Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Vì để có chung tiếng nói với cậu bé bảy tuổi Trì Chiêu, La Ngọc Ngữ đã đăng ký một lớp violin, mỗi ngày đều luyện đàn đến tận nửa đêm.

Đến khi Tưởng Dược Lân nhìn thấy vết thương trên tay cô, La Ngọc Ngữ vẫn không chịu nói cho cậu biết, vẫn là Mục Nhạc Ly trong lúc trò chuyện đã vô tình nhắc đến.

Nhiều lúc Tưởng Dược Lân cảm thấy có chút không đáng thay La Ngọc Ngữ.

Trì Chiêu quả thật ưu tú, nhưng chỉ vì vậy mà một phần tình cảm trong sáng kia lại như viên đá nhỏ bị ném vào biển cả mênh mông, không thể nổi lên một chút bọt nước.

Trì Chiêu một chút phản ứng cũng không có, như thể dây thần kinh trong phương diện này đã bị đứt phựt đi.

Nhưng mà, sự xuất hiện của Khương Bạch Trà đã đánh tan suy nghĩ của cậu ta.

Nhìn La Ngọc Ngữ mấy năm qua chịu nhiều uỷ khuất theo đuổi Trì Chiêu, cậu ta có chút phẫn nộ.

Điều cậu ta tin tưởng và mong đợi nhất đều bị Khương Bạch Trà phá huỷ hoàn toàn.

Tưởng Dược Lân đi điều tra quá khứ của Khương Bạch Trà.


Thân thế của Khương Bạch Trà quả thật đáng thương, nhưng cô vẫn xuất sắc như cũ, luôn đứng nhất trường và chưa từng rớt hạng.

Thậm chí em họ thường xuyên gây rắc rối cho cô cũng không lấy được thứ gì tốt từ chỗ Khương Bạch Trà.

Có lẽ vì tức giận, Tưởng Dược Lân chỉ cảm thấy Khương Bạch Trà đúng là một cô gái tâm cơ và dối trá.

Nếu cô thật sự ôn hoà lương thiện như vẻ bề ngoài thì căn bản đã không thể sống tốt như vậy trong gia đình chú út.

Đáng lẽ ra đây là mở đầu của câu chuyện cổ tích Lọ Lem, nhưng Khương Bạch Trà thì không.

"Tôi có thích Trì Chiêu hay không thì liên quan gì đến cậu.

Chuyện tình cảm không phải muốn là miễn cưỡng được." Khương Bạch Trà cười nhẹ, cả người thiếu nữ dưới ánh mặt trời như được mạ thêm một tầng sáng, đẹp đến vô thực.

"Cô ở trước mặt Trì Chiêu cũng là bộ dáng này à? Nhanh mồm lẹ miệng.

Khương Bạch Trà, cô không sợ một ngày nào đó tình cảm của cô và Trì Chiêu phai nhạt, sau đó thì trực tiếp chia tay sao?"

"Chia thì chia, tôi sẽ không miễn cưỡng ai bao giờ."


Ý cười đạm mạc trong mắt Tưởng Dược Lân biến mất, cậu ta có chút không hiểu Khương Bạch Trà.

Tưởng Dược Lân căn bản sẽ không nghĩ tới, bốn chữ "sẽ không miễn cưỡng" trong miệng Khương Bạch Trà sẽ khiến cậu ta phải hối hận cả đời.

Khương Bạch Trà nhìn thấy Trì Chiêu đang đi tới thì vẫy vẫy tay.

"Trì Chiêu Anh mau đến nhanh đi "

Trì thần sao tôi có cảm giác Trà Trà đang gọi cẩu thế nhỉ???
Sau lưng Trì Chiêu còn có hai người La Ngọc Ngữ và Bạch Tiểu Tiểu.

"Đang nói chuyện gì thế?" Trà Trà quen Tưởng Dược Lân từ bao giờ, sao cậu lại không biết? Nhìn Tưởng Dược Lân cùng Khương Bạch Trà dường như đã trò chuyện rất lâu, Trì Chiêu có chút không thoải mái, hai người bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?

"Em và bạn học Tưởng đang kể về anh hồi xưa, nghe nói Trì Chiêu từ nhỏ đã rất thông minh " Khương Bạch Trà ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Trì Chiêu

"Muốn nghe sao không để anh kể cho em." Trì Chiêu hơi nhớ lại, cảm thấy cuộc sống của mình lúc trước không có gì thú vị lắm.

Người khác ít nhất sẽ còn có chút tẻ nhạt buồn chán, còn cậu một chút cảm giác cũng không có.

"Dược Lân, cậu dạy các cô ấy bơi đi." Các cô ấy ở đây chính là La Ngọc Ngữ và Bạch Tiểu Tiểu.

Trì Chiêu nói xong liền nhích đến bên cạnh Khương Bạch Trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận