Trong sân của Loan cẩm cư, hiện tại Ngọc Di đang bị Loan Loan ép vào thế bí.
- tiểu thư a, lão gia dặn ta ko được cho người ra ngoài, người đừng ép ta mà!!!
- Ngọc Di a, ở đây là rất rất chán nha! Ngươi cùng ta ra ngoài chơi, ta sẽ ko cho phụ thân biết a! Nếu người biết, ta sẽ bao che cho ngươi mà
- tiểu thư nếu thấy chán, hay đi sang Nha cư của nhị tiểu thư chơi nha, được ko? - Nàng như nhìn thấy ánh sáng, cười tươi nhìn Loan Loan.
Hử? Nha cư? Là của Uyển Thục Nha sao a? Hảo, đi thì đi nga!!!
- được rồi, vậy đi thôi
- khoan đã tiểu thư a, người định để tóc thế này đi sao?
- hử? Thì sao?
Ngọc Di cứng người, thầm óan: đây có phải hay ko tiểu thư nết na hiền dịu, luôn đoan trang nhà mình ko a?
- tiểu thư, người có muốn hay ko ta vào búi tóc cho người?
- à, ta ko phải đã tết tóc rồi sao? - Nàng chớp chớp mắt nhìn Ngọc Di. Ở hiện đại nàng rất thích tết xuông thế này nha, vừa gọn,đẹp mà giản dị nữa a, chả lẽ cổ đại này là rườm rà lắm sao a?
- tiểu thư, vẫn là nên vào búi tóc cho người - Ngọc Di day day thái dương, chu môi nói với nàng.
Nha cư
Loan Loan vẫn 1 thân cẩm y, đuôi váy thêu vài bông cẩm tú cầu xinh đẹp, thanh nhã, giản dị mà ko mất vẻ xinh đẹp. Nàng gài 1 trâm ngọc hồng lựu tím, tóc tùy tiện búi lệch một bên, vài sợi buông xoã xuống trước ngực.
- nhị muội a!!! - nàng vui vẻ cất tiếng gọi Uyển Thục Nha.
-Có phải hay ko là Loan tỷ??? - Uyển Thục Nha 1 thân lam y bước ra, khoác áo ngoài màu hồng, thêu vài bông hoa đào. Trên tay bế 1 con sói trắng. Như Ngọc Di kể thì là phụ thân tặng nàng. Tóc buông xoã xinh đẹp, chắc nàng mới ngủ dậy a. Bên cạnh là nha hoàn thân cận ủa Thục Nha, tên Dương Hỷ,tỉ muội tốt của Ngọc Di.
- Nha nhi, ta là muốn chơi với muội!!!
- tỷ a, tỷ đã nghĩ ra trò gì rồi sao??? - mỗi khi Loan Loan tới tìm nàng nghĩa là nàng đã có trò nghịch rồi nha.
- Nha nhi a! Ta cùng muội đi dạo! - người ta nói tương kế tựu kế quả ko sai, đi với Nha nhi thì thực sự sẽ trốn ra ngoài rất nhanh nha!!!
- hử? Hôm nay tỷ ngoan vậy? Ko lẽ sợ sao?
- xì, đi thôi!
Trong sân của Nha trúc cư
Nơi này quả là đẹp, nơi nào cũng trồng trúc như tên của nó.
- Nha nhi, muội là về trước, ta đi có việc chút - nàng trốn được Ngọc Di rồi, chỉ cần trốn xong Thục Nha thôi a!
- tỷ có tính toán?
- ko a, tỷ là chẳng có gì, là có việc thôi a!
- được,muội về trước - Thục Nha quay đi, Nha trúc cư này là rất quen với nàng, nên tự đi cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...