Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ếch
Beta: Cún
____________________
Hề Thủy bị dọa sợ hết hồn, sức của Chu Trạch Kỳ lớn đến mức kéo thôi mà cậu như được nhấc lên vậy.
"Tôi phải về nhà." Hề Thủy cầm chìa khóa trong tay, nhỏ giọng nói.
Chu Trạch Kỳ "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn đứng yên trước mặt Hề Thủy. Hề Thủy dựa lưng vào cửa, mồ hôi chảy ra do nắng nóng lúc nãy đã khô rồi, bây giờ chỉ có mồ hôi lạnh do Chu Trạch Kỳ gây ra thôi.
Hề Thủy len lén giương mắt, quan sát nhà của Chu Trạch Kỳ.
Nhà hắn rộng gấp đôi nhà cậu, phòng khách đặc biệt trống trải, có một cái ghế sô pha màu xám đậm, rèm cửa cũng cùng màu luôn, bên ngoài phòng khách chính là cái ban công nối liền với nhà cậu.
"Em về nhà làm gì?" Chu Trạch Kỳ cụp mắt xuống, lười biếng hỏi, "Em vừa nói muốn yêu đương với tôi, không muốn ở cạnh tôi thêm một chút nữa sao?"
Hề Thủy không biết đâu!
Cậu không biết yêu đương kiểu gì hết.
Chu Trạch Kỳ nói cái gì thì là cái ấy vậy.
"Muốn mà." Hề Thủy gật đầu.
"Vậy sao em còn đòi về nhà?"
"Tôi về ngủ trưa đó."
"Nhà em chỉ có một phòng ngủ, em định ngủ chung với bọn họ hả?"
"Vậy thì sao?"
Chu Trạch Kỳ lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Hề Thủy, "Giường nhà tôi lớn lắm."
"Lớn đến mức nào?"
"Rất lớn."
Trước khi Chu Trạch Kỳ dọn tới, hắn đã thay hết mấy thứ rách nát mà Chu Trạch Trí để lại, giường hiện tại là giường được thiết kế riêng, rộng 2m dài gần 3m, giường không cao lắm, sàn nhà cũng được trải thảm nên là nếu có rơi từ giường xuống đất cũng sẽ không bị đau.
Hề Thủy chậm nửa nhịp, phát hiện cuộc nói chuyện giữa hai người ngày càng không đúng lắm, cậu dán sát trên cửa, nói: "Tôi không ngủ chung với anh đâu."
"......"
Chu Trạch Kỳ, thật sự, còn chưa nghĩ xa đến vậy.
Hắn chỉ mong có thể nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú thiên nga nhỏ, nhìn cậu tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, vì vậy nên hắn muốn đi từ từ cùng Hề Thủy, thế mà không hiểu cậu đang nghĩ cái gì.
Trực tiếp giáng một đòn trực diện về phía hắn.
Khi mối quan hệ đã bền chặt, nước chảy thành sông, có ngủ hay không cũng không phải do Hề Thủy quyết định.
"Vậy tôi muốn em ở lại đây với tôi, được không?"
Đương nhiên là được rồi.
Hề Thủy cũng muốn----muốn nhân cơ hội này trộm lấy một cái hôn từ hắn.
Chu Trạch Kỳ đi vào phòng ngủ cầm một đôi dép mới ra, ngồi xổm trước người Hề Thủy, "Em đi size bao nhiêu?"
Hề Thủy vừa mới bị Chu Trạch Kỳ dọa cho bối rối, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu cúi đầu nói: "42."
"Của tôi là 46 cơ, em đi tạm một chút, nếu thấy khó chịu thì sau này có thể đi dép của mình sang." Chu Trạch Kỳ đặt dép bên chân cậu, hắn đứng lên che khuất đi ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu vào đôi mắt Hề Thủy.
Hề Thủy cởi giày vải ra, cậu thích sạch sẽ, cả giày lẫn dây giày đều trắng sạch tinh tươm, cậu đi tất sáng màu, nhét chân vào dép rồi đạp đạp: "Ui, lớn quá."
Chu Trạch Kỳ cười một tiếng.
"Em muốn uống gì không? Nhà tôi nước gì cũng có."
Hề Thủy đi đôi dép quá lớn, lạch bạch chạy theo sau Chu Trạch Kỳ vào phòng bếp.
Cậu rất thích uống nước ngọt bỏ thêm đá, đặc biệt là khi tâm trạng không tốt, không chỉ thèm nước ngọt lạnh mà còn muốn ăn bánh ngọt ăn gà rán, nhưng bây giờ tâm trạng cậu rất rất tốt, vậy nên....
"Tôi muốn uống cà phê, không thêm đường!" Hề Thủy không có chút khách khí nào.
Chu Trạch Kỳ cũng không bảo gì cậu, hắn mở tủ lạnh ra, nhìn quanh một vòng rồi lấy ra hai túi cà phê pha sẵn, "Đắng lắm đấy."
"Tôi thích đắng."
Chu Trạch Kỳ cầm một cái cốc mới, đang định đổ cà phê ra cốc thì phát hiện một bàn tay trắng nõn đặt lên tay hắn, Hề Thủy nhẹ giọng nói: "Không cần dùng cốc mới, cốc của anh đâu? Tôi không ngại anh."
Vừa nãy ở Kinh Thể, Chu Trạch Kỳ còn cho là cậu chê hắn, nhưng bây giờ Hề Thủy lại sửa lại suy nghĩ của Chu Trạch Kỳ.
Ánh đén sáng chưng ở phòng bếp chiếu lên đôi mắt Hề Thủy, càng khiến ánh mắt cậu sáng trong hơn.
Chu Trạch Kỳ thu hồi tầm mắt, tiếp tục đổ cà phê ra cốc, "Nhưng tôi cũng muốn uống nước, từ nay về sau cái cốc này là của em."
"Thêm đá không?"
"Có."
Máy làm đá vẫn đang hoạt động hết công suất, Chu Trạch Kỳ đẩy cốc cà phê tới trước mặt Hề Thủy, cậu đứng bên cạnh, cầm cốc lên uống một ngụm lớn, thoải mái quá đi ~
Thấy cậu vui vẻ, đôi mắt Chu Trạch Kỳ cũng ánh lên sự vui vẻ nhàn nhạt.
Chu Trạch Kỳ có biệt danh là Chu Diêm Vương một phần là do hắn không hay bộc lộ cảm xúc, lúc cười thì như không cười, lúc không cười lại như cười, cho nên không ai có thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì.
Bên cạnh đó hắn cũng rất điên, cứ một mình một đường, theo lời của bọn Ngô Phong Dực thì chính là sống rất tự do, rất thoải mái.
Hắn muốn đổi khối liền đổi luôn, không quan tâm đến việc thi đại học được 700 điểm, cũng chẳng thèm để ý đến việc được hiểu trưởng giữ lại liền chuyển sang Kinh Thể. Thế nhưng khi vào học rồi, hắn lại thấy lớp học rất nhàm chán, nên học gộp chương trình hai năm thành một năm, thời gian còn lại hắn đi học một chuyên ngành khác, có thời điểm còn được huấn luyện viên đội tuyển bơi lội bắt đi thi giải cho sinh viên cả nước rồi lấy được hạng nhất.
Chu Trạch Kỳ hoặc là không làm, hoặc đã làm là phải đứng nhất, ở một mức độ nào đấy thì có thể nói, hắn và Hề Thủy là cùng một kiểu người, chẳng qua là Hề Thủy chỉ tập trung vào múa ba lê thôi.
Hề Thủy uống hết cốc cà phê mới phát hiện ra Chu Trạch Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hắn có chút kỳ lạ.
Hề Thủy nghĩ là Chu Trạch Kỳ thấy cậu không uống hết, sợ lãng phí.
Cậu cầm cốc lên, ngẩng đầu đổ hết cà phê vào miệng.
Hết thật rồi mà.
Một bàn tay vươn tới cầm lấy cái cốc trong tay Hề Thủy: "Uống hết rồi còn muốn uống gì nữa? Em uống thêm không?"
"Không ạ." Hề Thủy lắc đầu nói.
Chu Trạch Kỳ rất tự nhiên nắm tay Hề Thủy dắt ra ngoài, "Tôi đi tắm, em mở TV lên thích xem gì thì xem, buồn ngủ thì có thể vào phòng ngủ hoặc ngủ trên sô pha."
Hề Thủy vẫn cảm thấy tay của Chu Trạch Kỳ rất nóng.
"Nhiệt độ cơ thể của sinh viên thể dục nào cũng cao như vậy sao?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Chu Trạch Kỳ quay đầu lại cười như không cười nhìn cậu một cái, "Cũng?"
Hề Thủy hiểu rồi.
Chu Trạch Kỳ đang ghen kìa.
Nhưng không cho cậu có cơ hội nói lại, Chu Trạch Kỳ đã nắm lấy tay kéo cậu vào lòng, hắn giơ tay ra sau áp mặt Hề Thủy vào cổ mình.
"Hề Thủy, không được nói như vậy với người khác nhé, dễ gây hiểu lầm lắm." Chu Trạch Kỳ ôm Hề Thủy vào lòng, em ấy gầy thật đấy.
Hề Thủy ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người đối phương, còn có cả mùi bưởi mà trước đây cậu đã từng được ngửi.
Có sự khác biệt.
Chắc chắn là do mùi hormone.
Tim Hề Thủy đập loạn, miệng lưỡi khô khốc, cậu nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Tôi lại khát rồi."
Chu Trạch Kỳ từ từ buông Hề Thủy ra, "Muốn uống thì em tự tới tủ lạnh mà lấy."
Hắn đi tắm đây.
-
Muốn uống gì cũng được, vui ơi là vui.
Hề Thủy vui vẻ như chú hươu con chạy về phía tủ lạnh, nhiều nước ngọt thật đấy, nhưng mà ngoài đồ uống ra thì không có gì để ăn cả. Hề Thủy cân nhắc giữa Sprite và Soda, cuối cùng chọn uống Soda vì trưa nay cậu đã uống Sprite rồi.
Màn hình TV rất là lớn, Hề Thủy chọn bừa một bộ phim để xem.
Cậu lôi điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm trên Baidu: Khi hẹn hò thì cần làm gì?
Tốc độ mạng không tệ, rất nhanh đã có câu trả lời, nhiều quá, Hề Thủy nhìn mà chóng hết cả mặt.
Bạn cần phải làm cho đối phương luôn cảm thấy vui vẻ, chuẩn bị những điều ngạc nhiên dành tặng cho nửa kia, phải thông cảm bao dung lẫn nhau, bắt buộc chỉ được thích mình đối phương.... Vẻ mặt Hề Thủy đau khổ, cậu chỉ muốn hôn một cái thôi mà, không nghĩ tới việc có lắm thứ cần làm đến vậy.
Hề Thủy tiếp tục lướt xuống dưới, muốn xem còn có cái nào dễ làm hơn không.
"Các cặp đôi nên thường xuyên Doi để có thể thúc đẩy tình cảm."
Doi?
Doi là cái gì?
Hề Thủy rồi tìm kiếm.
!
Cái này không được!
Chuyện này chỉ mấy người thật sự yêu nhau mới làm được, Chu Trạch Kỳ có thích cậu đâu? Cậu cũng không thích Chu Trạch Kỳ, cậu chỉ là muốn hôn môi với hắn thôi.
*Doi: Là kết hợp của Do (làm) + I (tôi) => Doi là làm tình nhe.
Hề Thủy yên lặng thoát phần tìm kiếm, đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu xem phim. Thời tiết buổi chiều nóng nực vô cùng, trong phòng mở máy điều hòa rất dễ chịu, Hề Thủy mơ màng buồn ngủ, cậu ôm gối ôm nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Không thể không ngủ trưa được.
Sẽ không có sức làm việc.
Mà ngủ rồi cũng không được, ngủ dậy cũng chả muốn làm việc.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Chu Trạch Kỳ từ bên trong đi ra, tiếng phim phát ra từ phòng khách hơi nhỏ, rèm cửa buông xuống đất, bốn phía không có một bóng người, hắn không nhìn thấy Hề Thủy đâu.
Đi rồi?
Chu Trạch Kỳ đi tới ghế sô pha, phát hiện ra Hề Thủy đang nằm trên ghế ngủ ngon lành.
Khi Hề Thủy ngủ trông cậu càng giống mèo hơn, một tí xíu công kích cũng không có, miệng hơi há ra, đôi lông mi dài rậm che khuất con mắt, tay ôm chặt chiếc gối trong ngực mình.
Chu Trạch Kỳ tắt TV, đi vào phòng ngủ cầm cái chăn mỏng ra, nhẹ nhàng đắp lên người Hề Thủy.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở tủ ngoài cửa của Chu Tranh Kỳ reo lên inh ỏi, Hề Thủy lập tức tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu nhìn về phía Chu Trạch Kỳ, thanh âm khàn khàn: "Anh, im lặng chút đi."
Cậu lầm bầm một câu, trở người xoay mặt về phía sô pha, sau đó vùi đầu vào ghế tiếp tục ngủ.
Chu Trạch Kỳ đi ra ngoài cửa lấy điện thoại rồi vào phòng ngủ nghe máy.
"Lão Chu, nhanh nhanh giải thích chút đi, bọn tôi tò mò sắp điên lên rồi, Hề Thủy tìm cậu làm cái gì vậy? Lại còn tặng hoa cho cậu? Lại còn phối hoa dành dành nữa? Tôi thấy cỏ đuôi cáo khá hợp với cậu đó."
*Bó hoa Hề Thủy tặng Chu Trạch Kỳ phối giữa hoa dành dành và cỏ đuôi cáo nhe.
Cỏ đuôi cáo
"Không lẽ là tỏ tình với cậu? Ái chà ái chà, cậu đồng ý hả?"
"Tôi đã sớm biết cậu có chút để ý đến em ấy rồi, mau nói chút kinh nghiệm cho bọn tôi nghe với, làm sao để người ta tự dâng mình tới cửa hả? Việc này hơi kì đấy."
Chu Trạch Kỳ dùng ngón cái xoa xoa điện thoại: "Việc này, tôi cũng không biết."
Rõ ràng là động cơ của Hề Thủy không hề trong sạch, bởi vì Hề Thủy không phải là người dễ dàng động tâm và làm liều như vậy, nhưng trong sạch hay không không quan trọng, bây giờ hai người đã xác định quan hệ rồi, hắn chỉ đành chờ xem Hề Thủy có đổi ý không thôi.
Hơn nữa, Hề Thủy không tìm người khác mà lại tìm tới mình, rõ ràng là trên người hắn có chút giá trị, thật may quá.
May mà cậu không tìm đến người khác.
"Không được rồi không được rồi bạn nhà tôi, bạn ơi bạn nghe hiểu không?" Ngô Phong Dục cầm điện thoại nói, "Lão Chu rõ ràng biết người ta chỉ chơi đùa thôi, thế mà vẫn vội vàng dâng lên tình cảm của mình, lão Chu mất giá thật đấy."
Chu Trạch Kỳ "bụp" một cái cúp điện thoại.
Hắn hiểu mà, bọn Ngô Phong Dực chỉ là đang ghen tị với mình mà thôi.
-
Hề Thủy ngủ một giấc đến tối, khi cậu tỉnh lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, cảm giác cô độc nhất thời gợi lên.
"Dậy rồi hả?" Giọng nam trầm thấp vang lên trong bóng tối.
Hề Thủy dần dần nhìn rõ khung cảnh xung quanh, cậu nhận ra bây giờ mình đang ở nhà của Chu Trạch Kỳ, nhà của bạn trai cậu.
Chu Trạch Kỳ ngồi ở cuối ghế sô pha cậu đang nằm, cúi đầu xem điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo từ điện thoại chiếu lên mặt hắn, khắc họa từng đường nét sắc bén trên gương mặt.
Hề Thủy nghĩ, nếu Chu Trạch Kỳ phát hiện ra âm mưu của mình, liệu hắn có giết cậu luôn không?
Vậy thì, tốc chiến tốc thắng thôi.
"Dậy rồi thì để tôi bật đèn, em có muốn ăn gì không? Tôi nấu cho em?"
Chu Trạch Kỳ đang định đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đột nhiên Hề Thủy nhào vào ngực hắn, thanh ẩm run rẩy: "Anh đừng bật đèn."
Chu Trạch Kỳ để điện thoại xuống, tay trái đặt lên eo Hề Thủy, sợ cậu ngã xuống đất.
"Tại sao không cho tôi bật đèn?"
Hề Thủy sát lại gần Chu Trạch Kỳ, tầm mắt nhìn lên môi hắn, cậu nhỏ giọng nói: "Nếu anh bật đèn lên thì tôi sẽ không dám hôn anh đâu." Giọng cậu rất nhỏ, nghe có chút đáng thương.
Bàn tay đang ôm eo Hề Thủy của Chu Trạch Kỳ bỗng cứng đờ.