Vì lời nói của Trịnh đại nhân quá đỗi bi thương nên kế hoạch B gần như phải tuyên bố thất bại, bang chủ Đàn không còn cách nào khác đành đặt tất cả hy vọng vào kế hoạch C: Tấn công thân thể.
Trên thực tế kế hoạch này tương đối riêng tư, cũng khá là xấu hổ nên chỉ có thể đợi đến khi gió thổi trăng lên cao, vào lúc nửa đêm không người, còn trước khi thời điểm thích hợp tới thì chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Nước chảy đá mòn, thành tâm ắt sẽ linh nghiệm. Bang chủ Đàn tự nhận bản thân có thần linh phù hộ nên tương đối tự tin, không sợ không bắt được một tên thư sinh thối!
7 giờ tối, mọi người tập trung đúng giờ hẹn ở sảnh lớn tầng một của nhà nghỉ để cùng ra ngoài ăn tối.
Trên núi Vân Hải có rất nhiều nông trại, thật sự rất khó để lựa chọn, nên mọi người đã nhờ ông chủ nhà nghỉ giới thiệu vài nơi, sau khi chọn lọc thì họ quyết định tới nông trại có tên là "Trúc Lâm Gian".
Tên của nông trại này cũng rất thực tế, thực sự nằm giữa rừng trúc tươi tốt, một con đường nhỏ hẹp quanh co dẫn tới một nhà hàng nhỏ giữa rừng, khiến người ta có cảm giác khuất xa phố thị.
Đúng như lời ông chủ nhà nghỉ nói, nhà hàng này rất có cảm giác nông trại. Tuy món chính vẫn là gà hầm cách thủy thường thấy, nhưng nếu thực khách muốn trải nghiệm niềm vui của người nông dân thì có thể xắn tay áo rồi tự vào chuồng bắt gà. Hơn nữa tự bắt gà còn có thể tiết kiệm được năm mươi nhân dân tệ, tương đương với chi phí của lao động bắt gà, tuy nhiên ông chủ cũng nhắc nhở mọi người: Gà cũng giống như tình yêu, không phải cứ muốn là có thể bắt được.
Nhóm người Thanh Vân bang có thể do thật sự rảnh rỗi nên quyết định tự mình đi bắt gà, tuy có vài người sợ những con vật mỏ nhọn nhưng vẫn muốn tham gia trò vui mới lạ này.
Sau khi cân nhắc, đội ngũ bắt gà cuối cùng gồm ba người: Bang chủ Thanh Vân bang Lục Vân Đàn, Phó bang chủ Thanh Vân bang Hạ Tây Dương, chàng rể của Thanh Vân bang Dương Lập Đàn. Lương Vân Tiên không được chọn không phải vì anh không muốn, mà là do bang chủ Đàn không hề cân nhắc đến anh—— Một thư sinh mà lại đi bắt gà? Chuyện này khác gì trói gà không chặt chứ.
Trước khi bước vào khu vực của đàn gà mập mạp, nhóm ba người bắt gà cẩn thận bàn bạc chiến thuật, đầu tiên là cần xác định: Bắt gà trống hay gà mái?
Đối với vấn đề then chốt này, đồng chí Hạ Tây Dương, một kẻ sành ăn cấp cao nói rõ: Gà mái, gà mái nấu súp mới ngon.
Được, vậy thì gà mái.
Nhưng lại có vấn đề khác xuất hiện——
Bang chủ Đàn: "Làm sao phân biệt được trống mái?"
Vấn đề này khiến mọi người đều bối rối.
Quân sư Lý Nguyệt Dao trầm tư một lát: "Cứ bắt lại rồi nhìn xem sau?"
Lục Vân Đàn: "Theo tớ thấy thì nhìn không ra đâu."
Hạ Tây Dương bổ sung: "Đặc điểm giới tính thật sự không rõ ràng."
Cách nào cũng không ổn.
Trong lúc mọi người đang định hỏi ý kiến chuyên gia—— Ông chủ của nông trại—— Thì thành viên nhàn rỗi nhất trong bang là Lương Vân Tiên đúng lúc phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người: "Nhìn mào gà, gà trống có mào lớn, gà mái thì nhỏ."
Bang chủ Đàn tỏ thái độ nghi ngờ: "Sao cậu biết?"
Lương Vân Tiên: "Người bán gà ở chợ nói cho tôi biết." Anh còn cố ý bổ sung thêm: "Cái đùi gà sáng nay cậu ăn là mua của họ đấy."
Lục Vân Đàn: "..."
Tôi nghi ngờ cậu lại chọc ghẹo tôi!
Sự kiện ăn thịt đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến mặt mũi của bang chủ Đàn, cô hung hăng liếc nhìn Lương Mỗ Tiên: "Nói hay lắm, sau này đừng nói nữa!"
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, cụp mắt trầm giọng nói: "Được rồi, tiểu dân nghe theo bang chủ hết."
Trong lòng những người còn lại đều cảm thán: Gây khó dễ cho người ta, đây chính là qua cầu rút ván trong truyền thuyết nhỉ?
Mọi người nhìn về phía người đẹp Lương với ánh mắt mang vài phần đồng tình và thương hại, rồi nhìn Bang chủ Đàn với ánh mắt mang vài phần khiển trách và bất bình, dường như đang nói với cô: Đồ bạo chúa đàn áp cả nam lẫn nữ!
Bang chủ Đàn vừa kinh ngạc vừa tức giận: Tên Thư sinh thối này còn dám giả vờ đáng thương? Từ nay tôi sẽ gọi là cậu là Thư sinh trà xanh, hừ!
Nhưng đang có nhiều người nên cô không tiện trả đũa, chỉ có thể bình tĩnh đợi đến tối mới đáp trả.
Để bình ổn lòng dân đang tức giận, bang chủ Đàn chỉ có thể nói sang chuyện khác, quay lại chủ đề chính bằng giọng nói nghiêm túc: "Đã xác định được vấn đề trống mái rồi. Bây giờ bắt đầu bàn chiến thuật, tôi phụ trách tấn công trực diện, Hạ Tây Dương và lão Dương phụ trách tấn công từ phía sau."
Hạ Tây Dương gật đầu, vừa tán thành vừa nịnh nọt: "Bang chủ anh minh, sử dụng chiến thuật tấn công trước sau thì con gà kia có tám cái chân cũng không thoát nổi!"
Bác sĩ Dương không nịnh nọt, chỉ hỏi: "Định bắt con nào?"
Bang chủ Đàn nhìn về chuồng gà, tầm mắt quét một vòng rồi đưa tay ra chỉ: "Bắt con gà màu vàng kia đi, là con gà mái to béo nhất trong đàn."
Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ba chiến sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin đi về phía chuồng gà, chân dẫm lên cát và phân gà cũng vẫn bình tĩnh tiến gần tới con gà mái to béo nhất——
Bang chủ Đàn phụ trách tấn công trực diện, Hạ Tây Dương và Dương Lập Đàn tấn công phía sau. Ba người nín thở tập trung tiến gần từng bước, vào lúc chỉ còn cách con gà mái ba bước chân, Bang chủ Đàn ra hiệu cho hai người tấn công, ba người đồng thời tăng tốc, lập tức thu hẹp vòng vây hung hăng lao về phía con gà mái. Sau đó, ba người chật vật va vào nhau...
Con gà mái kia đã sớm vỗ cánh bay cao, nhẹ nhàng đậu trên nóc chuồng gà, rồi tặng cho Bang chủ Đàn một đống phân gà tươi mới còn bốc khói.
Phó bang chủ Hạ Tây Dương vô cùng khiếp sợ: "Thật là một con gà to gan, còn dám dùng ám khí đánh lén bang chủ của chúng ta."
Bác sĩ Dương vẫn bình tĩnh: "Là chúng ta lơ là việc nó có cánh, lại còn biết bay."
Bang chủ Đàn nhìn đống phân gà trong lòng bàn tay, vừa ghê tởm vừa giận dữ, sau đó ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía con gà đứng trên nóc chuồng đang đắc ý nhìn cô: "Hôm nay bổn nữ hiệp nhất định phải ăn thịt ngươi!"
Đối mặt với sự uy hiếp này, con gà mái chẳng thèm ngó ngàng tới, thậm chí nó còn nhún vai như đang trả lời cô: Ai quan tâm chứ?
Bang chủ Đàn thẹn quá hóa giận, lúc này người đẹp Lương đi vào chuồng gà cầm theo một cái khăn ướt lau tay cho cô, khuyên nhủ: "Không bắt được thì thôi, để ông chủ bắt cho, đừng so đo với con gà."
Nhưng Bang chủ Đàn đã hạ quyết tâm phải đòi lại mặt mũi: "Hôm nay tôi nhất định phải tự mình đưa nó xuống địa ngục!"
Sau khi Lương Vân Tiên giúp cô lau sạch phân gà trên tay, cô cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất rồi kinh ngạc hô lên: "Ôi, dây giày của tôi bị tuột rồi!" Sau đó cô ngồi xổm xuống giả vờ đang buộc dây giày, thực ra là đang lặng lẽ quan sát con gà mái già kia. Thừa dịp nó không chú ý cô nhảy lên chuồng gà bằng gỗ cạnh đó, rồi đạp chân lên thanh gỗ mượn sức nhẹ nhàng lao lên nóc chuồng gà, bắn thẳng một đường tới chỗ con gà kia.
Bác sĩ Dương ngơ ngác: "Bang, bang, bang chủ của các cậu còn luyện cả khinh công nữa à?"
Hạ Tây Dương nhàn nhạt liếc anh ấy: "Chỉ là kiến thức cơ bản của quán quân võ thuật thôi."
Lương Vân Tiên cau mày, căng thẳng và lo lắng nhìn chằm chằm nóc chuồng gà sợ cô ngã xuống.
Nhưng con gà kia phản ứng còn nhanh hơn bang chủ Đàn, bang chủ Đàn chỉ mới dừng trên nóc chuồng gà thì nó đã dang cánh bình tĩnh bay từ trên nóc chuồng gà xuống, không chút hoảng loạn bay thẳng tới chỗ người đẹp Lương.
Lương Vân Tiên đầu tiên là giật mình, sau đó mở rộng vòng tay. Con gà mái lập tức ngoan ngoãn rơi vào lồng ngực anh, hơn nữa còn đắc ý nhìn Lục Vân Đàn trên nóc nhà.
Bang chủ Đàn gần như bị chọc điên: Cái con gà trà xanh này, khiêu khích ta thì thôi đi, còn dám tơ tưởng đến người đàn ông của ta?
Hạ Tây Dương cũng bị hành động cợt nhả của con gà mái này dọa cho sợ ngây người: "Con gà này, con gà này cũng là đồ háo sắc nữa à?"
Bác sĩ Dương chỉ hâm mộ nhìn Lương Vân Tiên nói: "Cậu ấy không làm gì mà vẫn bắt được gà."
Lục Vân Đàn: "..."
Hạ Tây Dương: "..."
Được rồi, đừng nói nữa, càng nói càng thấy khó chịu.
Chu Duệ và Lý Nguyệt Dao đứng bên ngoài chuồng gà cũng sửng sốt.
Lục Vân Đàn tức giận tới mức nhảy thẳng từ trên nóc chuồng gà xuống rồi đi tới chỗ người đẹp Lương.
Hạ Tây Dương dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn người đẹp Lương: "Gà đẹp trong lòng, ngài có sẵn lòng giết nó không?"
Lương Vân Tiên nhẹ nhàng vuốt gáy con gà mái, sau đó bóp cổ nó, khẽ nói: "Tất nhiên là giết, nếu không thì bắt nó làm gì?"
Con gà mái trong tay cứng đờ cả người.
Lấy Bang chủ Đàn làm đầu, cả nhóm ba người bắt gà ngơ ngác sững sờ, nhìn chằm chằm người đẹp Lương tao nhã xinh đẹp——
Sao cơ thể có thân nhiệt ba mươi bảy độ như anh lại có thể nói ra lời lạnh lẽo thấu xương đến vậy?!
Hoang mang quá, đây có phải là 'Trên đầu chữ sắc có một con dao' trong truyền thuyết không?
Con gà này đúng là đã chết vì một chữ 'sắc'... Cắt tiết, nhúng nước nóng rồi nhổ lông, chặt thành từng miếng rồi chiên trong dầu nóng.
Tinh túy của món gà hầm cách thủy vẫn nằm ở chỗ 'hầm', thời gian hầm càng lâu thì thịt gà càng chín mềm thơm ngon.
Ông chủ nói phải mất ít nhất 50 phút, trong quá trình chờ đợi thì mọi người có thể thưởng thức một vài tiết mục đặc sắc của nhà hàng: Biểu diễn lửa trại vào tám giờ mỗi tối.
Bàn ghế trong sân đều được xếp theo hình vòng tròn, khoảng đất chính giữa bày biện thành khu vực đốt lửa trại—— Một giá để gỗ hình vuông, đèn và quạt gió cùng vài đám lụa đỏ và vải sa tanh bay phấp phới—— Xung quanh còn có các diễn viên biểu diễn quanh lửa trại.
Trang phục của các diễn viên nhìn qua cũng khá rẻ, nội dung biểu diễn cũng đơn giản, chỉ là một số màn nhào lộn và ảo thuật nhỏ, nhưng cũng đủ để thực khách giết thời gian, tránh buồn chán trong khi chờ đợi. Tuy nhiên không ai ngờ tới sau một màn ảo thuật thì nội dung biểu diễn bỗng thay đổi: Từ màn biểu diễn đơn độc của diễn viên chuyển sang có sự tham gia của khán giả.
Nhà ảo thuật mặc vest gile lùi xuống, một cặp 'cha con' mặc cổ trang xuất hiện, 'người cha' mặc áo dài tơ lụa màu tím, ăn mặc như người có tiền; 'Người con gái' mặc áo ngắn tay màu đỏ và quần dài, tay cầm một thanh kiếm dài, ngẩng đầu ưỡn ngực đầy uy phong. Theo sau 'hai cha con' là một cặp nam diễn viên ăn mặc như gã sai vặt, trong tay mỗi người đều cầm một tấm biển, người bên trái cầm tấm biển ghi 'Đấu võ';Người bên phải cầm tấm biển ghi 'Chọn rể'.
Khi Lục Vân Đàn thấy cảnh này, điều đầu tiên cô nghĩ tới là bố mẹ của Dương Quá —— Hoàn Nhan Khang không từ thủ đoạn X Mục Niệm Từ tốt bụng —— Sau đó liếc mắt nhìn Lương Vân Tiên đang ngồi cạnh, con ngươi đảo một vòng rồi tiến tới gần người đẹp Lương, bóng gió hỏi: "Nếu, tôi nói là nếu nhé, cậu tổ chức đấu võ tuyển vợ và từ đầu đến cuối cậu không bại trận nào. nhưng sau đó lại gặp phải một nữ hiệp văn võ song toàn, cô ấy thành công đánh bại cậu nhưng lại không muốn cưới cậu, còn muốn chọc ghẹo cậu thì cậu sẽ thế nào?"
Lương Vân Tiên nhìn cô, không có biểu cảm gì gằn từng chữ chất vấn: "Tại sao cô ấy lại không muốn cưới tôi?"
Lục Vân Đàn: "..."
Tôi, tôi chỉ đùa chút thôi, cậu nghiêm túc thế làm gì? Khiến tôi chẳng khác gì kẻ vô liêm sỉ cả!
Cô thật sự bất lực, dứt khoát trả lời lại: "Bởi vì cô ấy xấu xa, giống Dương Khang ấy."
Lương Vân Tiên: "Dương Khang dù không cưới Mục Niệm Từ nhưng cũng đã đưa lễ vật tới, cũng toàn tâm toàn ý với bà ấy. Còn cậu thì sao?"
Lục Vân Đàn: "..."
Tôi, tôi, tôi, tôi đùa thôi mà!
Không đúng, từ từ, tôi đâu có nói là bản thân mình đâu, tôi nói là "có một nữ hiệp văn võ song toàn" mà, cũng không nói vị nữ hiệp này là tôi, sao cậu lại trút giận lên tôi chứ?
Hừ!
Nhắm vào tôi à!
"Mặc kệ cậu." Cứ mỗi khi đuối lý là nữ hiệp Đàn sẽ bắt đầu dùng giọng vô lý: "Cậu đúng là chẳng phân rõ đúng sai gì cả, không dịu dàng, cũng không độ lượng như Mục Niệm Từ, ai mà cưới cậu chứ?"
Lương Vân Tiên cố ý trêu chọc cô: "Nếu là tôi không muốn gả thì sao?"
Cái gì?
Cậu còn không đồng ý gả?
Cậu lén nuôi chó bên ngoài đúng không?!
Nữ hiệp Đàn thẹn quá hóa giận: "Tại sao cậu không muốn gả? Tôi đã đánh bại cậu rồi mà!"
Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi không dịu dàng, cũng không độ lượng như Mục Niệm Từ, nên tất nhiên tôi sẽ không giống như bà ấy toàn tâm toàn ý với một kẻ phong lưu."
Được, được, được!
Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!
Bổn nữ hiệp muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt cậu, trói cậu trên giường rồi muốn làm gì thì làm!
"Hừ, cậu đợi..." Bang chủ Đàn còn chưa kịp nói hết lời cay nghiệp thì diễn viên trong vai 'người con gái' tổ chức đấu võ chọn rể đã đi tới bàn bọn họ.
Có lẽ do dáng vẻ đẹp trai thu hút sự chú ý nên nam diễn viên trong vai 'người cha' đã đi thẳng đến chỗ Lương Vân Tiên, vô cùng trìu mến nói: "Vị công tử này, có muốn cùng con gái ta tỷ thí quyền cước một chút không?"
Trong phút chốc, tất cả thực khách trong nông trại đều dồn ánh mắt vào nơi này.
Không đợi Lương Vân Tiên mở miệng, Lục Vân Đàn đã thẳng thừng từ chối thay anh: "Không được, cậu ấy là hoa đã có chủ rồi!"
Vị nam diễn viên kia cũng rất biết ứng biến, lập tức nói: "Thì ra là thế, vậy ngài có thể thay lão già này chọn một chàng rể hiền được không?"
Lục Vân Đàn vốn muốn trả lời là: "Bàn chúng tôi đều là hoa đã có chủ rồi" nhưng lời đến khóe môi lại đổi thành: "Tôi có thể mượn thanh kiếm của con gái ông một chút được không? Tôi cũng muốn đấu võ chọn rể, giúp bố tôi nhanh chóng tìm được rể hiền."
Lương Vân Tiên: "?"
Cậu còn muốn tìm ai nữa?
Nam diễn viên: "..."
Nhiều năm hành nghề nhưng ông cũng chưa từng gặp phải tình huống này.
Nữ diễn viên phản ứng nhanh hơn, lập tức đưa thanh bảo kiếm tới: "Đương nhiên có thể."
Lục Vân Đàn lập tức nhận lấy thanh kiếm dài, đứng lên từ trên ghế bước thẳng tới đống lửa trại, vừa đi vừa xoay thanh kiếm trong tay thành từng vòng kiếm hoa đẹp mắt.
Đây là một thanh kiếm giả làm bằng gỗ, nhìn qua thì có hơi thô nhưng cũng không ảnh hưởng đến năng lực và khí thế của cô, kiếm hoa điêu luyện và uy nghiêm, khí thế hiên ngang nên lập tức nhận được tràng pháo tay ủng hộ của tất cả mọi người.
Sau đó cô thả lỏng tay trái sau lưng, tay phải cầm kiếm. Dáng người cô cao thẳng đứng giữa sân, góc áo và phần tóc mái trên trán khẽ đong đưa theo gió đêm. Dù cô không mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt lại đầy khiêu khích nhìn người đẹp Lương.
Lương Vân Tiên tự nhiên hiểu ý cô, bất lực cười rồi cũng đứng dậy từ trên ghế bước về phía cô dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Lục Vân Đàn hơi giương cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: "Tôi đang đấu võ chọn rể, cậu tới đây thì chính là muốn đấu võ, thua thì phải tự gánh chịu hậu quả."
Lương Vân Tiên gật đầu: "Đã hiểu."
Lục Vân Đàn còn nói thêm: "Đấu võ chọn rể của tôi không giống những người khác, ai bị tôi đánh bại thì đều phải gả cho tôi!"
Vẻ mặt Lương Vân Tiên nghiêm túc: "Ừm, tôi biết."
Vậy thì cậu đã là vật trong túi tôi rồi!
Lục Vân Đàn mừng thầm, bỗng nói: "Được, vậy thì bắt đầu so tài!" Không để người đẹp Lương có thời gian phản ứng, cô lập tức giơ kiếm gỗ trong tay chĩa thẳng tới lồng ngực Lương Vân Tiên. Nhưng lo anh sẽ bị thương nên cô không dùng lực mà chỉ chạm nhẹ một cái lên ngực trái của anh, ngoài miệng vẫn hùng hổ: "Cậu thua rồi, bị kiếm của tôi đâm xuyên tim!"
Quần chúng vây xem: "..."
Còn có thể chơi chiêu như thế à?
Ít nhiều gì thì cũng nên có chút kích thích chứ?
Lương Vân Tiên mỉm cười.
Đúng là một kiếm xuyên tim.
Nhiều năm trước, trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị một kiếm xuyên tim.
Khẽ thở dài, anh nghiêm túc nhìn cô trả lời: "Tôi chịu thua."
Lục Vân Đàn vẫn giơ kiếm, mũi kiếm hạ xuống trái tim anh: "Cậu có phục hay không?"
Lương Vân Tiên: "Phục."
Lục Vân Đàn: "Vậy từ giờ trở đi cậu chính là người của tôi."
Lương Vân Tiên gật đầu: "Được."
Lúc này Lục Vân Đàn mới buông kiếm trong tay xuống, sau khi suy nghĩ một chút thì cũng thấy không còn gì để nói nữa: "Được rồi, đi ăn cơm thôi."
Lương Vân Tiên nhướn mày: "Đã xong rồi à?"
Lục Vân Đàn: "Đúng vậy, tôi thắng rồi!"
Lương Vân Tiên: "Cậu không nhận lễ vật đầu hàng à?"
Lục Vân Đàn: "..."
Cậu đã quy hàng tôi rồi, tôi còn phải nhận lễ vật gì của cậu nữa? Thế thì không phải hơi thiếu nhân tính à?
Trong lúc bang chủ Đàn còn đang phân vân xem có nên nhận lễ vật hay không thì người đẹp Lương bỗng bước lên phía trước một bước, im lặng đưa 'Đại lễ' tới——
Anh giơ tay ôm lấy gáy cô kéo về phía mình rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Lục Vân Đàn cứng đờ cả người, từng bông pháo hoa sáng chói nổ tung trong đầu khiến cô choáng váng.
Sau vài giây cô mới chậm chạp phản ứng lại, tràng pháo hoa lần này quá đỗi xinh đẹp khiến người ta vui sướng biết bao. Sau đó cô ném thanh kiếm gỗ trong tay đi rồi ôm chặt cổ Thư sinh thối, hơn nữa còn tích cực chủ động nhắm hai mắt lại, đắm chìm hưởng thụ phần đại lễ này.
Rừng trúc khoan thai, đêm tối, nụ hôn vương vấn.
Những người đứng xem lúc đầu là thấy sửng sốt, sau đó bắt đầu kích động la hét om sòm, vừa hô hào vừa vỗ tay, cực kỳ náo nhiệt. Hạ Tây Dương và Lý Nguyệt Dao là người hét to nhất—— Hạ Tây Dương vui mừng thay cho bang chủ, Lý Nguyệt Dao cảm nhận được niềm vui khi đu CP thành công!
Nụ hôn này không ngắn cũng không dài, nhưng nó đã thỏa mãn được cơn thèm khát, đồng thời khơi lên cơn nghiện dai dẳng hơn.
Khi hai người họ tách ra thì hơi thở đều trở nên nặng nề.
Ánh mắt Lương Vân Tiên sâu thẳm, chăm chú nhìn người trước mặt, giọng nói trầm khàn: "Mọi người làm chứng, từ nay về sau tôi chính là người của nữ hiệp Đàn rồi."
Gò má Lục Vân Đàn ửng hồng, đôi mắt đen bóng lấp lánh trang trọng gật đầu: "Yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Lương Vân Tiên: "Nếu em quỵt nợ thì sao?"
Lục Vân Đàn cau mày: "Wow, anh thật sự coi em là Dương Khang đấy à?"
Lương Vân Tiên nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Em tốt hơn ông ta chỗ nào?"
Ah...
Trong phút chốc cô không thể trả lời ngay được.
Cô không cõng rắn cắn gà nhà?
Cô không phải kẻ không từ thủ đoạn?
Cô không giết người phóng hỏa?
Nhưng mấy điều này hình như cũng không phải thứ người đẹp Lương muốn nghe.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lúc, cuối cùng cô cũng tìm ra mình tốt hơn Dương Khang ở điểm nào, vô cùng tự tin trả lời: "Em sẽ không khiến anh chưa kết hôn mà đã mang thai!"
Lương Vân Tiên: "..."
"Yên tâm, em sẽ làm tốt các biện pháp phòng tránh." Bang chủ Đàn nhìn người đẹp Lương bằng ánh mắt hiện rõ ý trêu đùa.
Cổ họng Lương Vân Tiên thắt lại, giọng nói càng thấp: "Vậy khi nào bắt đầu?"
Lục Vân Đàn sửng sốt: "Bắt đầu cái gì?"
Lương Vân Tiên: "Dùng biện pháp phòng tránh."
Lục Vân Đàn: "..."
【Tác giả có lời muốn nói】
Nữ hiệp Đàn tự xưng là đệ nhất khi nói lời cay nghiệt, nhưng đến khi thực hành thì cô lại trở thành Đàn hèn nhát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...