Lý trí nói cho cô biết nên đẩy anh ra, mà cô cũng thật sự làm như vậy, nhưng khi cô nghiêng đầu muốn tránh đi, anh duỗi cánh tay dài ra, trong nháy mắt ôm cô vào trong ngực, không cho cô chút cơ hội né tránh, môi mỏng không mang theo một tia chần chừ mà phủ ở trên môi mềm mại của cô, hung hăng hôn xuống.
Tình cảm ẩn nhẫn bộc phát trong phút chốc, Mục Nham đã quên hết thảy. Vào giờ phút này, anh hận không thể ôm chặt cô vào trong ngực, không cho phép cô gả cho người khác, không cho phép cô rời khỏi anh. Nghĩ đến đây, anh càng ôm chặt cô hơn, không để ý tới giãy giụa của cô, hôn sâu vội vàng và triền miên, có chút điên cuồng, có chút kịch liệt, tựa hồ mang theo tia ngụ ý trừng phạt, lại giống như là nhẫn nại mà trấn an, tóm lại, khiến cô tránh cũng không thể tránh, trốn cũng không thể trốn.
Đây là nụ hôn thứ ba giữa bọn họ. Lần đầu tiên, cô đứng ở bãi đỗ xe chờ Mễ Ngư tới đón, giữa lúc hoảng hốt eo nhỏ nhắn bị anh xa lạ ôm lấy, môi của anh xẹt qua môi cô giống như chuồn chuồn lướt nước vậy; Lần thứ hai, anh ôm chặt cô vào trong ngực, hơi thở đặc biệt nam tính xoay quanh chóp mũi của cô, triền miên và động tình hôn cô; Lần thứ ba, làm như không thể chấp nhận kháng cự của cô, cạy mở hàm răng của cô cùng với răng môi cô đùa bỡn lẫn nhau, điên cuồng như vậy, bá đạo như vậy.
Cả người An Dĩ Nhược rơi vào trong lòng anh, bất kể làm thế nào cũng không tránh né được, ủy khuất thoáng chốc trào lên trong lòng, giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt trượt xuống, cô khóc. Anh không phải là người nào đó của cô, bọn họ không thể, không thể như vậy.
Giật mình nghĩ đến vị ẩm ướt trên mặt, Mục Nham không thể không tỉnh táo lại, trượt ra khỏi môi của cô, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt trên gò má cô, thu hẹp cánh tay, ôm chầm lấy cô, cúi xuống muốn nói cái gì đó ở bên tai cô, nhưng hồi lâu vẫn không tìm lại được giọng nói của chính mình, cô không muốn, cuối cùng là cô không muốn. Trong nháy mắt lồng ngực nứt ra một vết rách, anh cảm giác có máu rỉ ra, lan tràn thấm ướt lồng ngực.
Có lẽ, tất cả đều đã sai rồi. Anh không nên tới gặp cô, anh không nên quấy rầy cuộc sống yên ổn của cô, anh lại càng không nên hôn cô. Anh không chịu được kháng cự của cô, cũng không muốn làm cho cô khóc.
"Tại sao..." Giọng nói mơ hồ nhỏ vụn, An Dĩ Nhược thì thào, âm thanh trầm thấp cũng không giống như là muốn đáp án. Tại sao lúc nào cũng như vậy? Cô không có trách cứ anh vì chấp hành nhiệm vụ mà mạo phạm cô, thậm chí cô không có yêu cầu anh giải thích nhiều về nụ hôn bất ngờ ở dưới tầng hầm, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy? Giữa bọn họ, sao lại trở thành như vậy?
Cô lại càng rối hơn. Cô hy vọng anh có thể nói chút gì đó, ít nhất để cô đừng mơ hồ thêm nữa, cho lòng rối loạn của mình một cái lý do, hoặc là một lối thoát, cô đã bị vây ở trong một góc chết, mắt thấy đã mất đi năng lực phán đoán rồi.
"Là lỗi của tôi. Tôi không nên để em chờ lâu như vậy." Có lẽ là muộn, nhưng cô còn chưa có gả, không phải sao? Biết đâu còn kịp, anh không muốn bỏ cuộc như vậy.
Mục Nham nới lỏng tay, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, động tác dịu dàng cơ hồ hòa tan lòng của cô, nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của cô, cuối cùng anh quyết định nói cho cô tâm ý của anh, "Dĩ Nhược, tôi..."
"Dĩ Nhược!" Chưa kịp hoàn thành một câu sau một giây đã bị bóp nghẹt, âm thanh trầm thấp xen lẫn tức giận không hề báo động trước từ phía sau vang lên, Mục Nham và An Dĩ Nhược cùng giật mình.
Trong nháy mắt này, có lẽ bọn họ chưa ý thức được, vận mệnh của cả hai đã bị một tiếng gọi này hoàn toàn thay đổi quỹ tích vốn có. An Dĩ Nhược nhất định không nghe được câu tỏ tình chôn sâu ở trong lòng ấy, mà Mục Nham, cũng nhất định bất đắc dĩ mà nhịn đau buông tay cô ra.
Lúc hoàn hồn, cô bối rối lau nước mắt trên mặt, xoay người thì nhìn thấy Tịch Thạc Lương vẻ mặt ủ dột đứng ở đầu bậc thang, bóng dáng cao gầy khiến người ta có loại cảm giác áp bách vô hình.
Sắc mặt Mục Nham khẽ biến, anh hít một hơi thật sâu, thong thả thu hồi cánh tay khoác trên vai cô, khóe môi mím thành một đường, ánh mắt hướng về phía Tịch Thạc Lương đang bước vội đến.
Vòng veo bị siết chặt, An Dĩ Nhược đã dễ dàng rơi vào trong lòng của Tịch Thạc Lương, cô nghe thấy giọng nói của anh vang vọng ở trên đỉnh đầu, "Xem ra vết thương của đại đội trưởng Mục đã hoàn toàn bình phục, cũng đã có thể hẹn vị hôn thê của tôi đi ăn rồi." Giọng điệu hơi châm chọc chứng minh anh đã cố hết sức kiềm chế sự tức giận vọt lên, một câu vị hôn thê, tuyên bố quyền sở hữu cô.
Mục Nham làm sao không nghe ra được giọng điệu không tốt của anh ta, vô thức giật giật khóe môi, cất giọng thản nhiên nói: "Anh cũng biết chỉ là vị hôn thê mà thôi." Ý ở ngoài lời, An Dĩ Nhược còn chưa phải là vợ của anh ta.
Vạn không ngờ Tịch Thạc Lương sẽ đến, càng không nghĩ đến Mục Nham sẽ nói ra lời nói như vậy, An Dĩ Nhược cắn chặt môi, mơ hồ cảm giác được nhiệt độ không khí đang giảm xuống, mà lồng ngực của Tịch Thạc Lương cũng đột nhiên trở nên lạnh, làm như muốn đóng băng cô.
Kế tiếp, là một sự tĩnh lặng như tờ. Hai người đàn ông đứng đối diện, ánh mắt thâm trầm nhìn nhau, trong lúc vô tình lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm.
Cảm giác cánh tay ôm ở bên eo đột nhiên siết chặt, Tịch Thạc Lương càng ôm chặt cô vào trước người hơn, cuối cùng anh phá vỡ trầm mặc: "Mùng sáu tháng sau cũng không chỉ là vị hôn thê. Tất cả đều không thể thay đổi, kể cả cha vợ tương lai của tôi, cũng không cho phép hôn lễ xảy ra ngoài ý muốn." Anh không cho phép bất kỳ kẻ nào thay đổi mọi thứ đã định, nhất là người đàn ông trước mắt này. Sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một tấm thiếp mời màu đỏ bỏng mắt, đưa tới trước mặt Mục Nham: "Xế chiều đi đến đội chống ma túy không có gặp được anh, bây giờ đã gặp, vậy tôi cũng không cần thiết đi thêm chuyến nữa, thẳng thắn thì hy vọng đại đội trưởng Mục vui lòng đến dự." Cũng chẳng phải hoàn toàn không có cảm giác, An Dĩ Nhược trầm mặc ít nói đã làm cho anh có chút hoài nghi, nếu không anh cũng sẽ không vội vàng mà định ra ngày cưới như vậy, chẳng qua là chuyện có vẻ phát triển tệ rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh. Anh không tin, tình yêu sáu năm của anh và cô thật sự sẽ thay đổi, cũng bởi vì anh ta cứu cô?
Thiệp mời màu đỏ sậm, không có trang trí phiền phức, chỉ là bốn chữ "Trăm Năm Hảo Hợp" được ánh vàng rực rỡ bao quanh đường biên, lộng lẫy tuyệt đẹp mà không tục. Chỉ liếc mắt một cái, mắt Mục Nham đã đau nhói, còn có tim của anh.
Mùng sáu tháng sau, còn có khoảng nữa tháng ngắn ngủi, bất luận đó là Tịch Thạc Lương thân là chú rể đúng chuẩn, hoặc là ông An thân là thị trưởng thành phố A, cũng sẽ không cho phép có bất kỳ thay đổi gì nữa. An Dĩ Nhược không thể không bận tâm đến cảm nhận và thể diện của bố mẹ, Mục Nham cũng không thể không bận tâm đến cô. Vì vậy, sau khi im lặng một lúc lâu, anh khó khăn mà nhận lấy thiếp mời, nắm chặt ở trong tay, cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, tối đến cái gì cũng không nhìn thấy được.
Trước khi muốn hỏi "Còn kịp không? Có thể hủy bỏ hôn lễ không?" Thậm chí là thời điểm nhìn thấy Tịch Thạc Lương anh nghĩ muốn trực tiếp đoạt cô lại cuối cùng cũng đành miễn cưỡng chôn sâu dưới đáy lòng, anh nghĩ, anh thật sự không nên tới gặp cô.
Sai rồi, đều sai rồi. Rối loạn, càng loạn hơn.
Mục Nham mặt không biểu cảm nhận lấy thiếp mời, Tịch Thạc Lương cảm giác được thân thể người trong lòng ngay lập tức cứng đờ, anh cười khẽ, nói ra lời nói khiến người không khỏi khó chịu: "Nghe nói lần này anh lập công, tháng sau sẽ thăng thành đại đội trưởng, chúc mừng." Ánh mắt của anh thản nhiên đảo qua vẻ mặt đột nhiên căng cứng của Mục Nham, không nhanh không chậm nói: "Tuy cứu người là trách nhiệm của cảnh sát, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã mạo hiểm cứu vị hôn thê của tôi," Dừng một chút, anh trịnh trọng nói một tiếng "Cảm ơn!" Sau đó ôm chặt An Dĩ Nhược, cưỡng ép dẫn cô rời khỏi nhà hàng.
Lúc Đàm Tử Việt đi ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy Mục Nham nhẹ nhàng xé tấm thiệp mời màu đỏ cầm trong tay ra làm đôi, bóng dáng cao lớn thẳng tắp được ánh hoàng hôn độ lên một quầng sáng màu vàng kim, anh nhìn anh ta lặng lẽ xoay người, khóe mắt làm như mơ hồ xẹt qua một tia sáng.
Có lẽ ông Trời sớm đã an bày xong hết thảy, kết quả cũng không vì bọ mà khác đi, gặp mặt suy cho cùng cũng không thể thay đổi được gì, chỉ là, tăng thêm sầu não mà thôi.
Không biết là làm thế nào cầm cự về đến nhà, chỉ nhớ rõ sắc mặt Tịch Thạc Lương sa sầm đến đáng sợ, sự im lặng trên đường hận không thể làm cô nghẹt thở. Cô ngồi trong xe, cực kỳ mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại, đáy lòng dâng lên uể oải vô tận, biết rõ xe dừng lại, cô động cũng không muốn động. Sau đó, cửa xe được từ bên ngoài mở ra, anh cúi người ôm cô lên, rất nhanh, cô nghe được tiếng mở cửa, giọng nói quen thuộc và thân thiết hỏi: "Đây là thế nào? Không phải cùng Mễ Ngư đi ra ngoài ăn cơm sao?" Là giọng nói của má An, mà chuyện An Dĩ Nhược và Mễ Ngư đi ra ngoài ăn cơm cũng là biết được từ mẹ vợ, anh chỉ là đi đón cô, gặp gỡ Mục Nham chỉ là ngoài ý muốn.
Anh nở nụ cười, giọng nói vẫn điềm đạm như cũ: "Không có gì, ngủ thiếp đi."
Nhẹ nhàng đặt cô tới bên giường, kéo chăn qua đắp ở trên người cô, ngón tay thon dài sạch sẽ lướt nhẹ qua tóc rới trên trán cô, anh nói: "Mệt thì ngủ một lát, anh ở đây với em."
Lúc cô cần anh làm bạn, anh luôn bỏ rơi cô mà đi, hiện tại cô chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút, anh lại không chịu cho cô không gian. An Dĩ Nhược trở mình giống như là đang ngủ say vậy, mở to mắt nhìn về phía cửa sổ, trong lòng rối bời.
Vốn tưởng rằng đã có thể khống chế cảm xúc rất tốt, vốn tưởng rằng không có ai phát hiện khác thường của cô. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn biết rõ, có lẽ còn biết được sớm hơn cô. Đối với cô, anh là tức giận đi nữa, chỉ là trước mặt người ngoài, anh không có chất vấn cô một câu, lời nói ra, mục đích không nằm ở chỗ làm người ta khó chịu, chẳng qua là muốn nhắc nhở Mục Nham, cô là vị hôn thê của anh, không cho phép bất kỳ ai xen vào. Cô không có tư cách trách anh, cho dù phương pháp của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, cô cũng không trách anh. Lông mi dài giật giật, cô rũ mắt, trí nhớ được kéo về ngày thoát hiểm ấy, nghĩ đến sự bảo vệ của Mục Nham, nghĩ đến lúc nguy cấp anh dũng cảm quên mình, An Dĩ Nhược biết rõ anh không phải vì thăng chức mới cứu cô, anh không phải là người như vậy, cô không hiểu anh, nhưng đối với anh dường như cũng không xa lạ. Nhưng thế thì sao, anh là cảnh sát nhân dân, mặc dù không phải là cô, anh cũng sẽ xả thân cứu giúp.
Không có hiểu lầm, cũng không hề mập mờ, đủ loại trước đó, liền đến đây là ngừng.
"Thạc Lương, khuya lắm rồi, hôm nay không cần đi về, đến phòng khách nghỉ ngơi đi." Cửa phòng bị đẩy ra, má An đứng ở ngoài cửa khuyên anh.
"Cháu ở lại cùng cô ấy một lúc." Anh kiên trì không chịu rời đi, dường như nhất định đợi cô mở miệng.
Cửa phòng được đóng lại, trong phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, trong bóng tối, An Dĩ Nhược nghe anh thở dài, sau đó cảm giác bên giường hơi trũng xuống một góc, cô được anh nhẹ nhàng ôm vào trước ngực, đồng thời kéo chăn mỏng qua đắp ở trên người cô, cúi thấp đầu, dán gò má lên trán của cô, nói nhỏ: "Anh biết em tỉnh. Em không muốn nói chuyện thì nghe anh nói." Dừng một chút, như là đang giãy giụa, thật lâu sau đó, giọng nói của anh từ từ truyền đến, An Dĩ Nhược nghe vào trong tai lại cảm thấy có chút mờ mịt không chân thực: "Bố anh và mẹ anh cũng là người yêu thời đại học, họ rất yêu nhau, sau khi tốt nghiệp lại càng bất chấp sự phản đối của người nhà lén lút lãnh giấy hôn thú. Nghe nói lúc họ vừa mới kết hôn thì cuộc sống rất khổ, họ ở trong một căn phòng cho thuê, mẹ anh mang thai anh sau đó nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, trời còn chưa sáng bố anh đã phải đi ra ngoài làm việc, thường thường khi về đến nhà mẹ anh đã ngủ rồi, lần dài nhất mẹ anh không gặp được ông dường như là một tuần. Ngày đó ông về nhà nhìn thấy mẹ anh nằm ở bên giường khóc, ông sợ hãi, cho rằng thân thể bà không thoải mái, liền ôm lấy bà chạy ra ngoài. Mẹ anh khóc đến càng kịch liệt hơn, ôm cổ của ông thật lâu mới nói ban ngày ông ngoại và bà ngoại của anh đã tới. Bố anh phản ứng kịp, cứng còng đứng yên tại chỗ rất lâu. Sau đó ông đột nhiên khóc, ôm mẹ anh liên tục nói xin lỗi..."
Đau đớn chôn ở đáy lòng từ từ hồi phục, Tịch Thạc Lương đột nhiên nghẹn ngào, anh vẫn không dám nghĩ tới vẻ mặt của bố lúc rơi lệ, đó là một vết sẹo vô hình, cho dù không phải là kinh nghiệm của chính anh, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn có thể cảm giác được đau đớn. Hít vào một hơi thật sâu, nghiêng đầu đưa mắt về phía cửa sổ, thật lâu mới nói tiếp: "Nhà ông nội rất khó khăn, tiền bố anh học đại học đều là người trong thôn gom góp, gia đình của mẹ anh tốt đến mức vượt quá sức tưởng tượng của bố anh, ông không muốn nhận ân huệ của ông ngoại anh, kiên trì không chịu vào công ty của ông đi làm. Nhưng em có biết, không có căn cơ, không có mối quan hệ, muốn đứng ở thành phố này cũng không dễ dàng, huống chi ông là người thành thật chất phác như vậy. Khoảng thời gian đó ông làm việc rất không thuận lợi, cũng rất không ổn định, khiến mẹ anh chịu rất nhiều khổ cực. Tối hôm ấy rốt cuộc mẹ anh nhịn không được cầu xin ông, bảo ông vì bà mà chấp nhận sự sắp xếp của ông ngoại, bà nói bà thật sự cảm thấy rất khổ, họ rõ ràng có thể sống rất tốt, tại sao phải cố chấp như vậy, ông ngoại không phải là người ngoài, là bố của bà, người thân của bà, bà không muốn ông bà cụ vì bà mà lo lắng, bà không muốn vì vậy mà mất đi bố mẹ sinh bà nuôi dưỡng bà. Mẹ anh khóc đến động thai thiếu chút nữa sanh non, bố anh thỏa hiệp, ông vào công ty của ông ngoại đi làm, vào ở trong biệt thự của ông ngoại, mẹ nhận được chăm sóc rất tốt, thuận lợi sinh anh ra. Nhưng tiệc vui chóng tàn, bố lao vào làm việc mặc dù người ở bên ngoài xem ra là cảnh tượng vẻ vang, nhưng đó không phải là sở trường của ông lại càng không phải là sở thích của ông, cho dù là ông rất nỗ lực muốn làm tốt, vì mình cũng vì vợ con mà không chịu thua kém, nhưng vẫn là biểu hiện bình thường. Ông ngoại trách móc nặng nề, ánh mắt bạn bè và người thân khác thường, cuối cùng khiến ông chịu không nỗi áp lực, ở lúc anh còn chưa đầy một tuổi, họ đã trải qua một cuộc tranh cãi kịch liệt cuối cùng, sau đó quyết định ly hôn. Ngày làm thủ lục ly hôn ấy, bố anh lại bị sốt cao, mẹ anh khóc, ngay tại thời điểm bố anh cho rằng bà sẽ hồi tâm chuyển ý cùng ông chuyển ra ngoài ở, có một người đàn ông đến, bố anh nhìn thấy ông ta ôm lấy bả vai của mẹ anh... Vốn là không có do dự, ông nhanh chóng ký xuống tên của mình, cứ như vậy ly hôn với mẹ anh." Trong trí nhớ của anh không có mẹ, thậm chí trong nhà không có một bức ảnh của mẹ, những chuyện này đều là bà nội nói cho anh biết, năm ấy anh mười sáu tuổi.
"Ba tháng sau, trên khắp các tờ báo và tạp chí lớn có thể thấy được ảnh cưới của mẹ anh, chồng của bà chính là người đàn ông xuất hiện ngày đó, con trai của chủ tịch ngân hàng. Có lẽ đám cưới như vậy cũng không hiếm thấy, mà đối với bố anh có lẽ tin tức này hoàn toàn là một đả kích, ông trở nên rất trầm mặc, ngoại trừ lầm bầm lầu bầu ở trước mặt người không có hiểu chuyện anh đây, thì rất ít nói chuyện với người khác. Về sau, mẹ anh qua đời, di thư của bà được đưa đến trong tay bố anh. Bà nói, bà rất mệt, không chịu được nữa, nếu như có thể lựa chọn, bà hy vọng kiếp sau bà sinh ra ở một gia đình bình thường, cùng bố anh trải qua ngày bình thường..." Cái chết của mẹ anh cũng chẳng phải ngoài ý muốn, nếu không thì không có di thư, không ai muốn nhắc tới, mà anh, cũng không biết nhắc tới từ đâu.
Tịch Thạc Lương nói không được nữa, nghĩ đến bố ôm anh tuổi nhỏ trở lại nông thôn từ đó suy sụp không phấn chấn, anh đã cảm thấy đau lòng. Bố là người kiêu ngạo, có lẽ so với những người kiêu ngạo còn có tư cách kia mà nói, thỏa hiệp của ông rất là buồn cười, nhưng thân là con trai, anh không có tư cách cười nhạo cuộc sống của bố anh. Anh hoàn toàn có thể hiểu một người đàn ông kiên cường như thế là bị một cuộc hôn nhân thất bại đánh ngã ra sao. Bố anh không có kết hôn, vì cái chết của vợ trước mà đã từng suy sụp, từng tuyệt vọng, nhưng vì con trai tuổi còn nhỏ, ông cắn răng cố gắng đối mặt. Song, ông luôn tự trách, tự trách mình lúc đó vì sao quyết đoạn tuyệt ly hôn như vậy, tự trách mình hủy đi cuộc đời của một người phụ nữ.
Đây là lần đầu tiên Tịch Thạc Lương nhắc đến mẹ của anh, mà yếu đuối của anh, cũng là lần đầu tiên để lộ ra ở trước mặt An Dĩ Nhược. Anh đã không cần phải nói thêm cái gì nữa, bởi vì cô, đều đã hiểu. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao anh bài xích gia đình của cô như vậy, vì sao khi ở trước mặt của bố anh lại cố tình giấu giếm tất cả. Anh có hiếu với bố, nhưng phải vì cô mà lựa chọn lừa dối có thiện chí. Cô không dám nghĩ tới ở sau khi anh biết thân thế của mình, đã trải qua đau khổ thế nào, mà lúc anh bỏ cô đi lại quay trở về, lại cần dũng khí lớn cỡ nào.
Đôi mắt phủ đầy một tầng sương mù, đầu quả tim dâng lên đau lòng khiến cô nhịn không được ôm chặt eo của anh, An Dĩ Nhược dán mặt sát ở trên lồng ngực của anh, nghẹn ngào nói: "Thạc Lương, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em đã cho là em yêu anh nhiều hơn, nhưng lại không biết, vì yêu em, anh đã bỏ ra rất nhiều." Chỉ cần anh không buông tay, cô sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn sẽ không.
Sóng gió cứ như thế trôi qua, Tịch Thạc Lương không có truy hỏi chuyện giữa cô và Mục Nham, mà cô cũng không biết Mục Nham chủ động xin đi làm huấn luyện viên ở căn cứ đào tạo nhân viên cảnh sát mới, mượn cách thức huấn luyện chặt chẽ đóng kín lòng mình, hết thảy tựa hồ đều tiến hành đâu vào đấy, cô không hề do dự, cố chấp mà đem một số người một số việc ngăn ở ngoài cửa lòng, cô cũng không trầm mặc nữa, tập trung hết sức tinh lực và nhiệt tình cùng anh chuẩn bị một hôn lễ.
Vì để tránh cho sau khi cưới chung sống không tốt với ông cụ, An Dĩ Nhược chủ động đề xuất đi thăm ông Tịch, nhưng phản ứng của ông cụ lại khiến cô khó xử tột cùng, ông Tịch không chỉ không đếm xỉa tới cô, thậm chí ngay cả ăn cơm tối cũng từ chối ngồi cùng bàn ăn với cô. Khổ sở trong lòng cô không cần nói cũng biết, lại gượng chống không khóc ra ở trước mặt của Tịch Thạc Lương. Đối mặt với lời xin lỗi của anh, cô chỉ ôm chặt cổ của anh, đem tất cả ủy khuất nuốt trở về trong bụng. Cô tự nói với mình, đây chỉ là tạm thời, sẽ khá hơn, một ngày nào đó cô sẽ được chấp nhận, nhất định sẽ được.
Khi đó, An Dĩ Nhược khờ dại cho rằng, chỉ cần cô trở thành một người vợ tốt, trước mắt sẽ trời cao biển rộng. Nhưng sự thật chứng minh, rốt cuộc cô vẫn bị vận mệnh xếp vào bẫy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...