Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Côn thịt cương cứng cộm trên quần tây như khúc gậy dài, quy đầu thô to hùng hổ từ mép ngoài xông ra.

Cự vật bị che đậy bành trướng, dù nhìn qua vẫn thoạt ngây ngô, nhạt màu như cũ.

Khi cơ thể trần trụi của hai người dính vào nhau thì du͙c vọng đã khó kìm chế.

Trì Chiêu lấy áo mưa ở bên cạnh đeo vào, nhưng vì kích cỡ bao hơi nhỏ, động tác cũng không thuần thục nên làm thế nào cũng không mang vào được.

"Trì Chiêu...!Trực tiếp tiến vào được không...!Không cần..

áo mưa..." Khương Bạch Trà hôn hôn khoé miệng Trì Chiêu làm nũng.

"Trà Trà...!Anh sẽ không bắn vào." Trì Chiêu tựa vào trán Khương Bạch Trà, trong lòng đã thành một mảnh.

Khương Bạch Trà sẽ không mang thai, bởi vì cô không phải người của tiểu thế giới này, cô chỉ là một người phụ trách duy trì cốt truyện.

Căn bản người phụ trách không cần lo lắng việc mang thai sinh con, trừ khi nhân vật ở cốt truyện có thai, nếu không thì cô không có cách nào thụ thai được.


Thời điểm Khương Bạch Trà bị tiến vào, cả người đều không thoải mái.

Cảm giác đau đớn xé rách khiến cô hối hận muốn đổi ý, tay nhỏ chống đẩy không cho Trì Chiêu đâm vào.

Mà Trì Chiêu cũng không dễ chịu gì hơn, lúc quy đầu mới đi vào được một nửa thì đã không chịu được, nơi đó vừa nhỏ vừa chặt, cho dù có chất lỏng bôi trơn thì cũng rất khó khăn.

"Trì Chiêu...!Đau..." Khương Bạch Trà không phải giả bộ đáng thương, cô thật sự rất đau.

Cảm giác đau nhức và tê dại từ bên dưới truyền tới, xen lẫn với đau đớn như giày vò cô.

"Trà Trà..." Trì Chiêu không tiếp tục tiến vào nữa, ngón tay tìm đến những điểm mẫn cảm của Khương Bạch Trà trêu đùa.

Đầṳ vú phấn nộn đứng thẳng như đoá hồng mai nở rộ trong trận tuyết đầu mùa, hai bầu vú trắng nõn cong cong hình bán nguyệt khẽ run rẩy.

Trên mặt Trì Chiêu ẩn nhẫn mồ hôi, quy đầu nhẹ nhàng đỉnh vào tấm màng mỏng manh như dò xét.


Khương Bạch Trà nhìn cậu bằng đôi mắt phiếm hồng, quả thực cô bị người phía trên làm cho vừa đau vừa thoải mái.

"Trực tiếp tiến vào...!Không sao đâu..." Khương Bạch Trà lau mồ hôi trên trán Trì Chiêu, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Đau thì cắn anh...!Trà Trà..." Những lần thân mật trước kia, Trì Chiêu cùng lắm là ở giữa hai bắp đùi cô cọ cọ nên căn bản không có kinh nghiệm, mà những kinh nghiệm ít ỏi đó đều là làm với Khương Bạch Trà.

Thắt lưng Trì Chiêu dùng sức, côn thịt thẳng tắp đâm vào khiến Khương Bạch Trà trực tiếp khóc lên, cô chỉ cảm thấy cả người mình đau muốn ngất đi, càng ra sức cắn cánh tay Trì Chiêu đến rướm máu

Nhìn cô gái nhỏ cắn tay mình, Trì Chiêu lại như không cảm giác được đau mà ôn nhu dỗ dành người trong ngực, nội tâm vừa thoả mãn lại đau lòng.

Chờ Khương Bạch Trà hoà hoãn được một lúc, cảm giác đường đi bên trong không còn gắt gao cắn chặt như trước, Trì Chiêu mới chậm rãi di chuyển thắt lưng.

Hoa huyệt hoàn toàn bị chọc khai, thịt non liều mạng bao lấy cự vật, mật hoa bên trong theo động tác đưa đẩy tràn ra ngoài, mơ hồ còn đem theo một ít tơ máu

Du͙c vọng thô cứng từng tấc lại từng tấc đâm vào huyệt thịt phấn nộn.

Sau vài cú đâm thọc, Trì Chiêu ôm Khương Bạch Trà bước ra khỏi bồn tắm đã lạnh, bật vòi sen lên, phòng tắm lập tức bị hơi nước mờ mịt bao phủ.

Khương Bạch Trà bị đè trên vách tường trong phòng tắm mãnh liệt thao, đôi chân dài trắng mịn đung đưa bên hông người đàn ông.

Cả người mất điểm tựa khiến cô như ngồi trên côn thịt, làm Trì Chiêu đâm vào càng sâu, cuối cùng chỉ có thể phát run cầu xin cậu chậm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận