Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ếch
Beta: Cún
_________________
Mạnh Khoa Văn bị Ngô Phong Dực kéo dậy từ bãi cỏ, mấy người khác thì không nháy nổi mắt nhìn chằm chằm Hề Thủy và Chu Trạch Kỳ.
"Đây là tỏ tình à?"
"Hề Thủy thích Lão Chu? Không thể nào, từ trước đến giờ họ có biết nhau đâu."
"Sao lại không biết được, thế cái CP có từ lâu trên diễn đàn là sao?''
"Mấy người trên diễn đàn còn viết mấy cái bình luận bảo kiếp trước bọn họ người là trời xanh người là mây trắng cơ mà*, cậu xem này."
*Chắc ý bảo hai người đẹp đôi đó, trời xanh mây trắng tạo nên khung cảnh đẹp mà >v<
"Các cậu nhìn dáng vẻ mất giá của lão Chu kìa, không biết còn tưởng lão Chu mới là người tỏ tình.
Ngô Phong Dực gật đầu đồng tình: "Quả thật, nhìn chả còn tí giá nào."
Chu Trạch Kỳ chăm chú nhìn Hề Thủy khiến mặt cậu nóng như than đốt, thanh âm cũng run rẩy: "Anh, anh thấy thế nào?"
"Mới trôi qua một phút thôi, Hề Thủy, bình thường cậu chỉ cho người ta một phút suy nghĩ thôi à?"
"Một phút chưa đủ để anh suy nghĩ sao?"
"...."
Chu Trạch Kỳ có chút buồn cười nhếch miệng một cái, nếu những lời này thốt ra từ miệng người khác, hắn nghi ngờ là đầu óc đối phương thật sự có vấn đề.
Nhưng cậu là Hề Thủy.
Vẻ mặt Hề Thủy nghiêm túc, ánh mắt kiên định, cậu thật sự cảm thấy một phút là đủ cho Chu Trạch Kỳ cân nhắc xong rồi.
Được rồi.
Suy nghĩ xong rồi.
Một từ đơn giản "Được" vòng vo ở đầu môi Chu Trạch Kỳ không chịu thoát ra, trước khi đồng ý, thật ra hắn muốn hỏi cậu, vì sao lại muốn yêu đương cùng hắn, nhưng rồi lại không dám nói ra vì sợ dọa Hề Thủy chạy mất.
Dáng vẻ Hề Thủy bây giờ trông vô cùng lo lắng và sợ hãi như chỉ muốn chạy ngay ra khỏi chỗ này.
Dù thế nào đi chăng nữa, bắt được người về tay đã rồi tính tiếp.
Không phải vội.
"Được."
Câu đồng ý vừa được nói ra, Hề Thủy có chút sửng sốt, kinh ngạc nói: "Anh vừa mới đồng ý hả?"
Chu Trạch Kỳ cười, "Em chỉ cho tôi đúng một phút suy nghĩ thôi mà."
"Vậy...vậy được rồi." Hề Thủy có chút lo lắng bất an, nhìn vào đôi mắt, sống mũi cao và cánh môi xinh đẹp của Chu Trạch Kỳ, tưởng tượng cảm giác hôn môi với hắn, không hề có cảm giác khó chịu hay ghê tởm gì cả, cậu thật sự muốn hôn môi cùng Chu Trạch Kỳ.
Dù sao đi chăng nữa, quan trọng nhất vẫn là đốt cháy calo. ٩(ˊᗜˋ*)و ♡
Nếu như Chu Trạch Kỳ có bất cứ việc gì cần cậu giúp đỡ, cậu sẽ luôn sẵn lòng ra tay giúp hắn.
Không khí khô nóng, cành lá vì tiết trời oi bức này mà thi nhau héo khô cong lại. Nếu bản thân ở lại lâu trong một môi trường như này mà không có nước uống thì cổ họng người đó sẽ rất đau rát, cảm giác như muốn phun ra lửa.
Tại vì nãy cũng vội đi ra ngoài nên Hề Thủy quên mang theo bình nước của cậu.
Thấy cậu cứ liên tục liếm môi, Chu Trạch Kỳ cầm chai nước lọc để dưới đất lên, mở nắp đưa cho cậu: "Nước của tôi hơi khác chút, em muốn uống không?"
Hề Thủy nhìn miệng chai, không đưa tay ra cầm lấy.
Cậu chưa bao giờ uống nước của người khác, cốc nước cũng không uống chung, lúc ở nhà cậu, mỗi người trong nhà sẽ có một cốc nước khác nhau, nếu như các cốc nước có cùng kiểu dáng sẽ dán tên của mình lên đó để phân biệt.
Hề Thủy duỗi tay ra, đến nửa đường lại rụt về, năm ngón tay mảnh khảnh giấu dưới ống tay áo, ánh mắt đặt trên mặt Chu Trạch Kỳ.
Chu Trạch Kỳ đưa nước lại gần Hề Thủy hơn một chút.
"Hề Thủy, nãy em vừa nói thích tôi, thế mà bây giờ đã chê tôi rồi à?" Trong giọng hắn chất chứa ý cười không rõ ràng, bên cạnh đó còn có sự trêu trọc vì đã nhìn thấu suy nghĩ của Hề Thủy.
Hề Thủy vội vàng nói không phải.
Cậu muốn hôn Chu Trạch Kỳ mà, sao có thể chê hắn được?
Hề Thủy cầm lấy nước trong tay Chu Trạch Kỳ, ngẩng đầu lên, giữ khoảng cách vài cm giữa miệng chai và miệng cậu rồi mới uống.
"...."
"Nè." Hề Thủy trả lại chai nước cho Chu Trạch Kỳ.
Ánh mắt Chu Trạch Kỳ tối sầm lại, không nói gì.
Ngô Phong Dực nhìn họ từ phía xa, đập mạnh lên bả vai Mạnh Khoa Văn, "Cậu nhìn lão Chu mất giá chưa kìa."
Mạnh Khoa Văn hùa theo, nói: "Quá là mất giá."
Hề Thủy uống nước xong, cảm thấy tốt hơn ban nãy nhiều rồi, cậu nhìn về phía Ngô Phong Dực và những người khác, sau đó quay đầu lại thấp thỏm nhìn Chu Trạch Kỳ: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Chu Trạch Kỳ ngửa người ra sau, "Em muốn làm cái gì?"
Hề Thủy cứng đờ.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Trong đầu cậu chỉ có đúng một suy nghĩ là phải hôn môi với Chu Trạch Kỳ, nếu không làm vậy thì cần gì cậu phải hẹn hò với hắn?
Nhưng lúc hẹn hò trừ hôn môi ra thì phải làm gì nữa?
Hề Thủy cố gắng nhớ lại xem các anh chị và bạn học bình thường lúc yêu đương thì làm gì.
Phần lớn thời gian bọn họ đều dành để cãi nhau.
"Anh không yêu tôi nữa rồi."
"Người kia là ai?"
"Anh không để ý tôi hai tiếng rồi."
Thỉnh thoảng họ sẽ cùng nhau đi dạo, nhưng đa phần đều đi vào buổi tối, không ai đi bộ giữa trưa cả. Khi đi dạo, họ thường nắm tay nhau và đi rất chậm.
Cuối tuần sẽ đi dạo phố, nhưng dạo phố làm những gì thì Hề Thủy không rõ lắm, cậu cũng có đi chung bao giờ đâu mà biết. Sở dĩ biết được vụ đi dạo là do buổi tối Hề Thủy thường ra sân tập chạy bộ nên nhìn thấy.
Rốt cuộc dưới tính huống như thế nào thì cậu mới được hôn môi với Chu Trạch Kỳ?
Hề Thủy lại quay sang nhìn đám người Ngô Phong Dực, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nắng chói chang, cho dù cậu không có kinh nghiệm yêu đương thì cũng biết bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để hôn môi.
"Vậy tôi muốn đi về." Hề Thủy nói với Chu Trạch Kỳ.
Chu Trạch Kỳ tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Hề Thủy ngậm miệng, cậu biết chắc vừa nãy mình nói sai cái gì rồi, mà cho dù có nói đúng thì cũng là nói cái mà Chu Trạch Kỳ không thích nghe.
Chu Trạch Kỳ có chút không hiểu rõ Hề Thủy, hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay kéo cậu vào trong lòng, Hề Thủy khó khăn lắm mới đứng vững được, đầu gối chống lên ghế dài, cách Chu Trạch Kỳ một khoảng rất gần.
"Em tỏ tình, tôi đồng ý, xong sau đó em lại bảo muốn trả lại*?" Chu Trạch Kỳ chỉ ra sự vô lý của Hề Thủy, "Hề Thủy.... em đang làm gì em có biết không?"
*回去: có hai nghĩa, một nghĩa là quay về, trở về (nhà) trong lời Hề Thủy, nghĩa khác là trả lại (sự đồng ý <=> không yêu nữa) theo ý hiểu của Chu Trạch Kỳ => ông nói gà bà nói vịt ấy mà =))
Hề Thủy cảm thấy lòng bàn tay của Chu Trạch Kỳ nóng quá.
Cậu giãy tay ra.
Chu Trạch Kỳ thấy cậu cau mày, sợ nắm đau cậu nên buông lỏng tay ra.
Hề Thủy không chạy đi, cậu vẫn đứng yên tại chỗ dùng tay trái xoa xoa cổ tay phải, nhẹ giọng nói: "Tay anh nóng quá, nóng hết cả cổ tay tôi rồi."
Chu Trạch Kỳ bình tĩnh lại.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Chu Trạch Kỳ đứng dậy, Hề Thủy thấy hắn đột ngột đứng dậy làm sợ hết hồn, cuống cuồng lùi về sau hai bước rồi gật đầu một cái.
Ngô Phong Dực và Mạnh Khoa Văn vẫn đứng chung một chỗ, đồng thanh nói: "Lão Chu mất giá quá đi thôi!"
-
Hề Thủy đi cạnh Chu Trạch Kỳ, chắc chắn là một cảnh đẹp tại Kinh Thể.
Nhưng cảnh đẹp đó thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hề Thủy và Chu Trạch Kỳ rất nổi tiếng trên diễn đàn, nổi đến mức mà ngay cả một vài giáo viên cũng biết, ai cũng đều biết mấy bức ảnh trên diễn đàn đều là photoshop, mấy bình luận đều là bịa đặt, mấy người ship cp đều có vấn đề hết, họ nghĩ rằng cp của họ vô cùng ngọt, thế nhưng sự thật là hai người ngoài đời thật chả bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Hiếm lắm cả năm mới thấy bọn họ chung khung hình một lần.
Bọn họ đi chung với với nhau đúng là đẹp mắt đến chết người, Hề Thủy dù thế nào đi nữa thì vẫn vô cùng đẹp trai, tướng đi và dáng đứng của sinh viên múa ba lê đúng là không thể chê vào đâu được.
Hề Thủy thấp hơn Chu Trạch Kỳ nửa cái đầu, thân hình nhìn cũng bé hơn Chu Trạch Kỳ một size.
Cái này không có cách nào sửa được, đều là con trai, nhưng khung xương mỗi người đều khác nhau, khung xương Hề Thủy vừa thon vừa dài, Chu Trạch Kỳ lại là sinh viên thể dục, khung xương to và thô hơn. Kinh Thể thường có rất nhiều trai thẳng thô lỗ, bọn họ vẫn còn nhớ rõ như in sự tích hắn một đấm hất văng quả bóng rổ ra ngoài sân đấu.
Tuần trước chuyện Hề Thủy xuất hiện ở nhà thi đấu đã đủ kì lạ rồi. Mặc dù Hề Thủy có khuôn mặt đào hoa phong nhã nhưng mọi người đều hiểu rõ Hề Thủy là một cậu trai rất ngoan, bình thường ngoài giờ học trên trường và lúc luyện tập ra, cậu cũng chả có hoạt động giải trí nào cả.
Khi đem so với Chu Diêm Vương của Kinh Thể, cậu y như là một tờ giấy trắng vậy.
Nhưng họ cũng không hề biết rằng, tờ giấy trắng này ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Cậu đang tự tô màu chính mình.
Sân trường của Kinh Thể nổi tiếng vì có rất nhiều cây hòe, cả con đường lớn ngập trong mùi hoa hòe, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống đất những mảng ánh sáng lốm đốm.
Cây hoè
Hề Thủy cúi đầu nhìn bóng của mình với Chu Trạch Kỳ, khoảng cách giữa cậu và hắn...lớn hơn cả một cánh tay của cậu, không xa, cũng chẳng gần, Chu Trạch Kỳ tay cầm chai nước lọc của mình, thong thả dạo bước.
Hề Thủy hơi ngừng bước chân, nhích tới gần Chu Trạch Kỳ một chút.
Bắt đầu từ việc nắm tay nhau đi.
Bước tiếp theo sẽ là hôn môi.
Cậu muốn hôn chết Chu Trạch Kỳ.
Hề Thủy ngập ngừng vươn ngón tay ra, nhưng còn chưa chạm vào đã bị tay trái của Chu Trạch Kỳ bắt lấy, Hề Thủy bối rối nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Chu Trạch Kỳ cúi đầu nhìn cậu: "Em định làm gì vậy?"
"Nắm tay đó."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi nắm trước!" Hề Thủy thật sự bị Chu Trạch Kỳ làm giật bắn mình, cậu tập trung tinh thần, định lặng lẽ nắm lấy tay Chu Trạch Kỳ, ai ngờ đối phương đột nhiên nắm lấy tay cậu, trong khoảnh khắc đó tim cậu nhảy vọt lên trời xanh luôn.
Nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Hề Thủy.
Chu Trạch Kỳ từ từ buông tay Hề Thủy ra.
"Mời." Chu Trạch Kỳ nói.
Hề Thủy đưa tay ra nắm lấy tay Chu Trạch Kỳ, coi như là hài lòng.
Năm ngón tay cậu rất đẹp, thon dài, khớp xương không to, so với Chu Trạch Kỳ thì bé hơn một chút. Chu Trạch Kỳ đảo khách thành chủ, lật bàn tay lại, mười ngón đan xen, thấy Hề Thủy không có phản ứng gì, hắn mới dời mắt đi.
Quãng đường về nhà đi mất hơn mười phút, trời quá nóng, Hề Thủy chảy hết mồ hôi ở lòng bàn tay rồi.
Sau khi bước vào khu nhà mới cảm thấy bớt nóng hơn một xíu.
Hề Thủy nhấn thang máy, ngẩng đầu hỏi Chu Trạch Kỳ: "Bây giờ chúng ta đừng nắm tay nữa."
"Về đến nhà rồi."
Chu Trạch Kỳ thả tay cậu ra.
Thang máy chậm rãi đi lên, những con số quen thuộc không ngừng biến đổi, Hề Thủy nhìn chằm chằm bảng số, mắt thấy sắp đến nhà rồi nên quay sang hỏi Chu Trạch Kỳ: "Anh còn quay lại trường nữa không?"
"Không quay lại, tôi ngủ trưa sau đó ở nhà học bài."
Hề Thủy cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần ba giờ chiều.
"Em ở nhà một mình à?" Tầm mắt Chu Trạch Kỳ rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của Hề Thủy, đôi mắt nhìn chăm chú không chớp lấy một lần.
"Không ở một mình," Hề Thủy lắc đầu, "Bọn Lâm Tiểu Kim cũng đang trong nhà, hôm nay bọn tôi ăn thịt nướng."
Đây chính là thứ làm Hề Thủy tan nát cõi lòng.
Thịt nướng và nước ngọt, vừa là niềm hạnh phúc, vừa là sự đau khổ
Giá mà bây giờ được hôn Chu Trạch Kỳ.
Biết vậy mình đã làm từ sớm cho rồi.
Hề Thủy có chút đằng lòng, cũng hơi lo lắng.
"Khi nào bọn họ đi?" Chu Trạch Kỳ hỏi.
Hề Thủy: "Chắc là buổi tối sẽ đi, bọn nó còn đang ngủ, tối mới tỉnh dậy cơ."
"Đinh~"
Đã đến tầng 6.
Hề Thủy bước ra ngoài trước, Chu Trạch Kỳ đi theo sau cậu, hai người đi tới hai cánh cửa nằm cạnh nhau.
Hề Thủy vừa lấy chìa khóa ra vừa nói: "Vậy tạm biệt anh nhé, bao giờ gặp mặt tiếp vậy? Ngày mai hả?"
Chu Trạch Kỳ đứng bên cạnh cụp mắt xuống lắng nghe cậu nói.
Gương mặt thờ ơ không có biểu tình gì hết.
Chu Trạch Kỳ mở cửa nhà, nhẹ nhàng đẩy một cái, bên trong là phòng khách lớn trống trải và yên tĩnh, có vẻ là thiếu chú thiên nga nhỏ thì phải.
Hề Thủy còn chưa kịp mở cửa nhà đã bị Chu Trạch Kỳ nắm lấy cổ tay kéo cậu sang nhà bên cạnh, cánh cửa cứ thế bị đóng sầm vào.
Thiên nga nhỏ bị tha vào ổ của chó săn lớn rồi.