Edit: Cải Xanh
Mưa bụi mờ mịt, ngọn núi mờ ảo, thiếu niên đi trong bùn lầy, cậu vác trên lưng cái bao màu xám, bóng dáng gầy gò lảo đảo.
Phong cảnh xa dần, dường như nghe được tiếng vọng từ trong núi sâu truyền tới, từng tiếng từng tiếng gõ vào tim khán giả.
Từ đầu đến năm phút sau không có lời thoại nào, ống kính phóng từ xa tới gần, rồi lại kéo ra xa, trong màn hình bóng dáng Cảnh Dịch dần dần biến mất, hình ảnh chuyển tiếp đến ngôi nhà đá cũ nát.
Cảnh Dịch mười mấy tuổi khuôn mặt như họa nước, tóc cắt đầu đinh, ngũ quan trong sáng khôi ngô, giống như con quạ có cặp lông mi dài bao quanh cặp mắt đen nhánh kia, là một thiếu niên khí chất sạch sẽ thuần túy.
Lâm Hoan Hỉ bỗng nhiên nhìn Cảnh Dịch ngồi bên cạnh.
Cảnh Dịch ba mươi tuổi đã tẩy hết lớp trang điểm, ánh mắt anh không hề giống như thiếu niên ngây thơ trong ống kính, khí chất trưởng thành lại giàu sức quyến rũ.
Lâm Hoan Hỉ yên tĩnh xem < Thiếu niên thành thị >, là một câu chuyện thực tế kể về một cậu bé muốn rời khỏi núi đến thành phố học tập, nhưng trong nhà lại có bà nội bị đãng trí, người cha luôn tìm cậu để gây sự, trừ việc đó ra, trong nhà rất nhiều việc đồng áng cho cậu làm.
Cậu muốn đi, nhưng trên lưng lại gánh vác nhiều trách nhiệm.
Trong kịch bản Cảnh Dịch nói tiếng địa phương, giọng nói lại đặc biệt rõ ràng trong suốt.
Lâm Hoan Hỉ xem một lúc thì cảm thấy buồn chán, cô nhìn qua Cảnh Dịch ngồi bên cạnh, người đàn ông đang dắm chìm trong kịch bản, vẻ mặt chăm chú.
Lâm Hoan Hỉ thu lại tầm mắt, mở điện thoại lên len lén mở game Kỳ tích noãn noãn.
Đang say mê chơi game, bên tai lại truyền đến thanh âm của Cảnh Dịch: " Thú vị không? "
" Thú vị."
Trả lời xong, tay cầm điện thoại của Lâm Hoan Hỉ ấn nút khóa màn hình, cô ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Dịch xấu hổ cười: " Ha ha...."
Lúc đầu Cảnh Dịch không vui vì cô thất thần, mà Lâm Hoan Hỉ lại dùng cặp mắt đào hoa kia nhìn anh, cười cười với anh, hết thảy bất mãn lúc nãy đều tan biến thành hàng vạn hàng nghìn sự dịu dàng.
Thích một người, chính là lúc cô ấy nhìn bạn, trong lòng của bạn cũng vui vẻ.
" Không nhớ ra? "
" Ừ...." Lâm Hoan Hỉ gật đầu, " Thành thật mà nói.... tôi cảm thấy tạo hình của anh có hơi xấu."
Cảnh Dịch: " Xấu chỗ nào? "
Rõ ràng trước đây cô nói hình tượng của anh trong phim này là đẹp trai nhất mà!
" Mùi vị cặn bã của đất." sợ đả kích Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ còn nói, " Nhưng mà anh diễn đứa bé ở nông thôn, tôi cũng có thể hiểu cho."
Cảnh Dịch: "...."
Anh sầm mặt xuống tắt màn hình đi, sau đó mở đèn, trong nháy mắt, trong phòng trở nên sáng sủa.
" Lâm Hoan Hỉ."
Đột nhiên bị gọi đầy đủ họ tên Lâm Hoan Hỉ trả lời tràn đầy khí thế: " Có! "
" Anh nhắc nhở em, họp báo chậm nhất là thứ hai, nếu như em không nhớ nổi...."
Nghe xong, khuôn mặt Lâm Hoan Hỉ trong nháy mắt xụ xuống.
" Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi thực sự không nhớ ra."
Im lặng trong chốc lát, xung quanh Lâm Hoan Hỉ như lóe lên vầng sáng, ánh mắt nhảy nhót, " Cảnh tiên sinh, hay là tôi đi tìm xe đâm một lần nữa? Không chừng sẽ có tiến triển."
Trong nháy mắt vẻ mặt Cảnh Dịch trở nên nghiêm túc.
Thấy vậy, Lâm Hoan Hỉ ho nhẹ một tiếng ánh mắt rời đi: " Tôi đùa thôi...."
Cảnh tiên sinh hằng ngày không vui, cô có thể thấy rõ ràng.
" Em có muốn nhớ lại không? "
" Muốn." Lâm Hoan Hỉ trịnh trọng gật đầu, " Đương nhiên là muốn rồi."
" Được." anh nói, " Còn có một biện pháp."
" Biện pháp gì? "
Cảnh Dịch mím môi, ánh mắt lộ ra sự bối rối: "Anh phải bán thân."
Lâm Hoan Hỉ: "...."
Con ngươi đen của anh bình tĩnh nhìn cô, sữa lại phát âm: " Chúng ta hôn môi đi! "
Lâm Hoan Hỉ tưởng mình nghe nhầm, vội vàng lại gần: " Anh nói cái gì? Vừa rồi tôi không nghe rõ."
Cảnh Dịch rất kiên trì lặp lại lời nói: " Hôn môi."
Lần này nghe rõ, hoàn toàn chính xác không phải lỗ tai cô có vấn đề.
Lâm Hoan Hỉ lập tức hoảng loạn, ánh mắt đảo loạn: " Không được không được.... không tốt lắm đâu..."
Hôn môi.
Cô mới chỉ xem hôn môi ở trong phim, Lâm Hoan Hỉ đơn thuần mỗi lần xem đều lấy tay che mắt, lại nhịn không được xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, nội tâm tràn đầy kích động và khẩn trương.
Cảnh Dịch lại nói: " Chúng ta lên giường. "
Ẩn ý là: Hôn môi thì sao.
Lâm Hoan Hỉ không nói chuyện.
Cảnh Dịch cũng không nói chuyện.
Phòng chiếu phim bỗng nhiên rơi vào yên lặng, cô cau mày, vẻ mặt xoắn xuýt.
Lâm Hoan Hỉ sâu sắc nhìn anh: " Anh cái người này... không phải muốn chiếm tiện nghi của tôi chứ!? "
Cảnh Dịch nhíu mày: " Anh là loại người như vậy sao? "
"...."
Ánh mắt của anh rõ ràng, khí chất uy nghiêm như thầy chủ nhiệm, hoàn toàn không giống loại tiểu nhân hèn mọn.
Lâm Hoan Hỉ nội tâm đang giãy dụa: " Nhưng mà.... tại sao tôi phải hôn môi với anh? "
" Vì em thích anh." Cảnh Dịch không do dự nói ra đáp án, " Cho dù trong lòng em không nhớ anh, ký ức lưu lại thân thể sẽ nói cho em biết loại cảm giác này, chỉ cần chúng ta hôn môi, cảm giác này lại được đánh thức, hiểu chưa? "
"...."
Nói... rất có đạo lý!!
Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt do dự, cuối cùng ưỡn ngực, vẻ mặt thấy chết không sợ: " Đây đây đi! Hôn tôi! "
Cảnh Dịch: " Vẻ mặt của em như muốn ra chiến trường không bằng."
Lâm Hoan Hỉ: "...."
Cái này so với ra chiến trường còn khủng bố hơn được không!
Lâm Hoan Hỉ thà lên chiến trường, cũng không muốn chiến đấu cùng Cảnh Dịch.
Ánh mắt cô rất khổ sở: " Ngoại trừ hôn, có có biện pháp khác để đánh thức cảm giác của thân thể tôi không? "
Cảnh Dịch cười khẽ: " Có chứ."
Lâm Hoan Hỉ lập tức tỉnh táo: " Thật sao, biện pháp gì? "
Ý cười trên môi Cảnh Dịch càng sâu, ánh mắt rất thích thú nhìn Lâm Hoan Hỉ.
Nụ cười cô từ từ cứng lại, da thịt đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lâm Hoan Hỉ xoa xoa tai nóng bỏng, nhỏ giọng lầm bầm: " Lưu manh...."
Cảnh Dịch lập tức thu lại vẻ mặt chính trực: " Anh cũng chưa nói gì, em đang suy nghĩ gì đấy? "
Lâm Hoan Hỉ: "...."
.... Không biết xấu hổ.
" Có muốn hôn môi không? Không thì anh đi."
Nói xong, Cảnh Dịch làm động tác đứng dậy.
Lâm Hoan Hỉ trong lòng giật mình, vội vàng kéo tay anh, đôi mắt mong chờ nhìn anh: " Hôn...."
" Hả? Em nói cái gì? Anh không nghe thấy."
" Tôi nói hôn! "
Nghe được đáp án, Cảnh Dịch thỏa mãn ngồi xuống: " Được rồi, chỉ một lần thôi."
Lâm Hoan Hỉ: "...."
Đúng là không biết xấu hổ.
" Hôn đi! "
Anh đưa mặt về phía Lâm Hoan Hỉ, hai mắt từ từ khép lại.
Lâm Hoan Hỉ chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, khẽ cắn môi rồi sát lại gần Cảnh Dịch.
Càng lúc càng gần, dường như cô có thể thấy rõ lỗ chân lông nhẵn nhụi, làn da của người đàn ông này vô cùng tốt, hoàn mỹ đến mức không có tỳ vết, lông mi anh cũng hơi vểnh lên, vừa dài vừa dày, đang hơi rung động....
Cảnh Dịch thực sự là thầy chủ nhiệm, nhất định là thầy chủ nhiệm đẹp trai nhất trên thế giới này.
Tầm mắt Lâm Hoan Hỉ trượt xuống, rơi vào bờ môi của anh.
Bờ môi của người đàn ông này không tính là mỏng cũng không tính là quà dày, đôi môi rất đẹp.
Lâm Hoan Hỉ tâm viên ý mãn, mắt thấy chuẩn bị hôn, nhưng lại không hạ xuống được.
Thấy Lâm Hoan Hỉ một lúc vẫn không có động tĩnh, Cảnh Dịch không kiên trì mở mắt ra, đối mặt với vẻ mặt như muốn chết của cô.
Cảnh Dịch lông mày nhíu chặt: " Ánh mắt của em giống như là oán phụ thế."
Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt càng buồn bã nói: " Đamg tốt lành, anh nguyền rủa làm gì? "
Cảnh Dịch: "....."
Vừa giận là quên ngay mình là chồng cô rồi.
" Tôi không thể hạ xuống được."
" Lí do."
Lâm Hoan Hỉ nói: " Nếu như anh mất trí mà quên tôi, anh có dám hôn tôi không? "
Cô tưởng rằng sẽ nghe được câu trả lời khẳng định, ai nghe người đàn ông này lại vươn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô, giọng nói mát lạnh nhưng lại cưng chiều chưa từng có: " Dám, cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại không dám, chỉ sợ anh không nỡ hôn em."
Đột nhiên được dỗ ngon dỗ ngọt Lâm Hoan Hỉ không biết làm sao, cô vội vàng nói sang chuyện khác: " Vậy anh hôn tôi đi, tôi lại không dám hôn anh."
Ánh mắt người đàn ông lóe lên: " Vậy em nhắm mắt lại đi."
Lâm Hoan Hỉ hiển nhiên đang do dự, nội tâm giãy dụa mấy giấy, sau đó hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại.
Trước mắt chợt rơi vào bóng tôi, khiến mắt không nhìn được đường, những giác quan khác vô cùng bén nhạy.
Lâm Hoan Hỉ có thể nghe tiếng tim mình đập như trống, nghe được hô hấp anh từ từ đến gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...