Nghe Nói Sếp Thích Tôi
Điện thoại Thiên Kim hiện tin nhắn.
“Thiên Kim, anh nhớ em. Nhớ cơ thể của em!”
Thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lâm Thắng hỏi:
“Em xem gì vậy?”
Hoàng Thiên Kim vội vàng ấn xóa dù không nỡ.
“Không gì. Tin nhắn rác.”
Vừa lúc xe dừng lại ở dưới nhà của Thiên Kim. Lâm Thắng xuống xe vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô. Anh cúi người xuống:
“Lên đi!”
“Anh định làm gì?”
Lâm Thắng cười nháy mắt: “Anh cõng em.”
“Em tự đi được.”
Lâm Thắng vẫn ngồi y cũ:
“Mau lên đi mà. Anh biết em đang mệt nên khó chịu.”
Thiên Kim không tự nguyện để cho anh cõng. Mùi hương trên người Lâm Thắng đến bây giờ, cô cảm thấy không quen. Khó chịu vô cùng.
Đến nhà, anh ngồi xuống thay giày cho cô, còn rót sẵn ly nước ấm.
Sau đó anh quay xuống đem hành lý của cô lên.
Anh mở vali ra, phân loại quần áo rồi bỏ vào máy giặt. Tinh ý phát hiện cô có nhiều quần áo mới. Ngay cả đồ lót cũng là đồ mới mua.
“Thiên Kim, em mua nhiều đồ thế à?”
Cô lười biếng: “Ừ.”
“Sau không dùng thẻ của anh? Anh nói rồi, tiền của em. Em cứ để dành.”
“...”
“Em tắm rồi nằm nghỉ đi. Anh đi nấu cháo.”
Hoàng Thiên Kim vào phòng đóng cửa lại. Nằm trên giường bật khóc. Cô mệt mỏi và bất lực, Lâm Thắng càng đối xử tốt với cô, cô vàng khó đối diện với anh.
“Cốc…cốc…”
Bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục:
“Thiên Kim, em mau ra ăn đi. Anh nấu xong rồi.”
Cùng lúc điện thoại hiện lên tin nhắn của Tiêu Quân:
“Thiên Kim, em đang làm gì? Tôi nhớ em. Mới có một lúc mà tôi đã không chịu được. Thiên Kim, em nói tôi phải làm sao?”
Thiên Kim thở dài ấn xóa tin nhắn. Cô ngồi dậy dùng khăn lau mặt. Hai tay đánh vào má của mình, tự nói:
“Thiên Kim, Lâm Thắng rất tốt. Mày không được phụ lòng anh ấy!”
Cô phấn chấn trở lại, ra bàn ăn. Thấy bóng lưng đang loay hoay trong bếp, cô bước đến ôm anh từ phía sau. Lâm Thắng đang múc cháo vào chén:
“Sao vậy?”
“Em cũng nhớ anh!”, câu này nói ra là dành cho người đàn ông trước mặt. Nhưng trong tâm trí cô, dường như trước mắt là gương mặt của Tiêu Quân.
Lâm Thắng nâng chén cháo:
“Công chúa nhỏ mau tránh ra để bị bỏng đó! Em ngồi vào bàn ăn đi. Anh mang đến cho em!”
“Được.”
Vừa ngồi vào bàn tiếng tin nhắn vang lên.
Thiên Kim tùy tiện ấn vào xem.
“Thiên Kim, em đang làm gì?”
Cô ấn xóa.
Vừa thổi cháo ăn, tin nhắn lại đến.
“Thiên Kim. Tôi đang ở cửa hàng tiện lợi gần nhà em. Nếu em không ra gặp tôi. Tôi sẽ chờ mãi ở đây!”
“Thiên Kim? Thiên Kim?”, Lâm Thắng gọi cô mấy lần vẫn thấy cô mất hồn nhìn vào điện thoại.
“Hả?”
“Em ăn đi để nguội.”
“Ừ.”
"Em ăn đi anh phơi quần áo cho em!"
Ăn được một nửa Thiên Kim đứng dậy.
“Sao vậy?”, Lâm Thắng đang loay hoay ở ban công quay vào hỏi.
“Em ra cửa hàng tiện lợi một chút.”
Lâm Thắng không nghi ngờ: “Có cần anh đi chung?”
“Không cần. Anh uống gì em mua?”
“Bia đi.”
“Ừ.”
Thiên Kim quay vào phòng, thoa lên môi một chút son môi rồi xịt nước hoa nhạt.
Cô lấy chìa khóa đi nhanh ra khỏi. Xi𝓃 hã𝘺 đọc 𝑡𝐫u𝘺ệ𝓃 𝑡ại ﹍ 𝑡𝐫u𝗆𝑡𝐫u 𝘺e𝓃.𝒱N ﹍
Thiên Kim mặc đầm ngủ hai dây, khoác vội áo khoác ra ngoài. Cô đi thật nhanh đến cửa hàng tiện lợi. Trái tim cô đập rất nhanh, vừa vui lại vừa có chút sợ. Cô sợ gặp Tiêu Quân rồi sẽ không nỡ rời đi. Đến lúc đó phải làm sao?
Hoàng Thiên Kim đi rất vội vừa đến con hẻm vắng gần cửa hàng tiện lợi. Ngay lập tức bị một thân ảnh cao lớn bao phủ, kéo cô áp vào tường.
Chưa kịp hét lên, bàn tay lớn bịt miệng cô lại:
“Suỵt! Là tôi!”
“Anh dọa chết em rồi!”
Gương mặt cô rất gần, có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh. Giọng anh khản đặc:
“Nhắm mắt lại!”
Cô nhắm mắt theo lời anh.
“Bây giờ em có thể mở mắt ra được rồi!”
Trước mắt cô một sợi dây chuyền mặt cánh hoa đào lấp lánh.
“Em thích không?”
Cô gật đầu, anh luồn tay qua sau gáy của cô đeo sợi dây chuyền vào.
Hai người cách nhau gần như vậy, cô khẽ nhếch miệng lên, nụ cười như tỏa nắng đẹp mê hồn.
Tiêu Quân không kìm chế được, lồng ngực mạnh mẽ muốn tiến lên, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, dáng vẻ của anh đang muốn hôn. Cô vươn tay chạm vào lòng ngực người đàn ông, từng tiếng “thình thịch”, hơi thở ấm nóng phảng phất mùi rượu anh đào.
“Anh uống rượu?”
“Gặp đối tác một chút. Sau đó tôi lại nhớ em!”
Anh dụi đầu vào cần cổ cô:
“Thiên Kim, tên đó có chạm vào em?”
“Không có!”
Anh hôn lên xương quai xanh của cô:
“Đêm nay em ở với tôi được không? Một phút tôi cũng không muốn rời xa em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...