn lại đều ở phòng nội trú," Đường Lâm Thâm dẫn Tống Ý Xán đi vào thang máy, hơi nghiêng đầu, cười lịch sự, "Là bác sĩ điều trị chính của Đinh Đinh."
Tống Ý Xán lúng túng cười, muốn tìm một cái lỗ chui xuống, mở miệng muốn gọi chú, nhưng lại bị nghẹn về, "Chào bác sĩ Đường."
Đường Lâm Thâm đã quen được Tống Ý Xán mở miệng gọi là 'chú', đột nhiên thay đổi xưng hô, chính hắn cảm thấy không quen, hắn nói: "Xán Xán, sao cháu lại lo lắng vậy?"
Tống Ý Xán sợ nhất là mấy người trưởng thành có bối cảnh nghề nghiệp nghiêm túc mà lại còn có thể "phô trương ra ngoài", ví dụ như thầy giáo hay là bác sĩ.

Cái trước thì khỏi phải nói, nhưng cái sau - tháng trước cô đi nha sĩ, chỉ là điều trị tủy nên không tiêm thuốc tê, đau đến gào khóc thảm thiết.
Tống Ý Xán sợ đến ám ảnh, cảm thấy bác sĩ nào cũng ra tay rất tàn nhẫn, cô không dám lỗ mãng, cung kính trả lời Đường Lâm Thâm: "Cháu sợ ngài phanh thây cháu."
Đường Lâm Thâm: "...."
Cái quái gì vậy?
Tống Ý Xán nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi: "Vậy...!bác sĩ Đường, hiện tại Đinh Đinh thế nào rồi?"
"Không sao, phẫu thuật cũng rất thuận lợi, bây giờ chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được." Đường Lâm Thâm dừng một chút, tiếp tục nói: "Xán Xán, vết thương trên đùi Đinh Đinh có thể rất đáng sợ, lát nữa cháu gặp em ấy, đừng kích động, cũng đừng khóc, biết không?"
"Được, được, tôi biết rồi."
Đường Lâm Thâm nói trước cho Tống Ý Xán là vì sợ cô khóc, sẽ kéo theo cảm xúc của Lộ Đinh, nếu hai anh em này mặt đối mặt khóc hết một đêm, Đường Lâm Thâm lại phải dỗ dành vài ngày.
Cho dù Tống Ý Xán đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chờ đến khi cô tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Lộ Đinh, vẫn không nhịn được mũi cay cay, đau lòng.
Đường Lâm Thâm đứng sau lưng cô, khẽ ho một tiếng, Tống Ý Xán rùng mình, lý trí đã trở lại—
Đừng khóc, thiên sứ áo trắng kia sẽ giết chết mình mất!!!
Tống Ý Xán đi vào phòng bệnh, không kiềm chế nổi mà gọi một tiếng: "Đinh Đinh."
Lộ Đinh đang mải mê xem Cậu bé Bọt Biển trên kênh Thiếu nhi đến nỗi không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, hoảng sợ, hậu tri hậu giác mà hoàn hồn lại, "Xán Xán, sao em lại ở đây?"
Tống Ý Xán cố gắng không khóc, nhưng giọng nói vẫn run rẩy, "Em đến thăm anh, làm em sợ muốn chết!"

Lộ Đinh chưa bao giờ kể khổ, cũng chưa bao giờ học cách làm nũng, được quan tâm quá mức chân tay sẽ lúng túng, không biết nhìn đi đâu.
"Xán Xán, anh, anh không sao."
Tống Ý Xán đi tới bên giường, không dám nhìn chân Lộ Đinh, nhìn thấy cánh tay bó thạch cao của cậu, lại phát hiện trong phòng bệnh này không có ai khác, cô cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Anh, dì út của em đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên Đường Lâm Thâm nghe thấy Tống Ý Xán gọi Lộ Đinh là "anh".
Lộ Đinh lại muốn vùi đầu vào chăn, cậu không nói gì, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đường Lâm Thâm kịp thời ra mặt cứu Lộ Đinh, tắt Cậu bé Bọt Biển của cậu, đó là tiêu khiển duy nhất của Lộ Đinh.
Lộ Đinh dịu dàng nói một tiếng: "Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường..."
"Đừng xem nữa," Đường Lâm Thâm rất thích Lộ Đinh dùng giọng điệu này gọi hắn, nhưng ngoài mặt vẫn không gợn sóng, "Để mắt nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc, buổi chiều lại xem tiếp."
Lộ Đinh muốn ăn cơm trưa trước khi đi ngủ, Đường Lâm Thâm ngồi bên giường đút cháo cho cậu, đút từng miếng từng miếng.

Cho cậu ăn gần nửa bát, lại cất bát giữ nhiệt đi.
"Chưa ăn no." Lộ Đinh nhỏ giọng than thở.
"Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa," Khóe miệng Đường Lâm Thâm mang theo nụ cười, dỗ dành cậu: "Cháo còn lại tôi giữ lại cho em, buổi chiều em lại ăn tiếp."
Lộ Đinh nói ò, mím môi, giống như có chuyện muốn nói.
Đường Lâm Thâm dường như đã lắp radar trên người Lộ Đinh, biết trong lòng cậu đang suy nghĩ điều gì.
"Đinh Đinh," Đường Lâm Thâm cười hỏi: "Em muốn ăn bánh ngọt không?"
Hai mắt Lộ Đinh sáng lên, nói: "Muốn!"
Đường Lâm Thâm đem bánh ngọt ra, cũng không cắt thành miếng, múc một muỗng đầy kem ở lớp trên cùng, đút vào miệng Lộ Đinh, để cậu ăn cho đỡ thèm.
Lộ Đinh híp mắt cười, miệng ngọt ngào thỏa mãn.

Tống Ý Xán ở một bên nhìn, vốn là đang thèm, nhưng bây giờ lại bị kinh động, cô nghẹn họng nhìn trăng trối.
Bác sĩ Đường y như bà mẹ già, thật biết cách hầu hạ người khác— Tống Ý Xán nghĩ trong lòng như vậy nhưng không dám nói ra.
Đường Lâm Thâm nhướng mi nhìn cô, hỏi: "Có việc gì sao?"

Tống Ý Xán lắc đầu điên cuồng: "Không dám có việc gì!"
Đường Lâm Thâm thấy cô sợ hãi đến thế, hắn cũng không trêu chọc nữa, cất bánh ngọt vào trong tủ lạnh, rất tự nhiên ngồi lên ghế nằm bên cửa sổ, cầm sách lật hai trang.

Hắn không thấy bên cạnh có động tĩnh gì nữa, nghiêng đầu cười với Lộ Đinh và Tống Ý Xán, nói: "Hai người nói chuyện đi."
Tống Ý Xán: "...."
Hắn thật đáng sợ!
Lộ Đinh không thấy Đường Lâm Thâm đáng sợ, mà thấy rằng hắn rất đẹp trai, nhất là lúc hắn ngồi dưới ánh mặt trời, càng sáng ngời hơn.
Nhưng Lộ Đinh không dám nhìn nhiều, sợ bị Đường Lâm Thâm bắt gặp, sẽ rất ngượng ngùng.
"Xán Xán," Lộ Đinh không thể cử động được, cổ mỏi nhừ, không muốn cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, "Tiệm hoa bị xe đụng hỏng rồi."
Tống Ý Xán than thở: "Em thấy rồi, không dễ sửa chữa."
Lộ Đinh trầm mặc thật lâu, lại hỏi: "Sửa chữa cần rất nhiều tiền sao?"
"Ừm, chắc cần nhiều lắm..."
"Vết thương của anh cũng cần rất nhiều tiền mới có thể chữa khỏi," lời của Lộ Đinh nghe có chút khổ sở, "Tiền trong bình thủy tinh không đủ tiêu, anh, anh thật vất vả mới tiết kiệm được."
Trong tay Đường Lâm Thâm cầm một quyển sách y học chuyên nghiệp, tất cả đều là chữ, ngay cả tranh minh họa cũng không có, hắn xem rất chăm chú.
Cuộc đối thoại của hai người bên cạnh hắn nghe lọt lỗ tai, liền chen vào một câu, "Tai nạn toàn bộ trách nhiệm là của bên kia, khi nào vụ tai nạn được xác nhận và báo cáo, gã ta sẽ phải đền bù rất nhiều tiền, Đinh Đinh, an tâm dưỡng thương, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Tống Ý Xán vỗ hai tay một cái, nói: "Đúng vậy! Đinh Đinh, anh có thể giữ tiền tiết kiệm đó lại để cưới vợ rồi!"
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu lên người Lộ Đinh, hai má cậu nóng lên, cười nói: "Đúng vậy."
Đường Lâm Thâm: "..."
Cưới gì cơ?
Tống Ý Xán còn muốn nói chuyện, Đường Lâm Thâm không cho cô nói tiếp, "Xán Xán, trời đã chiều rồi, cô không quay về trường sao?"
"Một chút nữa thôi."

"Đúng rồi," Lộ Đinh nằm trong bệnh viện đến quên mất thời gian, bấm ngón tay tính toán thấy hình như không đúng lắm, "Sao bây giờ em lại ra ngoài?"
Tống Ý Xán đột nhiên nhớ tới mục đích mình trèo tường ra khỏi trường.
"Đinh Đinh! Hôm nay trường của tụi em tổ chức đại hội thể thao đó," Tống Ý Xán hào hứng mở cặp sách ra, lấy ra chiếc cúp vàng rực rỡ đặt trước mắt Lộ Đinh, "Em đạt hạng nhất tám trăm mét đó!"
Lộ Đinh cũng hào hứng theo, "Giỏi quá."
Tống Ý Xán đặt cúp lên tủ đầu giường, nói: "Tặng cho anh!"
Lộ Đinh nói cảm ơn.
Cậu cảm ơn xong, lại phiền muộn, hỏi: "Xán Xán, em lại trốn học đúng không? Lớp 11 rồi, không thể trốn học nữa đâu."
Tống Ý Xán nhìn Đường Lâm Thâm, cảm thấy có chút mất mặt, cô ngượng ngùng nói.

Nhưng Đường Lâm Thâm dường như không hề nghe bên đây nói gì, hắn đọc sách rất chăm chú.
"Em đâu có trốn học," Tống Ý Xán ấp úng, "Em sẽ không gây phiền toái cho dì út."
Hồi trước Tống Ý Xán trốn học hai lần, giáo viên muốn gọi phụ huynh, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi Lộ Nhã Phân.

Lộ Nhã Phân trong lúc bận rộn còn phải bớt chút thời gian đến trường nghe mắng vốn.
Kiệt sức.
Tống Ý Xán là học sinh ngoan, không hay trốn học, nhưng căn bản cũng không tập trung vào việc học.
Lộ Đinh lại hỏi: "Em xếp hạng mấy trong lớp?"
Tống Ý Xán chậm rãi vươn hai ngón tay, Lộ Đinh không nhìn thấy, a một tiếng.

Tống Ý Xán mơ hồ không rõ trả lời: "Hai."
Đường Lâm Thâm khép sách lại, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, "Xếp thứ hai sao? Vậy thì không tệ."
"Em ấy xếp thứ hai từ dưới đếm lên." Lộ Đinh bán đứng Tống Ý Xán, lại ngây thơ nói, "Cũng rất tốt, cũng không bị thụt lùi."
Tống Ý Xán hỏi: "Đinh Đinh, anh đang khen em sao?"
"Đúng vậy, em ấy khen cháu đấy, "Đường Lâm Thâm bật cười, "Không nghe ra sao?"
Tống Ý Xán: "....."
Hắn có nghe à? Vậy còn giả bộ thâm trầm cái gì!

Tống Ý Xán không muốn để ý đến Đường Lâm Thâm, cô cảm thấy Lộ Đinh bị dạy hư rồi.
Nhưng Lộ Đinh nghiêm túc nói: "Xán Xán, em, em phải học tập thật giỏi, trường học rất tốt."
Tống Ý Xán vừa nghe hai chữ học liền đau đầu, thập phần không muốn hỏi, "Sao anh biết là tốt chứ."
"Mẹ, mẹ mỗi lần đi ngang qua đó, trong mắt mẹ toàn là khát khao và ngưỡng mộ, loại mong chờ đó..." Lộ Đinh dừng một chút, cậu nói chậm rãi, mơ hồ mang theo một chút ý cười, cũng mang theo sự mong chờ, "Tóm lại là nơi đó cũng không phải quá xấu."
Lộ Đinh chưa từng được đi học trường bình thường, Lộ Nhã Phân từng đưa cậu đi qua một lần, cậu còn chưa kịp trải nghiệm xã hội thu nhỏ đó đã bị trường học uyển chuyển trả lại.
Tống Ý Xán không dám nói đùa nữa, nụ cười trên khóe miệng Đường Lâm Thâm cũng tản đi hết.
Những điều người khác có thể dễ dàng làm được, lại là những thứ khiến bọn họ vùng vẫy trong biển khổ, cầu không được nhìn cũng không thấy.
Lộ Đinh buồn ngủ, mơ màng nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ.
Đường Lâm Thâm đưa Tống Ý Xán ra ngoài, đưa tiền cho cô, giọng nói ép xuống rất thấp, "Bắt taxi về trường học, đừng chạy lung tung, buổi tối ở kí túc xá hay là về nhà?"
Tống Ý Xán nói ở kí túc xá.
"Được," Đường Lâm Thâm dặn dò lần nữa, "Chú ý an toàn."
Tống Ý Xán cảm thấy hơi sai sai, nhưng lại không biết sai chỗ nào, cô cảm thấy lời nói cử chỉ của Đường Lâm Thâm còn giống phụ huynh hơn cả Lộ Nhã Phân.
Tống Ý Xán vỗ đầu một cái— đúng rồi! Dì!
Cô mới vừa đi chưa được hai bước, đã quên hỏi mẹ Lộ Đinh đi đâu rồi, vì vậy muốn quay về hỏi, vừa quay đầu lại, phát hiện Đường Lâm Thâm còn đứng ở cửa phòng bệnh.
"Tôi..." Tống Ý Xán muốn nói chuyện.
Vẻ mặt Đường Lâm Thâm trở nên rất nghiêm túc, hắn hình như cũng biết Tống Ý Xán muốn nói gì, lắc đầu với cô, để cô đi.
Tống Ý Xán không sợ trời không sợ đất, đột nhiên lại sợ Đường Lâm Thâm— luôn luôn có uy nghiêm của trưởng bối, cô không dám làm càn.
Gọi chú là đúng! Tống Ý Xán run rẩy nghĩ thầm.
Đường Lâm Thâm tiễn Tống Ý Xán đi, hắn trở lại phòng bệnh, mặt trời đã chuyển hướng, vị trí ánh sáng có chút xảo quyệt.

Hắn kéo ghế dựa gần vào bên giường bệnh một chút, nằm xuống cạnh Lộ Đinh.

Đường Lâm Thâm suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ làm thế nào để bù đắp lại thế giới huy hoàng mà Lộ Đinh chưa bao giờ cảm nhận được...
Đưa em ấy xem hàng vạn cuốn sách, cùng em ấy đi du lịch ngàn vạn dặm.
Đường Lâm Thâm tính toán sâu xa, cơn buồn ngủ dâng lên, anh nhéo nhéo tay phải thò ra khỏi chăn của Lộ Đinh, cười nói: "Chào buổi chiều.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận