Mục Nham đi công tác, bởi vì công việc tạm thời có điều động, chuyến đi này lại có hơn mười ngày.
Đúng là rời đi của anh, đột nhiên khiến An Dĩ Nhược ý thức được anh xâm nhập vào cuộc sống của cô rất sâu đậm, giống như là bước vào ở mọi chỗ. Buổi sáng lúc chạy bộ cô lại vô thức quay đầu lại, giống như là anh sẽ đuổi theo từ phía sau, khóe miệng chứa ý cười, giơ tay xoa xoa tóc của cô, nói: "Nhìn cái gì chứ, chẳng lẽ buổi sáng hôm nay anh đặc biệt đẹp trai?" Men theo đường phố, cô chầm chậm và cẩn thận lưu lại dấu chân, làm như đi theo nhịp bước của anh, cùng tiến cùng lui; Có đôi khi nhìn thấy chiếc Cherokee màu xám bạc ở trên đường phố, tim cũng sẽ đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, dường như nhiều người trên thế giới như vậy chỉ có anh thích hợp lái loại xe này, nhớ rõ cô còn từng cười anh: "Anh chở heo hả, lái xe to như vậy." Anh theo thói quen nhíu mày, thưởng cho cô một cái vỗ rất nhẹ, "Chở em!" Cô xoa trán trừng anh, anh lại nhịn không được cười, "Cái cô gái này, cả ngày không biết nghĩ gì. Xem ra tinh lực của em vô cùng dồi dào." An Dĩ Nhược luôn nhớ rõ vẻ mặt của anh khi đó, có chút bất đắc dĩ, có chút cưng chiều, nghĩ đến đây, cô cười thầm. Mục Nham như vậy, quả thật làm cho người ta không cách nào kháng cự, anh có được khí phách nam tính, lại không mất dẻo dai tinh tế, người đàn ông như vậy, bảo cô làm thế nào cam lòng từ bỏ?!
Mục Nham nói: "Thật tốt chờ anh trở lại."
Cô cúi đầu, trầm lặng một lát, khi giương mắt, ánh mắt dịu dàng và kiên định, ở dưới cái nhìn chăm chú của anh nhẹ nhàng gật đầu. Khóe môi Mục Nham hơi cong, đôi mắt trong trẻo tỏa sáng giống như Thủy Tinh (còn gọi là Sao Thủy), sau đó, anh cúi người ôm lấy cô, dùng áo khoác của anh quấn cô ở trong ngực.
Hơi thở quen thuộc bổ nhào mà đến, khiến cô không tự giác hít thật sâu, khi đó lòng An Dĩ Nhược lại đau xót, hạnh phúc, mê muội, làm như đã khắc sâu tên của anh vào tim, vĩnh viễn không phai mờ.
Mấy ngày kế tiếp, cô đã thực sự ổn định tinh thần lại mà chờ đợi, một cái tin nhắn, một cuộc điện thoại, đều có thể khiến cô nở nụ cười, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời tối đen đột nhiên sáng tỏ, ngay cả Mễ Ngư cũng nói: "An Dĩ Nhược, gần đây cậu trở nên xinh đẹp, cuối cùng cũng khôi phục chút sức sống."
Cô cười, có chút trẻ con. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ tình yêu vẫn là thuốc đặc hiệu thần kỳ nhất, giống như phương thuốc cổ truyền có thể chữa lành vết thương lòng vô hình kia của con người, nhưng xé rách lại rất đau.
Ý nghĩ như vậy không có duy trì hai ngày, thật vất vả mới dấy lên chút hy vọng liền dễ dàng bị Tịch Thạc Lương lặng lẽ đập tan.
Bước lên chuyến bay bay đi Paris, An Dĩ Nhược rốt cuộc nhìn thấy rõ chính mình, cũng không kiên cường và dũng cảm như trong tưởng tượng. Nụ cười dường như không thể nào che giấu được nước mắt, dịu dàng an ủi chung quy không thể dễ dàng thay thế tình cảm sáu năm. Nếu như lời thề cần thiết triệt để đau một lần, nếu như tổn thương là vận mệnh thế nào cũng không né tránh được, vậy cô lựa chọn không làm đà điểu, chịu khó tiến lên.
Không có báo cho Mục Nham biết cô sắp đi xa, An Dĩ Nhược hy vọng khi cô trở lại thành phố A lần nữa, hết thảy đều là khởi đầu mới. Không chỉ người khác, thực ra thì chính cô cũng không muốn bị vây chết ở trong quá khứ.
Mễ Ngư hơi có chút lo lắng, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, khuyên nhủ: "Người đàn ông cực phẩm như Mục Nham mà cậu còn không vừa lòng? Cậu cứ như vậy không nói một tiếng mà đi, không sợ anh ta hiểu lầm nản lòng thoái chí?"
"Lúc cổ tay bị đèn chùm quẹt đứt cũng không thấy anh ấy hiểu lầm tớ tự sát, nếu như chỉ vì đi Paris thì..." Thì buông tay, vậy phần tình cảm này dường như cũng không đáng để giữ nữa.
Thân mật như Mễ Ngư, cũng không cách nào cảm nhận được lòng trống rỗng của An Dĩ Nhược lúc này. Cô rất muốn nắm lấy tay anh, để anh tự nói với mình, bất kể thế sự thay đổi thế nào, bất kể qua bao nhiêu năm, anh cũng sẽ trước sau như một mà đối tốt với cô, ở lúc cô mệt mỏi chán nản đưa đến một ly trà nóng, ở lúc cô đau lòng mất mác cho một bờ vai có thể dựa vào. Cô đã từng bị tổn thương tình cảm, rất cần có một người chứng minh tình yêu là sâu sắc và khắc sâu, đối với cô, anh sẽ vĩnh viễn không rời không bỏ. Dường như chỉ có như vậy, niềm tin tình yêu về vĩnh viễn sánh cùng trời đất trong lòng cô mới không bị hiện thực tàn khóc đánh vỡ.
Tuy nhiên, cô làm sao có thể vô trách nhiệm mà dắt tay Mục Nham, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng bù vào đáy lòng trống rỗng? Cô nghĩ, cô cần thật sự bỏ xuống, mới có thể ôm một trái tim hoàn chỉnh, đi về phía của anh.
Đối với tình yêu, bất cứ lúc nào chỗ nào, An Dĩ Nhược đều ôm lấy một trái tim thành tín nhất.
Vì thế, cô không chút do dự cắt đứt mọi liên lạc với anh, một mình bay qua biển cả, đi đến Paris.
Mễ Ngư đối với Mục Nham đi công tác về nói: "An Dĩ Nhược là một người cô đơn, ở mặt ngoài cậu ấy thích yên tĩnh, ở sâu trong nội tâm cậu ấy lại sợ nhất yên tĩnh." Thấy ánh mắt buồn bã của anh, lòng cô không hiểu sao căng thẳng, "Mục Nham, tôi có thể ích kỷ mà đưa ra một yêu cầu hay không?"
Mục Nham nhìn cô, mặt lộ vẻ nghi hoặc, lại nghe cô nói: "Đừng dễ dàng buông tay, cậu ấy không thể chịu đựng được thêm nữa."
Mục Nham im lặng, ngửa đầu nhìn những ngôi sao nhỏ trên bầu trời, thật lâu sau đó rốt cuộc lên tiếng: "Tôi không có tư cách yêu cầu cô ấy dũng cảm, nhưng tôi biết cô ấy không hề hèn nhát, cái này đủ rồi." Lời còn chưa dứt, anh đã xoay người, chỉ chừa cho Mễ Ngư một nụ cười nhạt hoàn toàn có thể xem nhẹ, đầy ẩn ý như vậy, khó mà nắm bắt như vậy.
Sau đó Mễ Ngư phàn nàn với Đàm Tử Việt: "Thật sự là không hiểu nổi đàn ông các anh, em còn muốn an ủi anh ta vài câu, nhưng nhìn phản ứng của anh ta lại cảm thấy anh ta giống như không quan tâm đến An Dĩ Nhược vậy." Liếc mắt, cô mệt mỏi ngồi phịch ở trên sofa, "Một bụng lời nói lại không có chút công dụng nào, làm em kìm nén xuất nội thương rồi."
Trái lại Đàm Tử Việt nở nụ cười, "Em đây lại không hiểu, bình thường đàn ông có tính nhận nại hơn phụ nữ." Kéo Mễ Ngư qua hôn một cái, anh như có vẻ đăm chiêu: "Nhưng theo anh quan sát lần này tính nhẫn nại của Đại Mộc rõ ràng không đủ, không chừng bây giờ đang hối hận đấm ngực giậm chân ở nhà thu dọn hành lý, ngày mai thì bay đi Paris bắt người cũng không chừng."
Nói thì nói như vậy, nhưng sự thực chứng minh tính nhẫn nại của Mục Nham tốt hơn một chút so với Đàm Tử Việt mong chờ, đương nhiên, cũng chỉ là một chút. Trong lúc vô tình biết được Tịch Thạc Lương không hiểu sao vứt bỏ một gánh đơn đặt hàng cực kỳ quan trọng đột nhiên bay đến Paris, cuối cùng anh vẫn là không giữ được bình tĩnh. Lúc này cách An Dĩ Nhược xuất ngoại, đã có hơn nữa tháng, mà Mục Nham và cô, cũng đã vượt qua hai mươi ngày không có liên lạc, cuối cùng anh bắt đầu không ngừng gọi di động cho cô, thậm chí xin Mễ Ngư số điện thoại khách sạn cô ở.
Anh đã từng nói, đối với cô, sẽ không buông tay nữa, hai mươi ngày, bốn trăm tám mươi giờ, là kỳ hạn cuối cùng anh cho cô, cũng là ranh giới cuối cùng của anh.
Khi ở ngày lễ Giáng Sinh hôm đó Mục Nham bước lên chuyến bay bay đi Paris, Mễ Ngư lại cười không nổi, ba người cố chấp như vậy, thật sự có thể ở nơi đất khách quê người có một sự khởi đầu mới sao?
An Dĩ Nhược vì sao đi trước? Tịch Thạc Lương vì sao đuổi theo tới? Mục Nham lại phải làm thế nào chiếm được cơ hội trước? Tình yêu ba người, chẳng lẽ thật sự chỉ là không bỏ được để ý lại còn có một kết cục lộn xộn này sao? Mễ Ngư hy vọng số mệnh này có thể bị An Dĩ Nhược phá bỏ.
Mùa đông tại Paris, là một loại lạnh ẩm ướt, An Dĩ Nhược quấn chặt áo khoác ngoài, chậm rãi bước đi trong sương chiều sáng sớm.
Hơn nửa tháng qua, cô đi bộ đi khắp các danh lam thắng cảnh cổ tích của thành phố này chỗ nào cũng có tên trong lịch sử thế giới, từ Tháp Eiffel đến Khải Hoàn Môn, rồi đến cung điện Elysee, còn có nhà hát Opera trên đại lộ Haussmann ở trung tâm thành phố, và bức tranh rộng lớn ngoài trời phía Tây Bắc thành phố, cuối cùng là bờ sông Seine xinh đẹp, cô lưu lại dấu chân ở khắp mọi nơi, kể cả nước mắt không thể kìm nén của mình.
Mỗi một vị trí cô đi qua, đều đã từng là ước hẹn tuần trăng mật lúc cùng đi dạo với Tịch Thạc Lương, chỉ còn một mình cô. Anh đã từng hứa rất nhiều, cũng phụ rất nhiều. Có lẽ có một câu nói nói rất đúng, hứa hẹn là thiếu nợ, ngàn vạn lần đừng tùy tiện hứa hẹn, để tránh tận cùng cuộc đời cũng vẫn còn không làm được. An Dĩ Nhược nghĩ, Tịch Thạc Lương để lại cho cô cái gọi là "Nợ" thì do chính cô đi trả, nói đi này chỉ là lá chắn ký ức, đời này, cô cũng không cách nào đứng lên lần nữa.
Cho nên, cô mới vô tình gặp được Tịch Thạc Lương ở lần đầu tiên cùng bạn tham dự tiệc rượu sau khi bay tới Paris. Cô muốn ở chỗ này quên anh, triệt để, không để lại một tia đường sống. Cô nghĩ, nếu như hạnh phúc của bọn họ không có ở trong tay nhau, vậy cũng muốn đều tự hạnh phúc.
An Dĩ Nhược đi ngược dòng người dạo bước ở bờ sông Seine, cô đi suốt cả một ngày không ngừng lại, có chút mù mờ, có chút thê lương. Lúc hoàng hôn, khi bầu trời nổi mưa phùn, cô vươn tay ra, cố đón lấy giọt mưa, cọ rửa vết thương lòng chồng chất của cô.
Tiếng ồn ào đi xa, cô giống như là bị ngăn cách với thế giới, cô đơn lẻ loi mà đứng ở trong thế giới trống rỗng, lạnh lẽo, âm hàn. Mơ hồ nghe thấy có người gọi tên của cô, mở mắt ra mù mờ nhìn xung quanh, tuy nhiên lại không thấy rõ mọi thứ bên cạnh.
Hóa ra, nước mắt đã tràn mi.
Cô nghe thấy có giọng nói quen thuộc khẽ nói: "Dĩ Nhược, chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó cùng đi Paris hưởng tuần trăng mật."
Anh còn cưng chiều nói: "Hôn lễ thì định ở trong khoảng tháng bảy tháng tám, khi đó hoa oải hương đón gió nở rộ, trong không khí hòa lẫn hương vị cay cay, tuyệt đối là hương vị khiến người ta khó quên."
Cô hoan hô nhào vào trong lòng anh, ôm cổ của anh nói: "Biển hoa oải hương vô tận, suốt đời cũng sẽ không quên cảnh tuyệt đẹp chúng ta cùng nhau nhìn thấy."
Anh nhìn cô cười, dùng chóp mũi cọ vào mũi cô, ôm cô gái mảnh mai vào trong ngực, ôm chặt lấy.
Bọn họ là làm thế nào trải qua những thứ này, lại làm thế nào đi tới tình cảnh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt như hôm nay? Làm thế nào đã mất đi? Làm thế nào trong phút chốc thì cảnh còn người mất?
Provence, nơi cô ước mơ lãng mạn, cuối cùng là cùng anh vô duyên. Vùng biển hoa màu tím này, An Dĩ Nhược mang theo quá nhiều chờ đợi và khát khao, hôm nay, cũng mang theo tất cả mộng của cô phá vỡ, kết thúc tất cả ký ức giữa bọn họ.
Cô quyết định, sau chặng cuối của chuyến này, đó là được hoa oải hương bao phủ Provence.
An Dĩ Nhược cứ như vậy, muốn dùng cách thảm thiết nhất ép mình đi ra khỏi khói mù.
Máy bay từ từ lên cao, lại từ từ hạ xuống, lúc bước xuống mảnh đất này, An Dĩ Nhược có phút chốc choáng váng, trong mênh mong hỗn độn, rõ ràng ngửi được mùi thơm hoa oải hương trong không khí, bách lí hương (cỏ xạ hương), mùi hương cây tùng. Rõ ràng là mùa đông, rõ ràng chỉ còn lại có cây khô ngắn và chỉnh tề, rõ ràng đã che phủ tuyết trắng xóa, nhưng mùi thơm dễ chịu kia vẫn được gió nhẹ đưa tới chóp mũi, hít thở ở khoảng cách gần như vậy, khiến mắt cô dần dần phủ lên một tầng sương mù.
Chính là nơi đây, bọn họ ước hẹn nhiều năm muốn tới nơi ngay tại trước mắt, nhưng lẫn nhau, khoảng cách đã xa như vậy.
Gió lạnh cuồng dã, thổi tóc dài của cô rối loạn, sợi tóc tinh mịn quẹt qua gò má, rất đau, rất đau. Yếu ớt lúc này hy vọng có người tới chia sẻ biết bao, nhưng, lại không có ai tới cho cô một cái ôm, duy chỉ có vươn hai tay ra vòng ở trên vai, dùng sức ôm chặt mình, tim đau đớn và thít chặt từ từ lắng đọng quá khứ, lắng đọng cái tên kia.
Lúc tâm tư bừng tỉnh, không có nghe thấy tiếng bước chân đến gần phía cô, mãi đến có người vặn bờ vai của cô qua, An Dĩ Nhược ngỡ ngàng ngẩng đầu, trông thấy gương mặt điển trai này gần trong gang tấc, cô thật muốn nở một nụ cười dịu dàng với anh, nhưng mà, nước mắt sớm đã tràn qua mi, từ khóe mắt lăn xuống, một giọt lại một giọt...
Nhắm mặt lại trán chống ở lồng ngực của anh, nước mắt rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, trượt xuống.
Thạc Lương, tôi muốn xin anh đi ra khỏi tâm linh của tôi. Kể cả những thứ tốt đẹp kia, cay đắng, khổ sở, đau đớn, đều ở lại chỗ này, ở lại chỗ này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...