Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Khương Bạch Trà từ trên giường tỉnh lại, con ngươi đen nhánh mê người, khoé miệng hiện lên ý cười.

Nhưng phong tình ban đầu trong phút chốc bị bao phủ, đôi mắt trở nên nhu hoà thanh cao, không còn nhìn ra dáng vẻ vừa rồi.

Thật là một đứa trẻ đáng thương.

Thời điểm cô tỉnh lại, 007 đã cho cô biết toàn bộ cốt truyện của thế giới mới.

Nói cách khác, thế giới bây giờ của cô là thể loại thanh xuân vườn trường.

Nguyên thân là một đứa trẻ mồ côi, lúc nàng bảy, tám tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn máy bay qua đời.

Sau đó tiền bảo hiểm đều bị chú ruột cầm hết, Khương Bạch Trà cũng được người chú vô tâm này nhận nuôi, vì vậy nàng rời thành phố đến sống với chú út của mình.

Gia đình của chú Khương Bạch Trà tất nhiên không chào đón nàng.

Nhưng mẹ Khương vốn xuất thân diễn viên múa, còn cha nàng là giảng viên đại học, tai nạn lần này không ai lường trước được, thế nên vợ chồng hai người còn chưa kịp chu toàn cho cô con gái nhỏ thì đã qua đời.


Khương Bạch Trà biết người nhà chú út đều không thích gia đình mình.

Cha nàng có thể nói là niềm tự hào của dòng họ, còn chú út thì luôn phải sống dưới cái bóng của ông ấy.

Vậy nên nhà chú út có cảm tình với gia đình Khương Bạch Trà mới là lạ.

Chú của Khương Bạch Trà sau khi nhận nuôi nàng liền tự đổi cho mình một căn nhà lớn, còn đưa con gái ông ta nhập học trường mới.

Bỏ mặc Khương Bạch Trà chỉ có thể nghỉ học ở trường cũ trên thành phố chuyển về một ngôi trường nhỏ trong thị trấn.

Mỗi lần tan học đều phải đợi hơn nửa ngày mới có người tới đón, ai bảo ông chú này là người giám hộ của nàng cơ chứ.

Khương Bạch Trà mới đầu có chút tủi thân, nhưng hiện thực đã khiến nàng tỉnh ngộ, nàng biết trong căn nhà này mình chỉ là một người ngoài.

Nhưng ít nhất cô em họ kia chưa từng bắt bẽ được nàng, bởi vì Khương Bạch Trà luôn rất cẩn trọng.

Người ngoài nhìn vào lúc nào cũng chỉ thấy nàng mang bộ dạng hoa lê đái vũ trách cứ em họ.


A?, sự thật trừ nàng ra thì chú gì, em họ, bốn người này mới là một nhà.

Có điều chú út rất để ý đến ánh mắt của người khác, nên nếu không có việc quan trọng thì phần lớn thời gian đều coi nàng như không khí.

Nàng không bận tâm, trừ bỏ thái độ ngày thường quá vô cảm thờ ơ ra, thì ông ta cũng không keo kiệt chuyện tiền bạc với nàng.

Từ lúc lên sơ trung, có lẽ là sợ bị người khác đàm tiếu sau lưng, gia đình nhà chú út mỗi tháng đều hào phóng cho nàng tiền sinh hoạt.

Vậy nên cuộc sống ở đây của Khương Bạch Trà cũng không tệ, hàng xóm xung quanh đều rất thích nàng, khen nàng vừa ngoan ngoãn xinh đẹp lại học tốt.

Chú út của Khương Bạch Trà mỗi tháng sẽ cấp cho nàng một nghìn tệ tiền sinh hoạt, nhưng đến cao trung lại cắt giảm chỉ còn một nửa.

Không cần nghĩ cũng biết, tiền bảo hiểm chắc chắn đã bị gia đình chú út tiêu xài gần hết, nếu không phải ngại bị người ta nói qua nói lại thì e rằng đến năm trăm tệ này nàng cũng không được đụng tới.

Ngày tháng ăn nhờ ở đậu có chút khó khăn nhưng Khương Bạch Trà cũng không nói gì, vì như vậy chỉ càng khiến em họ được nước làm tới.

Dù sao hạnh phúc nhà chú út cũng không tới lượt nàng hưởng, Khương Bạch Trà phải làm thế nào liền như thế ấy.

Thành tích học tập của Khương Bạch Trà vẫn luôn xuất sắc nhất trường.

Ở trường học, nàng làm một người vừa ôn hoà lại bình dị gần gũi, bản thân không cần chơi chiêu để nổi tiếng.

Gương mặt xinh đẹp cùng với thành tích học tập xuất sắc là một vũ khí sắc bén hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận