Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng


"Giống như lúc trước" là thế nào?
Mộ Sân Cừ mở to hai mắt, trước kia đều là bản thân chủ động câu dẫn sao?
Lông mi run rẩy lợi hại, Mộ Sân Cừ ngẩng đầu nhìn nam nhân không rõ hỉ nộ, chậm rãi nhướng chân.

Nếu lúc trước cũng đã từng làm,
Vậy làm thêm một lần nữa, hẳn cũng không có gì đi?
Đôi môi kiều nộn nhẹ nhàng chạm vào, da thịt ấm áp mẫn cảm trao đổi, hầu kết Mạch Tân Diệc lăn lộn một chút, Mộ Sân Cừ ngước mắt nhìn vẻ mặt của hắn, có chút khẩn trương.

Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua, dẫn dụ ngứa ngáy trong lòng, Mộ Sân Cừ cẩn thận thu hồi hàm răng, dùng đầu lưỡi khẽ luồn qua hàm răng đi tìm đầu lưỡi Mạch Tân Diệc.

Bàn tay cắm vào sợi tóc sau ót, chiến trường môi răng nháy mắt thay đổi thế công, trong giây phút đầu lưỡi đụng vào, Mạch Tân Diệc chuyển thủ thành công, quấn lấy cái lưỡi, lập tức cạy ra khẽ răng tiến vào.

Hơi thở quen thuộc làm Mộ Sân Cừ có chút run rẩy, thân thể điên cuồng khát vọng kêu gào tiến thêm một bước tiếp xúc, cánh tay nàng vòng qua cổ Mạch Tân Diệc dâng mình càng sâu, mà Mạch Tân Diệc tựa hồ cũng không khách khí, tùy ý làm bậy trong khoang miệng Mộ Sân Cừ, lưu luyến nhấm nháp nước bọt giữa môi răng, đưa đầu lưỡi mút vào.

Lưỡi có chút đau, Mộ Sân Cừ hơi hơi nhíu mày, thế công môi răng nháy mắt yếu xuống, đầu lưỡi mềm mại liếm hàm răng Mộ Sân Cừ, nâng đầu lưỡi nàng lên, bàn tay quấn tóc hơi hơi dùng sức, đôi môi không lưu một tia khe hở, giữa môi răng che trời lấp đất đều là hơi thở thoải mái làm người thỏa mãn.

Mộ Sân Cừ khép hờ mắt, toàn thân thả lỏng, tùy ý để hắn bài bố không muốn xa rời.

Môi sưng đỏ mọng nước, Mộ Sân Cừ được buông ra lập tức thở gấp, con ngươi đầy nước nhìn qua không chớp mắt, lòng được cực đại thỏa mãn lấp đầy, ấm áp chảy xuôi khắp người, thoải mái thích ý.

Mạch Tân Diệc khẽ nhếch môi nhìn chằm chằm Mộ Sân Cừ vài giây, lại chuyển qua trước ngực dồn dập phập phồng, sau đó bế Mộ Sân Cừ lên.

"Phu, phu quân!"
Mạch Tân Diệc nhướng mày, thiếu nữ trong ngực thoạt nhìn có chút ảo não, tựa hồ sợ xưng hô này sẽ làm mình bất mãn.

"Lại kêu một tiếng."
"Phu quân."
Tiếng cười vui sướng của Mạch Tân Diệc xuyên qua lồng ngực chấn động truyền đến lỗ tai Mộ Sân Cừ,
"Mộ Sân Cừ, đây chính là ngươi tự tìm."
Sao cơ?
Dưới thân là đệm giường mềm mại, trước mặt là đôi mắt đầy mạch nước ngầm lăn lộn người, Mộ Sân Cừ lập tức hiểu rõ hoàn cảnh của mình.

Chính là mặt trời còn đang treo cao, ban ngày tuyên dâm hình như không tốt lắm.

"Phu, phu quân, đan thư kia là chàng cho ta sao?"
Mạch Tân Diệc sửng sốt một chút, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đối điện đang vờ trấn định,
"Đan thư?"
Thoạt nhìn hắn không biết việc này?
Trong thức hải của Mộ Sân Cừ có một quyển đan thư, khác với kiếm Quyết Minh, quyển sách này rất xa lạ, biết rõ là mình nhận mới được không lâu, nàng vốn dĩ còn tưởng là Mạch Tân Diệc cho mình sau lần bị thương này.

Chẳng lẽ đã nói gì đó không nên nói?
Vốn tưởng đem bầu không khí ái muội kéo về quỹ đạo, hiện tại giống như biến khéo thành vụng?

"Là ngươi được truyền thừa."
Mạch Tân Diệc nheo lại con ngươi, cái đan thư này hẳn là thứ mà truyện đã nhắc tới, hắn quả thật không ngờ, cho dù không tìm được sơn động, đan thư vẫn tới tay Mộ Sân Cừ.

Cái nhìn chăm chú của Mạch Tân Diệc quá mức rõ ràng, Mộ Sân Cừ nắm chặt khăn trải giường, nàng vẫn luôn cảm thấy Mạch Tân Diệc vô cùng nguy hiểm, thị nữ nói hắn rất sủng ái mình, nhưng trong lúc dưỡng thương hắn cũng chưa từng đến thăm mình một lần, hơn nữa thái độ của hắn rất kỳ quái, tuy rằng vẫn luôn dung túng, lại không chủ động đòi lấy.

"Đan thư kia..."
"Phu quân, ta hiện tại lại muốn rồi."
Mộ Sân Cừ vội vàng đánh gãy lời truy vấn của Mạch Tân Diệc, nàng không định cho Mạch Tân Diệc biết chuyện mình mất trí nhớ, trực giác nói cho nàng biết, nếu làm vậy sẽ rất nguy hiểm.

Còn không phải là ban ngày tuyên dâm sao, nơi này chính là Ma tộc, loại chuyện này không hiếm thấy chút nào.

Mộ Sân Cừ đặt trọng âm ở chữ "muốn", ý tứ là vừa nãy không muốn tiếp tục, nhưng hiện tại có thể tiếp tục chuyện chưa xong.

Nhưng lực chú ý của Mạch Tân Diệc lại đặt ở chữ "lại", ngây ngốc hôn lên đôi môi động lòng người, nhưng vẫn không đủ để giữ hắn ở lại.

Dù sao buổi tiệc đêm nay rất quan trọng, hắn không định vắng mặt.

Ánh mắt lưu luyến đôi môi sưng đỏ, Mạch Tân Diệc ngồi ở mép giường, ý cự tuyệt vô cùng rõ ràng,
"Lần sau..."
Mộ Sân Cừ không muốn bị Mạch Tân Diệc tiếp tục truy vấn chuyện đan thư, nàng vạn phần ảo não dọn cục đá ném trên chân mình, ngồi dậy lập tức đẩy ngã Mạch Tân Diệc, sau đó duỗi tay cởi quần áo hắn.

"Mộ Sân Cừ," Mạch Tân Diệc đè lại tay nhỏ lộn xộn, "Ngươi biết mình đang làm gì không?"
Ta đương nhiên biết!
Mộ Sân Cừ không ngừng động tác, tay chui vào quần áo Mạch Tân Diệc sờ đến da thịt ấm áp.

Liếc mắt nhìn mặt trời treo cao bên ngoài, Mạch Tân Diệc thoáng tính toán thời gian yến hội, ngón tay khẽ nâng, cửa sổ nháy mắt đóng chặt.

Mộ Sân Cừ không cởi được quần áo, trong lòng càng thêm sốt ruột, đành đơn giản từ bỏ, nắm đai lưng trong tay, hôn lên cổ Mạch Tân Diệc.

Động tác lỗ mãng hoảng loạn.

Mạch Tân Diệc ôm nàng vào lòng ngực, cúi đầu để nàng hành động dễ dàng hơn, xúc cảm ướt mềm để ở trên cổ, có chút ngứa, tay cởi quần áo Mộ Sân Cừ, hắn muốn thô bạo, không giải được liền trực tiếp dùng linh lực cởi ra, rất nhanh quần áo chỉ còn khép hờ, treo ở trên người Mộ Sân Cừ, muốn rơi lại không rơi ra.

Đai lưng khấu y trên người Mộ Sân Cừ biến mất, quần áo hờ hững che lại thân thể trắng nõn, tảng lớn da thịt lỏa lồ trước người, mà quần áo Mạch Tân Diệc cũng cơ hồ biến mất trong nháy mắt, cúi đầu liền có thể thấy dương v*t dâng trào nóng cháy chống giữa hai chân Mộ Sân Cừ.

Lúc trước nàng đã ăn gia hỏa lớn thế này sao?
Mộ Sân Cừ ngây ngốc nhìn chằm chằm càng khiến nó đong đưa hưng phấn, nhẹ nhàng đụng vào hoa hạch mẫn cảm của Mộ Sân Cừ, thoạt nhìn như muốn lập tức đi vào.

"Hối hận?"
Mộ Sân Cừ nhắm mắt lại, ỷ vào lồng ngực ấm áp, tim đập lợi hại.

"Ta..."
"Hối hận cũng đã muộn."

Vật cứng rắn chui vào, Mộ Sân Cừ đã thấy trướng đau, nhưng còn tính là có thể tiếp thu được, nàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra thân thể của mình đã thích ứng rồi, vậy hẳn không tính là gian nan.

Một sợi linh khí quen thuộc tràn ra từ chỗ giao hợp, dọc theo kinh lạc chạy khắp người Mộ Sân Cừ.

Thật thoải mái.

Mạch máu của Mộ Sân Cừ mềm xuống, linh hồn nhảy nhót nghênh đón một cổ ngứa ngáy vui sướng, nàng thở ra hơi nóng đánh vào ngực Mạch Tân Diệc, nhịn không được vươn tay ôm càng chặt.

Đường đi phân bố ra dịch nước, Mộ Sân Cừ híp con ngươi, vật cứng rắn ấm áp dưới thân tùy ý chui vào rút ra.

Vành tai bị ngậm lấy ướt nóng, Mộ Sân Cừ run lên một chút, thở dồn dập hơn, dưới thân lại chui vào thêm một vật cứng rắn.

?!
Ma tộc sao lại có đến hai cái?
Mộ Sân Cừ nắm chặt cánh tay Mạch Tân Diệc, nhận thấy bản thân đã cao hứng quá sớm.

"Thả lỏng, ta không động đậy được."
Hơi thở quen thuộc du tẩu trong kinh mạch, khiến người mờ mịt cảm nhận được hân hoan nhảy nhót ở đan điền, con ngươi Mộ Sân Cừ bị lấp đầy bởi một tầng hơi nước, vô thức cọ lấy thân hình ấm áp, tuỳ ý cần thì cứ lấy.

Đã là ba căn, Mộ Sân Cừ cảm thấy có chút trướng, đau đớn cũng không rõ ràng, nàng cố hết sức ngẩng đầu, run rẩy thở ra khí nóng,
"Không, từ bỏ."
Nhưng khi vật đó rời khỏi, Mộ Sân Cừ lại cảm thấy hư không khó nhịn, nàng bắt lấy cánh tay Mạch Tân Diệc, hoang mang giữ lại,
"Đừng đi."
hoa huy*t khẩn trí ướt nóng, lúc ngón tay rút ra liền lập tức quấn chặt mút vào, bên trong hoa môi mềm mại như tơ lại cất giấu muôn vàn nếp uốn.

Mạch Tân Diệc cầm eo Mộ Sân Cừ, đặt nàng ở trên giường, từng chút một đỉnh vào cái miệng nhỏ vừa căng ra.

"A!"
Tiếng kinh hô của Mộ Sân Cừ bị Mạch Tân Diệc nuốt xuống, hắn liếm môi mềm an ủi, động tác dưới thân lại không chút lưu tình, cuối cùng cắm vào.

Rõ ràng đã được ngón tay khuếch trương, hoa huy*t vẫn dính sát chặt, thân mật mút lấy dương v*t, bên trong đầy ắp miệng nhỏ liếm láp, sảng khoái không thôi.

Mạch Tân Diệc hôn xuống giọt nước bên khoé mắt Mộ Sân Cừ, động thân nhẹ nhàng thọc vào rút ra.

"Không cần."
Mộ Sân Cừ ô ô cự tuyệt, đồ lừa đảo!
Cảm giác được bao bọc bởi độ ấm cùng khí tức quen thuộc phi thường thoải mái, Mộ Sân Cừ cảm thấy đan điền khô cạn đang tràn ngập linh khí lượn lờ như sương mù, câu lấy thân thể, khát vọng đòi lấy.

Nàng vô cùng khó chịu, nhưng lại không nói nên là lời nơi nào khó chịu, câu lấy dục vọng không biết tên đang tùy ý lan tràn.

"Khó chịu..."

Bàn tay ấm áp bên hông rời đi, dọc theo tuyến eo trượt xuống chân đến trước ngực, mỗi chỗ da thịt bị đụng vào đều như lửa cháy lan khắp đồng cỏ, Mộ Sân Cừ càng thấy khát lợi hại.

Mạch Tân Diệc nhẹ nhàng động, linh khí bất an khát cầu an ủi, Mộ Sân Cừ nhíu mi, con ngươi ngập chìm trong khát vọng.

Mộ Sân Cừ mềm thành một vũng nước, mắt mờ hơi nước, trên người ướt át, rõ ràng không có sức lực, lại vẫn gắt gao dựa vào Mạch Tân Diệc, hấp thu độ ấm trên người hắn.

"Phu quân..."
Mộ Sân Cừ cảm thấy có chút ngứa, từ sâu trong thân thể lan tràn cảm giác ngứa ngáy cào tâm khắc cốt, nàng lắp bắp cọ sát Mạch Tân Diệc, thanh âm cũng mang theo tiếng khóc,
"Khó chịu..."
"Nơi nào khó chịu?"
Mạch Tân Diệc vẫn đĩnh động không nhanh không chậm, tay xoa cặp vú mềm mại, nhìn xuống nữ nhân đã khát cầu đến đỏ bừng đuôi mắt.

Nơi nào cũng khó chịu, tựa như thân thể bị bốc cháy, Mộ Sân Cừ không chịu nổi liền rên rỉ, trong lòng nàng giống như thiếu một thứ gì đó, muốn bị hung hăng lấp đầy.

"Cắn, cắn ta."
Giống như đau đớn thô bạo sẽ tốt hơn một chút.

Mạch Tân Diệc cúi đầu cắn môi Mộ Sân Cừ, một tay đè lại chân nàng, không thể khắc chế mà điên cuồng thọc vào rút ra.

"A...!Ha..."
Đầu lưỡi dây dưa, dưới thân cũng bị gắt gao bọc liếm, Mạch Tân Diệc va chạm mông mềm thật mạnh, tư vị dương v*t bị quấn chặt quá mức mãnh liệt, hắn cắm đến nơi sâu nhất bên trong, mỗi một tấc da thịt trên đường đi đều run rẩy phát run, sau đó một cổ hoa dịch liền tràn ra, tưới ướt dương v*t.

"A..."
Mộ Sân Cừ vô thức cắm móng tay vào da Mạch Tân Diệc, run rẩy ngẩng đầu, hoa huy*t buộc chặt từng trận, nước mắt thấm vào sợi tóc, khoái cảm kịch liệt bao phủ lấy nàng.

Một cái hôn nhẹ nhàng đặt xuống trán mướt mồ hôi, Mộ Sân Cừ hơi run lên, thân thể của nàng đã mẫn cảm không chịu được, bất kỳ loại đụng chạm nào đều có thể phát run.

Ngày mộ bốn hợp, Mạch Tân Diệc liếc mắt một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc rút ra liền nghe một tiếng "Ba" rất nhỏ, hỗn hợp dịch trắng và hoa dịch tràn ra ngoài, đem ướt đẫm nhiễm dơ cả hai chân.

Ánh mắt Mạch Tân Diệc hơi tối lại, nhưng hiện giờ thời gian đã có chút trễ.

"Ta phải đi rồi,"
Nhìn Mộ Sân Cừ còn đang mê mang, Mạch Tân Diệc theo bản năng giải thích một câu,
"Hôm nay Quý Tiết, ta không thể vắng."
"Sao?" Mộ Sân Cừ chớp mắt, giọng nói hơi khàn khàn, "Ta và chàng cùng đi sao?"
Quý Tiết, ngày hội 60 năm một lần của Ma tộc, đánh dấu một giáp tử bắt đầu, đặc biệt quan trọng.

Mạch Tân Diệc làm Ma Tôn, có thể tham dự cùng hắn chỉ có Ma hậu.

Cho nên lời này của Mộ Sân Cừ ở trong mắt Mạch Tân Diệc không phải một câu hỏi thuận miệng, mà là câu đương nhiên muốn giành lấy vị trí bạn đời duy nhất của hắn.

Đầu tiên là yếu thế lập khế ước, sau đó công thân, hiện tại lại muốn vị trí Ma hậu, Mạch Tân Diệc không dám tưởng tượng, nếu hiện tại đáp ứng nàng, về sau nàng sẽ còn dám làm càn đến dạng gì.

Đặc biệt là giọng điệu nàng quá mức đương nhiên, tựa hồ người này phải hoàn toàn khống chế được hắn.

"Nhớ rõ thân phận của ngươi,"
Giọng điệu lạnh lẽo của Mạch Tân Diệc làm Mộ Sân Cừ có chút giật mình,
"Đừng cầu mong những thứ không nên có, hiểu không?"
À.


Đã hiểu.

Mộ Sân Cừ có chút khó chịu, cực hạn sung sướng cùng thỏa mãn mới nãy vẫn còn lưu tại trong thân thể, nhưng trong lòng lại nổi lên chua xót khổ sở.

Thì ra bản thân thật sự chỉ là ngoại thất được hắn sủng ái thoáng chốc mà thôi.

Lại là loại vẻ mặt này, loại biểu tình sợ hãi vô hại này, thận trọng từng bước rồi được một tấc lại muốn tiến một thước.

Mạch Tân Diệc mặc xong quần áo, cứng ngắc lưu lại một câu "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi", sau đó cơ hồ là chạy trối chết.

Giống như đồ khốn ăn xong không phụ trách.

Thật là quá đáng!
Tiệc tối ăn uống linh đình, Mạch Tân Diệc lười biếng ngồi trên cao, nhìn thuộc hạ reo hò vui sướng, uống rượu hát ca.

Ánh đèn chiếu xuống vũ nữ nhảy múa trên điện thượng, lụa mỏng xiết chặt eo nhỏ.

Eo Mộ Sân Cừ thực mềm.

Ý niệm bỗng nhiên xâm nhập làm Mạch Tân Diệc có chút giật mình, hắn tức giận đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Vài sợi linh khí lượn lờ trên điện, Mạch Tân Diệc vô cùng mẫn cảm với linh khí, bởi vì Ma giới khan hiếm, mới chuyên tu luyện ma khí, cơ hồ chưa từng có linh khí dao động như thế, hơn nữa phương hướng vận chuyển linh khí quá mức rõ ràng, là tẩm điện của Mộ Sân Cừ.

Đúng rồi!
Sau khi Mộ Sân Cừ lập khế ước với kiếm Quyết Minh, tu vi vẫn luôn không thay đổi, nếu là do khóa liêu tình ngăn chặn nàng, vậy thì sau khi thân mật cùng mình...!
Mộ Sân Cừ cũng cảm thấy không dễ chịu, nàng nhắm chặt mắt, ngủ không an ổn, chỗ đan điền tham lam hấp thụ linh khí, nhưng rút cạn xung quanh cũng không thỏa mãn, giữ ở bình cảnh chậm chạp mãi không được phóng thích, linh khí mờ mịt tụ tập quay cuồng ở kính khẩu, không thể tiến lên cấp bậc tu vi mong muốn, linh lực tán loạn ở kinh lạc, trướng đến sinh đau.

Chợt một cổ linh khí quen thuộc vây quanh Mộ Sân Cừ, mày đang nhăn chặt của nàng hơi thư hoãn chút, linh lực chải vuốt kinh lạc, thoải mái ấm áp, tụ tập về đan điền.

Linh khí đầy ắp, tràn ra miệng kính, tùy ý lan tràn thành đại dương mênh mông, toàn thân Mộ Sân Cừ uyển chuyển nhẹ nhàng thích ý, quanh thân được bao bọc bởi ánh sáng nhu hòa.

Mộ Sân Cừ!
Ngươi giỏi lắm!
Mạch Tân Diệc hiểu rõ thủ đoạn của Mộ Sân Cừ, bản thân không dẫn nàng tới Quý Tiết, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều biết, Ma Tôn rời đi giữa tiệc Quý Tiết, vì một nữ nhân!
Vốn định giết nàng, giết không được liền cách xa nàng.

Kết quả bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Xem đi, Mạch Tân Diệc,
Ngươi căn bản không thoát khỏi vận mệnh của ngươi,
Ngươi sẽ bị nàng ăn sạch sẽ,
Cường thủ hào đoạt, đối với nàng cầu mà không được,
Cuối cùng sẽ chết trong tay nàng.

【 tác gia có lời muốn nói: 】
Chết trong tay nàng không nhất thiết là chết trong tay nàng, cũng có thể chết trên người nàng mà...!
Loại này...!Mạch Tân Diệc ngươi hiểu không? ヾ(≧▽≦*)o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui