Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Côn thịt cương cứng kề lên tiểu huyệt hồng phấn ướt át mềm mại, bắp đùi trắng trẻo của Trì Chiêu mau chóng di chuyển, đỉnh eo đưa đẩy nhanh hơn.

"Trì Chiêu..

A...!Trì Chiêu..

Ưm a..."

Khương Bạch Trà tựa đầu tục nỉ non, khiến cho lòng cậu mềm nhũn, côn thịt cũng cứng đau không chịu được .

Hai luồng nhũ thịt no đủ dán lên bờ ngực rắn chắn của Trì Chiêu.

Cậu ôm người đến bồn tắm bên cạnh, môi mỏng hôn lên gáy Khương Bạch Trà, cặρ vú non nớt của cô bị cậu xoa nắn đến đỏ bừng.

"Ha a...!Ô..

Trì Chiêu..." Tiểu huyệt bị côn thịt thô dài cọ xát đến sưng đỏ, khe thịt mềm mại chảy ra một ít dâm dịch.


Sau một hồi bị ma sát, Khương Bạch Trà run lên trực tiếp đạt tới cao trào, khe thịt nhanh chóng phun ra một dòng chất lỏng.

"Trà Trà..." Giọng nói Trì Chiêu khàn khàn mang theo tình du͙c, nhìn Khương Bạch Trà bị mình làm tới cao trào, nội tâm cậu tràn ngập thỏa mãn vui sướng, phía dưới càng gắt gao cọ xát khe huyệt.

Đến khi Khương Bạch Trà mệt mỏi thiếp đi, một dòng chất lỏng cay nồng ấm áp chảy từ miệng cô vào trong bụng, nhưng Khương Bạch Trà đã không còn đủ sức để so đo.

Đó là trà gừng mà Trì Chiêu đã nấu, đợi đến lúc hai người chấm dứt tình sự thì ly trà trên bàn đã sớm nguội lạnh, Trì Chiêu phải nấu một ly khác.

"Trà Trà..." Trì Chiêu ôm Khương Bạch Trà vào lòng, hôn hôn khắp người cô, vật sắc bén dưới thân vẫn còn hưng phấn không thôi.

Cậu vùi đầu vào cổ thiếu nữ, chờ đao kiếm tự mình hạ xuống.

Lúc Khương Bạch Trà trở về nhà họ La đã là buổi chiều ngày hôm sau, cũng may là cuối tuần nên cô không cần xin nghỉ học.

Sau khi Khương Bạch Trà đi vào phòng khách liền chạy thẳng lên lầu.


Cô và Trì Chiêu đã náo loạn rất lâu, tuy không tiến vào nhưng giữa hai chân cô vẫn còn chua xót.

Tất nhiên, cô cũng không còn đủ sức để mà đối phó với La Ngọc Ngữ và Mục Nhạc Ly đang ngồi chơi game bên kia.

Khương Bạch Trà chào hỏi một tiếng rồi trực tiếp về phòng mình.

"Bạch Trà, cậu về rồi, tôi và cha đều lo cho cậu cả đêm " La Ngọc Ngữ nhìn thấy Khương Bạch Trà liền ném điện thoại lên sofa, chạy tới kéo cánh tay cô.

Khương Bạch Trà cau mày, cô bị La Ngọc Ngữ kéo cánh tay thì suýt nữa đạp hụt một bậc thang, may mà còn một cánh tay khác đang giữ chặt tay vịn ổn định cơ thể.

"Tôi có gửi tin nhắn cho chú nói sẽ ở nhà bạn học một đêm." Khương Bạch Trà giả vờ rút cánh tay, cười cười với La Ngọc Ngữ "Thật xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng."

La Ngọc Ngữ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị thái độ tốt đẹp thừa nhận sai lầm của Khương Bạch Trà đánh trở về, cô ta he hé miệng không biết nên nói gì.

Kỳ thật cô ta muốn hỏi, tin đồn Khương Bạch Trà và Trì Chiêu hẹn hò đang được cả trường đồn ầm có phải thật hay không.

Vành mắt La Ngọc Ngữ hơi phiếm hồng, cô ta thu lại cảm xúc, ấp úng nói "Tôi và cha chỉ là lo lắng cho cậu thôi."

Ngồi trên sofa, Mục Nhạc Ly vốn đang đè nén tức giận vì La Ngọc Ngữ ném điện thoại dẫn tới GAME OVER, nhưng khi thấy vẻ mặt uỷ khuất của La Ngọc Ngữ, cậu ta trực tiếp trút giận lên người Khương Bạch Trà.

"Cậu quan tâm đến loại người lòng lang dạ sói này làm gì, nói không chừng người ta còn chê cậu phiền phức thích lo chuyện bao đồng Ngốc chết đi được " Mục Nhạc Ly kéo La Ngọc Ngữ xuống lầu, dùng ánh mắt thách thức nhìn Khương Bạch Trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận