Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu

"Ra ngoài chơi thì cẩn thận một chút.

Nhớ là phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt." La Hữu Thành xoa đầu La Ngọc Ngữ, tiếp tục lo lắng nói.

"Nhớ đi theo Bạch Trà, con bé đáng tin tưởng hơn những người khác."

"Không phải còn có Nhạc Ly sao? Vả lại tất cả đều là bạn học cùng trường, sẽ không có nguy hiểm gì đâu cha." La Ngọc Ngữ bĩu môi, ôm cánh tay của ông làm nũng.

"Đúng rồi Bạch Trà, cháu cũng đừng tiết kiệm quá.

Tiền chú đưa cho cháu thì cứ yên tâm mà dùng, coi như là chú đang đầu tư cho cháu.

Khi nào rảnh rỗi cũng vậy, dành ít thời gian đi mua vài bộ quần áo với Tiểu Ngữ." La Hữu Thành thấy Khương Bạch Trà ngoại trừ đồng phục học sinh thì không có nhiều quần áo, cũng biết cô gái nhỏ ở độ tuổi này có lòng tự trọng rất cao, cho nên ông tự khắc sẽ không nhiều lời trước mặt Khương Bạch Trà.

"Bạch Trà có bạn trai, chắc chắn là không thiếu tiền, cha đúng là cái đồ cổ." La Ngọc Ngữ nói tiếp, lại như phát hiện bản thân lỡ lời, cô ta nhanh chóng lấy tay che miệng.

"Yêu đương thì cũng không nên dùng tiền của bạn trai.


Bạch Trà, chú La cũng không phải đồ cổ lỗ sỉ, chỉ cần cháu biết chừng mực là được." La Hữu Thành thật sự rất yên tâm về Khương Bạch Trà.

Ông biết cô bé này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhất là sau khi phải trải qua những biến cố tàn nhẫn kia.

"Nhưng cha không yên tâm về con." La Hữu Thành nói với La Ngọc Ngữ đang dẩu miệng.

Bởi vì vợ ông mất sớm, La Hữu Thành cũng rất bận rộn với công việc nên từ nhỏ đã nuông chiều La Ngọc Ngữ.

Cũng may La Ngọc Ngữ bản tính đơn thuần lương thiện, không có học hư theo người khác.

"Cha thật là bất công, con không muốn nghe, con muốn đi tìm Nhạc Ly " La Ngọc Ngữ kéo vali đi ra ngoài.

"Bạch Trà, nhờ cháu chăm sóc Tiểu Ngữ giúp chú.

Con bé chỉ là hơi bướng bỉnh chứ bản tính không hề xấu." La Hữu Thành thở dài.

"Cháu biết rồi, chú La."

Khương Bạch Trà, La Ngọc Ngữ và Mục Nhạc Ly cùng đi đến điểm hẹn, mọi người đều đã có mặt đông đủ.


Ngoại trừ Tưởng Dược Lân, Trì Chiêu và ba người họ ra thì ở đây còn có thêm ba người khác, là hai nam một nữ.

Khương Bạch Trà tuy không quen biết những người này, nhưng cô có thể lờ mờ đoán được đây đều là bạn bè trong vòng của Tưởng Dược Lân.

Trì Chiêu nhìn thấy Khương Bạch Trà thì nhanh chóng bước tới giúp cô xách hành lý, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Đi thôi." Trì Chiêu thoải mái dắt tay Khương Bạch Trà đến một chiếc xe Jeep màu đen, đem hành lý của cô nhét vào trong cốp xe.

La Ngọc Ngữ đứng bên cạnh Mục Nhạc Ly khó chịu cắn môi, Mục Nhạc Ly vỗ vai an ủi cô ta "Đi thôi, ngồi bên cạnh tôi này."

Tưởng Dược Lân ngược lại không có biểu cảm gì, sau khi lên xe liền nhiệt tình đón tiếp mọi người.

Bãi biển mà bọn họ tới nghỉ mát vốn dĩ là của tư nhân, nhưng hôm nay lại mở cửa và có một buổi tiệc được tổ chức vào buổi tối.

"Mệt không em?" Trì Chiêu nhéo nhéo lòng bàn tay của Khương Bạch Trà.

Ngày hôm qua Khương Bạch Trà ngủ rất muộn, phía dưới mắt đã có không ít quầng thâm.

Trì Chiêu có hơi hối hận, sớm biết cô mệt mỏi như vậy thì cậu đã từ chối lời mời này.

Sau một thời gian yêu nhau, Trì Chiêu rất nhanh đã phát hiện Khương Bạch Trà chính là một kẻ cuồng công việc.

Hai người bình thường ở bên nhau, ngoại trừ ôm ấp âu yếm thì nói nhiều nhất chính là vấn đề học tập.

Khương Bạch Trà thi thoảng vẫn hay hỏi Trì Chiêu, là ai đã để cậu quanh năm suốt tháng chiếm lấy vị trí đầu bảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận