[Chẳng phải đây là phụ hoàng à, he he.]
Ai?
Vân Vũ Đế vừa đi vào đại điện của Lâm phi, chợt nghe thấy giọng nói non nớt vang lên.
Phụ hoàng?
Vân Vũ Đế rất nhanh trí, dựa vào xưng hô, ánh mắt nhìn vào chiếc nôi duy nhất trong đại điện.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Lâm phi chẳng quan tâm giọng nói phát ra từ đâu, nhìn thấy Hoàng đế đột nhiên xuất hiện, bà vội đi lên hành lễ.
Trong lòng thầm nghĩ sao Hoàng thượng lại đến đây?
Chẳng phải trưởng công chúa bên Thuần phi không khỏe à?
Vậy mà Hoàng thượng lại không đi gặp trưởng công chúa mà vào cung của mình.
Bà không chỉ không vui mà còn thấp thỏm.
Bà chỉ sinh được một đứa con gái, trong mười mấy đứa bé ở hậu cung, nữ nhi chắc chắn không nổi bật.
Cũng không biết Hoàng thượng có ý gì.
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Lâm phi đứng lên cố nén sự khó hiểu, thành thật mời Vân Vũ Đế ngồi xuống.
Sau đó rót trà, lại còn xoa bóp vai.
[Mẫu phi của ta quá tốt, tiếc là trong lòng phụ hoàng chỉ có giang sơn xã tắc, không có nhi nữ tình trường.]
Tay Vân Vũ Đế bưng chén trà hơi khựng lại, thầm nghĩ đứa bé này hiểu mình thật.
Lâm phi: "?"
[Dù sao cũng là bạo quân thiên cổ mà.]
Bạo quân?
Bạo gì?
Quân gì!
Nói xấu.
Chắc chắn là nói xấu!
Vân Vũ Đế tức sôi máu, đột nhiên đứng dậy.
Lâm phi bị dọa quỳ sụp xuống.
"Hoàng...!Hoàng thượng?" Giọng của Lâm phi run rẩy.
Vân Vũ Đế nhíu mày nhìn bà.
Sao thế?
Lâm phi sợ mình vậy cơ à?
Mình không phải hôn quân.
Ông chưa từng làm việc theo tâm trạng, ông làm những chuyện như vậy cũng là vì giang sơn xã tắc!
Lâm phi sợ mình như thế chẳng phải là vả mặt mình à.
Vân Vũ Đế rất nổi giận.
[Phụ hoàng uy nghiêm quá, được gọi là bạo quân thiên cổ có khác.
Nhưng với ta, rõ ràng là người đời sau bôi nhọ, dù sao lịch sử đều do người thắng cuộc viết nên.
Mấy năm trước, khi mộ của phụ hoàng bị phát hiện, rất nhiều nhà khảo cổ nói những tội danh khi phụ hoàng còn sống đều là giả.]
Đúng thế.
Trẫm bảo mà, sao trẫm là bạo quân được.
Tiểu công chúa khéo ăn nói nhất.
Nhưng lời này của tiểu công chúa hơi xàm xí.
Mộ mình còn chưa có, sao lại bị đào được.
Vân Vũ Đế đi đến trước chiếc nôi gỗ, nhìn đứa bé đang nằm bên trong.
Lâm phi hốt hoảng đi theo.
[Ồ, phụ hoàng đẹp trai quá.]
Đẹp trai là gì?
Vân Vũ Đế cảm thấy mình và tiểu công chúa có khoảng cách thế hệ.
Chứ còn gì nữa.
Chắc phải cách mấy nghìn năm đấy!
[Haiz, tiếc quá, phụ hoàng đẹp trai như thế mà mấy tháng sau lại chết.]
Lâm phi hoảng sợ run cầm cập.
Con nói gì?
Vân Vũ Đế trợn mắt.
Kết quả là tiểu công chúa nằm trong nôi không những không sợ mà còn cười khanh khách.
[Trời ơi, phụ hoàng đẹp trai quá đi, mặc long bào, như bước ra từ manga, đã mắt thật.]
Vân Vũ Đế: "..."
Ông không hiểu lời tiểu công chúa nói.
Chỉ nghĩ đến tin tức mình sẽ chết.
Lông mày nhíu lại sắp kẹp chết một con muỗi.
"Đặt tên cho Thập Bát công chúa chưa?" Vân Vũ Đế hỏi.
Lâm phi vội đi qua, gật đầu: "Nhũ danh là Thập Bát, tên thì vẫn chưa đặt."
"Vậy đặt là Vân Vụ đi."
[Vân Vụ? Chưa từng nghe thấy tên này, trong lịch sử cũng không nói phụ hoàng có mười tám đứa con, chẳng phải chỉ có mười bảy à? Xem ra mình không chỉ xuyên về cổ đại mà còn khiến phụ hoàng sinh thêm một đứa con, vậy ta là nhỏ nhất rồi.]
Trong lòng Vân Vũ Đế suy xét bốn chữ.
Xuyên về cổ đại?
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đến từ đời sau?
Lâm phi: Toi rồi, con gái ta không phải do yêu ma biến thành chứ, nếu Hoàng thượng phát hiện sẽ giết con bé mất.
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Lâm phi vừa mừng vừa lo.
Bà mấp máy môi: "Hoàng thượng, buổi tối..."
"Buổi tối ta ở lại." Vân Vũ Đế nói.
"Thần...!Thần thiếp đi bảo phòng bếp chuẩn bị." Lâm phi lo lắng nói, ý nghĩ muốn Hoàng thượng rời đi bớt tiếp xúc với con gái đã tan tành.
[Á, con cũng muốn ăn, con muốn ăn giò lợn.
Haiz, hình như lúc này đám nhà giàu không ăn thịt lợn, chê thịt lợn có mùi.]
[Chẳng phải thiến lợn rồi nuôi là xong à, thịt lợn ngon biết bao! Mỡ lợn còn có thể xào rau.]
[Không ăn dầu mỡ thì sao thân thể cường tráng được.]
Thiến lợn...?
Vân Vũ Đế chỉ cảm thấy hạ thân đau đớn.
Ánh mắt ông nhìn tiểu công chúa nằm trong nôi hơi phức tạp.
Chắc chắn tiểu công chúa không phải đứa bé bình thường, không thì sao lại biết những chuyện này.
"Vậy thì ăn thịt dê đi."
"Vâng, thần thiếp sẽ đi sắp xếp."
Lâm phi thấp thỏm rời đi.
[Hu hu, ngon thế, sao ta không được ăn chứ.]
Vân Vụ gào khóc.
[Ta đói, không biết mẫu phi có thể đừng bảo nhũ mẫu cho ta bú không, nhũ mẫu kia xấu lắm.]
"Hoàng thượng, chắc Thập Bát đói bụng rồi, thần thiếp đi cho Thập Bát uống sữa." Tay Lâm phi run run nói.
Vân Vũ Đế nhíu mày, ra lệnh: "Lâm An, đi mời ngự y, Tiểu Thập Bát khóc không ngừng, chắc bị bệnh rồi."
Lâm phi cũng không đưa Vân Vụ đi nữa.
[Ồ, phụ hoàng thông minh quá, vậy mà thấy được ta không khỏe.]
[Nhũ mẫu đáng ghét kia, nghĩ rằng ta còn nhỏ nên không biết, dám bỏ thuốc vào trong sữa ở trước mặt ta, xem thường ta đây mà!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...