Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng


Hùng Âm trở lại sau một chuyến đi tuần.

Phần vai áo bị đạn bắn sượt qua, rách một mảng.
Đồng nghiệp đi bên cạnh trêu chọc anh là tên ăn mày.

Bộ đồ của Hùng Âm một tháng rồi không biết đã phải vá bao nhiêu lần.

Phần rằn ri trên trang phục cũng sắp sờn màu đi rồi.
Người đàn ông chỉ cười, vươn vai.

Tiếng xương cốt răng rắc giòn tan miêu tả rõ sự mệt mỏi của anh.
Một người mặc quân phục thấy anh liền chạy qua chào bằng quân lệnh rồi truyền đạt nội dung.

“Đại tá, chỉ huy cho gọi anh qua.”
Hùng Âm ừ đáp lại, đưa súng cho đồng đội, sau đó sải bước hướng tới khu chỉ huy.
Trước những chiến công cùng sự đóng góp của anh, Hùng Âm đã lên được chức đại uý, hiện tại bên dưới dẫn một đội binh lính mới.

Cấp trên đánh giá cao năng lực của anh, cũng đau đầu khi không ít lần anh vượt khỏi mệnh lệnh của bọn họ.
Chỉ huy đã pha sẵn trà cho Hùng Âm, chỉ ghế để anh tuỳ tiện ngồi.

Ông là bạn của cha Hùng, xem như đã nhìn Hùng Âm từ lúc bé tới giờ, cũng không nỡ nặng lời.

Nhưng khiển trách thì vẫn phải làm.
Chẳng đợi chỉ huy kịp mở lời, Hùng Âm đã ngoan ngoãn nhận lỗi.

“Chỉ huy, thật xin lỗi.

Lần này tình hình cấp bách, bên đó chủ động nổ súng nên tôi buộc phải nổ súng đe doạ lại.

Lần tới tôi sẽ nhanh chóng liên hệ xin ý kiến chỉ huy rồi mới hành động.”
Lời tới bên miệng còn chưa nói đã bị chặn lại, chỉ huy mím môi tức giận.


Ông đập tay xuống bàn.

“Biết mà còn làm.

Cậu có còn coi quân lệnh là cái gì không? Tự ý nổ súng, xung đột biên giới.

Có phải chức to rồi nên lớn gan không? Hả? Không có người bị thương nên không lo đúng không?”
Tiếng ông sang sảng, doạ cho mấy người ngoài phòng cũng bị doạ cho giật mình, vội vã né tránh khỏi phạm vi phòng chỉ huy.
Hùng Âm ngồi yên nghe chửi, thuyết giáo phải đến mười phút, chỉ huy mới dừng lại, cầm ly trà lên uống ực một ngụm.
Phải một lúc lâu sau, chỉ huy mới bình tĩnh lại.

“Sắp tới quân khu thành phố có một tốp lính mới sẽ qua đây.

Cậu về đó đón lính mới lên, lại phổ biến cho bọn họ trước đi.

Còn có cầm huy hiệu phong hàm của các anh em về, chúng ta tổ chức đại hội phong tặng.”
Hùng Âm dạ vâng, toan đứng lên rời đi thì chỉ huy gọi giật lại, hạ giọng hỏi.

“Bên đó mấy thằng đi?”
“Một tiểu đoàn ạ.” Hùng Âm nhỏ giọng đáp lại.
Chỉ huy nâng lên ly trà, hất cằm cho anh đi.

Khoé miệng giấu sau ly cũng nâng lên thành nụ cười hả hê.
Hùng Âm trở ra khỏi toà nhà chỉ huy, trở lại phòng sinh hoạt đại đội.

Đội đi cùng anh hôm nay đều lo lắng ngồi không yên.

Thấy Hùng Âm tiến vào liền vội vã qua hỏi.
“Anh Âm, sao thế? Chỉ huy bảo sao? Có phạt anh không?”
Hùng Âm giả bộ nghiêm túc, lại mất mát mà nói.

“Mấy nữa tôi sẽ về lại quân khu thành phố.”
“Cái gì? Họ đình chỉ công tác của anh á?”
“Đó là lỗi của bọn em, bọn em nổ súng mà.

Để chúng em đi gặp chỉ huy.”
“Không có anh Âm, không biết là bên kia đã tiến đến đâu đâu.”
“Bất công quá mà.

Anh Âm, anh cứ để bọn em.”
Hùng Âm chặn bọn họ lại, vung chân đạp người vào lại trong phòng.

“Nghe cho hết đi đã.

Về quân khu thành phố lấy huy hiệu quân hàm cho anh em.

Đợi tôi về, mấy anh em đều sẽ có quân hàm mới.”
“Ô!!! Thăng chức!!! Ô!!!”
“Răng mà tụi mi vui rứa? Kể tau nghe.

Tau chưa có nghe thấy ri cả.”
“Chu choa mạ ơi, mạ ơi, tau đi gửi thư cho mạ tau.

Mi tránh ra.”

“Anh Âm, anh Âm mua ít đồ khô mang về đây đi.

Buổi tối anh em nhâm nhi với nhau.”
“Ăn đồ ăn ngoài, tụ tập ngoài giờ sinh hoạt là vi phạm quân lệnh.

Mày muốn hại anh Âm hử?”
Hùng Âm ngồi một chỗ nhìn mấy tên trò chuyện đến quên trời quên đất, bản thân cũng tràn ngập mong đợi ngày có thể trở về quân khu thành phố.
Mấy tên trong đại đội tối đó không ngủ sớm, lục ục đi viết nào thư nhờ Hùng Âm mang ra ngoài gửi cho gia đình.

Đợi đến sáng hôm sau, số thư gửi đi đủ nhét đầy một balo.
Nhưng đồ mang ra ngoài cũng cần phải kiểm tra, cưỡng chế lược bỏ, mỗi người chỉ được gửi một bức cùng một món đồ, mới xem như thu nhỏ đám đồ hỗn tạp, để vào trong balo mang đi.
Đi cùng với Hùng Âm còn có vài thiếu tá của bên đại đội khác, ai nấy đều háo hức đi về quân khu thành phố.
Chờ bọn họ về đến đó, sau khi làm xong việc sẽ có một ngày tự do hoạt động.

Có thể di chuyển xe về nhà để gặp cha mẹ hoặc tìm phương án nào đó liên hệ.
Lắc lư mấy hồi, lương khô cắn mỗi bữa đều ói đến ngang cổ mới xem như tới đích đến.
Cổng quân khu có đoàn người chờ đón họ, còn có kiểm tra thân phận.
Hùng Âm giơ giấy tờ chứng minh, còn có giấy chuyển người và tới của chỉ huy, kiểm tra con dấu, xác nhận vân tay dựa trên căn cước, mới xem như tiến vào được bên trong quân khu.
Nơi này so với từ lúc anh rời đi không có gì khác nhiều.

Thứ nhiều thêm có lẽ là hầm trú ẩn.
Đoàn người vác đồ xuống xe, vẫn chưa thể tự do hoạt động, đi trình báo nhập khu, lại nhận đồ, gửi đồ, nghe cấp trên tỉ tê dặn dò, lại phổ cập các khu mới, các dấu hiệu bên trong quân khu.
Ai nấy đi xe đều mệt lử nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo để nghe đến cuối.
Trời đổ bóng, ánh nắng cũng phai nhạt dần theo sự xâm chiếm của bóng đêm.

Có mấy đứa nhỏ không rõ con nhà ai chạy nô đùa ở khoảng sân tập trống.
Hùng Âm đi ngang, lãnh đạo dẫn đằng trước vẫn đang chỉ cho bọn họ vài điểm mới trong quân khu.
Chợt có hai đứa nhóc sinh đôi chạy lại, khoảng mười tuổi gì đó, dẫn đầu mấy đứa nhóc khác chặn đầu đoàn người.
Chúng ngoan ngoãn chào lãnh đạo.

“Chào thủ trưởng ạ.”
Lãnh đạo, cũng là thủ trưởng cười đáp.

“Ừ.

Ngoan quá.”
“Thủ trưởng đi đường có mệt không? Hay là khát không?”
“Cũng không hẳn đâu.” Thủ trưởng vỗ ngực thể hiện.


“Đừng nhìn ta tóc hoa râm mà tưởng ta đã già.”
“Nhưng mà con thấy mấy chú đằng sau mệt lắm.

Hay thủ trưởng để bọn con dắt mấy anh, mấy chú đi chơi cho bớt mệt nhé?”
Thủ trưởng lúc này mới quay lại nhìn, nhận ra bản thân mải mê quên mất bọn họ còn chưa nghỉ ngơi.
“Ôi, xem lão già này này.

Thôi, các chú đi nghỉ đi.

Xin lỗi các chú nhiều nhé.

Cậu Tùng, cậu dẫn các chú tới ký túc xá nghỉ ngơi nhé.

Đồ ăn thì cứ tính như suất ăn của tôi ấy.”
Người tên Tùng bên cạnh dạ vâng đáp lại.
Hai đứa nhóc sinh đôi dẫn đầu chờ thủ trưởng rời đi mới chạy lên.

“Chú Tùng ơi chú Tùng, cho con dẫn chú hai của con đi nhé.

Chú hai của con đây này.”
Nói rồi kéo tay Hùng Âm, ngước mắt long lanh nên nài nỉ người tên Tùng.

Hùng Âm nhìn hai đứa cháu, chỉ phì cười.
“Đi về kêu mẹ dọn cơm đi, lát chú qua.”
Dù không ở trong ký túc xá, nhưng ít ra ngoài mặt vẫn phải tuân theo đầy đủ quy trình.

Anh cũng không muốn làm khó người tên Tùng chạy tới lui xử lý thủ tục.
Hai đứa nhóc dạ vâng rồi cong chân lên chạy.

Bọn họ cũng di chuyển như hướng ban đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui