Nghe nói nơi phương xa có anh

Hai người sóng vai bước đi, chậm rãi đi đến cổng trường, Lục Vân Đàn quay mặt nhìn Lương Vân Tiên, hai mắt sáng ngời: “Đúng rồi, cậu có biết chuyện tớ thi được thứ 349 của khối không?”

Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: “Biết rồi, cậu đã…” Anh còn chưa nói xong thì bỗng nhiên hiểu ra ẩn ý trong lời nói của cô, lập tức sửa lại, kịp dừng cương trước bờ vực: “Cậu mới gửi một tin nhắn Wechat cho tớ, tớ còn chưa biết chi tiết, có thể kể cho tớ biết cậu đã tiến bộ thế nào không? Tớ cũng muốn học hỏi một chút.”

Lục Vân Đàn có ý này, vui vẻ gật đầu: “Được chứ!” Kế đó cô bắt đầu kể về những khó khăn của mình: “Ngày nào tớ cũng dậy lúc năm rưỡi sáng, năm giờ bốn mươi thì rời khỏi ký túc xá. Hầu như ngày nào cũng là người đến lớp đầu tiên, sau đó bắt đầu học, chăm chỉ lắm luôn, mãi đến mười giờ hai mươi lăm phút mới quay về ký túc xá, chưa hết đâu, lại tiếp tục làm ổ trong chăn mà học, học đến mười hai giờ mới đi ngủ.”

Lương Vân Tiên nhịn cười, thật sự nghiêm túc khen ngợi: “Cậu thật sự rất tuyệt!”

Lục Vân Đàn nở nụ cười, ánh mắt đầy ý cười, toàn thân như viết đầy hai chữ “thỏa mãn”.

Nói nhiều như vậy chỉ vì một câu khen ngợi, chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi. Lương Vân Tiên nhìn cô, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Lúc này đang giờ cao điểm mọi người đi học trở lại, có rất nhiều học sinh ra vào cổng trường, đủ loại ô tô riêng đậu ở con đường ngoài cổng trường để đưa đón con trẻ.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Lương Vân Tiên vô tình bắt gặp Chương Đồng trong đám đông.

Chương Đồng cũng đã trông thấy anh, tuy nhiên bà ta không chủ động đi đến chào hỏi anh như bình thường mà khi chạm mắt nhau, bà ta lại hơi cúi đầu, gật đầu với anh một cái.

Lương Vân Tiên cũng vậy, gật đầu với bà ta.

Nhưng điều làm anh thấy kỳ lạ là Chu Lạc Trần không ở cạnh bà ta.

Từ khi bắt đầu học kỳ mới, Chu Lạc Trần cũng chưa đến trường, hôm nay Chương Đồng đột nhiên xuất hiện ở đây có phải có nghĩa rằng, cuối cùng Chu Lạc Trần cũng đi học rồi không?

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Lục Vân Đàn bỗng nhiên kéo tay áo anh: “Mau đi thôi! Đèn xanh rồi!”


Lương Vân Tiên tỉnh táo lại, đi qua đường với cô, đi về phía siêu thị.

Ánh mắt của Chương Đồng nhìn chăm chú bóng lưng của Lương Vân Tiên, anh thật sự giống y chang ba anh, cho đến khi bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa siêu thị, bà ta mới khẽ thở dài, thôi không nhìn nữa.

Mấy phút sau, một chiếc taxi dừng bên đường, cửa mở ra, Chu Lạc Trần mặc đồng phục của trường xuống khỏi xe, một tay cầm ba lô, một tay đóng cửa xe.

Chương Đồng lập tức đi đến bên cạnh cậu ta, dịu dàng gọi: “Thần Thần.”

Chu Lạc Trần nhíu chặt mày lại, vừa khó chịu vừa chán ghét nhìn mẹ mình: “Ai cho bà đến đây?” Khoảng thời gian này cậu ta sống ở nhà ông bà nội, hôm nay cũng đi từ nhà ông bà nội đến trường.

Thật ra cậu ta cũng không muốn đến trường, bởi vì cậu ta vẫn không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý về việc ba đã mất, cũng không có dũng khí đối mặt với những ánh mắt của thầy cô và bạn học. Cậu ta không muốn bị thương hại, cũng không cần sự đồng thông cảm, không muốn bị coi thường, cho nên cậu ta co đầu rụt cổ ở trong nhà, sống khép kín. Nhưng ông bà nội lại lo lắng, khuyên bảo cậu ta đi học, cậu ta không nỡ để hai người già âu sầu nên mới đến trường.

Nhưng không ngờ lại gặp mẹ ở trước cổng trường.

Cậu ta không hề muốn gặp Chương Đồng chút nào, thậm chí hối hận vì nộp đơn xin đi học ở Đại học Đông Phụ, đáng lẽ cậu ta nên nộp đơn xin đi học ở một trường ở bên ngoài, cách Đông Phụ càng xa càng tốt, cách bà ta càng xa càng tốt.

Sắc mặt và giọng nói của Chương Đồng đầy lấy lòng: “Ông bà nội gọi điện thoại cho mẹ, nói hôm nay con quay về trường nên mẹ đến xem con có thiếu gì không? Mẹ mua cho con.”

Chu Lạc Trần cười khẩy: “Ôi, quý hóa quá, bà còn biết quan tâm đến tôi cơ à?”

Chương Đồng cau mày, bất lực nói: “Thần Thần, mẹ là mẹ con, sao có thể không quan tâm con chứ?”

Chu Lạc Trần không động đậy gì: “Tỉnh táo lại đi, đừng có giả vờ mèo khóc chuột ở đây, đi quan tâm con trai ruột của bà ấy, chờ cậu ta đến đây thì đưa cậu ta đến siêu thị đối diện, xem cậu ta cần cái gì.” Nói xong, cậu ta còn hất cằm về phía siêu thị đối diện, sau đó giật mình.


Cậu ta thấy Lương Vân Tiên, cũng thấy Lục Vân Đàn.

Hai người họ đi cùng nhau, vừa cười vừa nói bước ra khỏi siêu thị.

Trong tay Lương Vân Tiên cầm một cái túi đồ nặng trịch, Lục Vân Đàn không cầm gì cả, trong tay chỉ có một hộp mì ăn liền.

Có lẽ vì không muốn cầm theo đồ ăn khi qua đường nên Lục Vân Đàn chỉ đứng ăn ở cửa siêu thị, Lương Vân Tiên xách đồ đứng bên cạnh chờ cô.

Chu Lạc Trần căng chặt quai hàm theo bản năng, sắc mặt không hề thay đổi mà nhìn hai người ở bên kia đường, đôi môi bạc dần mím lại thành một đường thẳng.

Cậu ta không cam lòng, cũng không phục.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Lương Vân Tiên có tất cả? Có người thích, có ba mẹ yêu thương, có gia đình đầy đủ điều kiện, có tuổi thơ tươi đẹp, có tất cả những gì cậu ta không có.

Không công bằng.

Thật sự không công bằng.

Tại sao cuộc đời của Lương Vân Tiên thuận buồm xuôi gió mà cậu ta lại phải trải qua nhiều đau khổ và nuối tiếc như vậy? Tại sao ba cậu ta lại chết? Tại sao người chết không phải Lương Cố chứ?

Người đáng chết phải là Lương Cố! Đều tại lão đó nên mới dẫn tới mọi chuyện như bây giờ!


Vào khoảnh khắc này, lòng hận thù của Chu Lạc Trần với Lương Vân Tiên đột nhiên tăng vọt, chưa từng có từ trước đến nay, thậm chí cậu ta còn hận cả Lục Vân Đàn. Không phải cậu luôn miệng nói thích tớ sao? Tại sao từ trước đến nay lúc nào cậu cũng ở bên cạnh Lương Vân Tiên? Tớ thua kém cậu ta ở chỗ nào?

Chương Đồng đã nhận ra sự khác thường của con trai, bà ta nhìn theo ánh mắt cậu ta, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở trước cửa siêu thị, bà ta lập tức nhớ đến lời nói của Tống Từ: Đó là cô gái con trai tôi thích, bảo con trai bà tránh xa con bé ra.

Hơi thở của Chương Đồng lập tức cứng lại, mím đôi môi khô khốc cất lời: “Thần Thần à.” Bà ta nhìn con trai mình, thử dò hỏi: “Giữa con và Vân Tiên không có mâu thuẫn gì chứ?”

Chu Lạc Trần quay lại, nhìn về phía Chương Đồng: “Bà cảm thấy thế nào?”

Chương Đồng: “Không phải con với Vân Tiên là bạn tốt sao?”

Chu Lạc Trần hỏi lại: “Ai nói cho bà biết?” Trong lòng có tâm lý muốn trả thù, cậu ta cố ý nói với mẹ mình: “Cậu ta đã cướp cô gái tôi thích.”

Chương Đồng ngây ra như phỗng, sâu dưới đáy lòng đột nhiên sinh ra nỗi sợ hãi khó mà kìm được: Bà ta sợ hãi con trai mình biến thành Chu Nghiệp thứ hai.

Bà ta vừa vội vừa hoảng: “Nhưng mà, đó, đó là cô gái Vân Tiên thích mà!”

Chu Lạc Trần cười lạnh: “Thì sao, tôi nhất định phải nhường cho cậu ta à? Dựa vào đâu kia chứ?”

Dựa vào đâu mà cậu ta phải nhường Lục Vân Đàn cho Lương Vân Tiên chứ? Dựa vào đâu không thể khiến Lục Vân Đàn biến thành Chương Đồng thứ hai? Lẽ ra cậu ta nên cướp cô về sớm hơn, trên thế giới có Chương Đồng thứ nhất thì cũng có người thứ hai.

Lục Vân Đàn ăn mỳ oden xong rồi thì đang lo không biết lau miệng và tay thế nào thì Lương Vân Tiên đã kịp thời đưa khăn giấy sạch sẽ cho cô. Lục Vân Đàn nở nụ cười, nhanh chóng đổi cốc giấy lấy khăn giấy, lau mỡ ở miệng và tay, sau đó nghịch ngợm nhét giấy bẩn vào cốc giấy rỗng trong tay Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên bất đắc dĩ cười, cầm cốc giấy rỗng đi về phía thùng rác bên đường.

Đợi anh vứt rác xong thì hai người cùng chờ đèn đỏ, rồi đi qua đường.

Khi sắp đến cổng trường, bước chân của Lục Vân Đàn đột nhiên dừng lại, cô sững sờ nhìn cách đó không xa, khó tin được nói với Lương Vân Tiên: “Chu Lạc Trần? Cậu ấy quay về trường học rồi!”


Từ lúc khai giảng đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa từng đi học.

Lương Vân Tiên lập tức dừng bước lại, nhìn theo hướng cô đang nói tới.

Chu Lạc Trần mặc đồng phục học sinh mùa xuân, đang đi về phía hai người họ.

Lục Vân Đàn hơi bối rối, bởi vì đã lâu không gặp nên bỗng thấy có hơi xa lạ với Chu Lạc Trần. Cho dù mỗi ngày đều nói chuyện trên Wechat nhưng vẫn thấy kỳ lạ, giống như người trò chuyện với cô trên Wechat mỗi ngày không phải là Chu Lạc Trần vậy. Cô có cảm giác như gặp bạn trên mạng ở ngoài đời, bỗng không biết nên nói thế nào.

Chu Lạc Trần làm như không nhìn thấy Lương Vân Tiên, lập tức đi đến trước mặt Lục Vân Đàn: “Lâu rồi không gặp cậu.”

Lục Vân Đàn nhìn cậu ta, thành thật nói: “Đúng là đã lâu không gặp cậu.” Thật ra cô muốn hỏi chuyện gì xảy ra ở nhà cậu ta nhưng lại xấu hổ khi hỏi trực tiếp, nếu vậy thì cô quá nhiều chuyện, cô suy nghĩ, cuối cùng tìm ra một cái cớ: “Lương Vân Tiên vẫn luôn hỏi tớ nhà cậu xảy ra chuyện gì, nhưng tớ cũng không biết, hay là cậu nói cho cậu ấy đi.”

Lương Vân Tiên: “…”

Chu Lạc Trần ngước mắt lên nhìn Lương Vân Tiên. Nói thật là cậu ta hơi ngạc nhiên, vốn dĩ cậu ta tưởng rằng Lương Vân Tiên nhất định sẽ nói việc ba cậu ta đột tử vì uống rượu cho Lục Vân Đàn và tất cả bạn học biết. Để cho tất cả mọi người biết hiện giờ Chu Lạc Trần này là đứa không có ba, rồi cả đám sẽ cười nhạo ba cậu ta say rượu mà chết, nhưng không ngờ anh lại không nói cái gì cả.

Có lẽ ngay từ đầu cậu ta không nên nhận định rằng Lương Vân Tiên lan truyền tin tức ba cậu ta đã chết. Bởi vì Lương Vân Tiên giống với ba Lương Cố của anh, là kẻ đạo đức giả, giả vờ thanh cao, luôn bày ra dáng vẻ cao ngạo, tử tế, sao có thể quan tâm những chuyện vụn vặt của gia đình người khác chứ?

“Ba tôi không khỏe, gần đây tôi luôn chăm sóc ông ấy trong bệnh viện.” Chu Lạc Trần giải thích nguyên nhân mấy ngày nay không đến trường.

Lục Vân Đàn: “À, hóa ra là như vậy.”

Chu Lạc Trần liếc Lương Vân Tiên một cái, sau đó sắc mặt không thay đổi mà hỏi Lục Vân Đàn: “Đúng rồi, tôi đổi tài khoản Wechat rồi, cậu xóa số ban đầu kia đi, thêm số hiện giờ của tôi này.”

Cơ thể Lương Vân Tiên cứng đờ, như bị sét đánh, ngỡ ngàng nhìn Chu Lạc Trần.

Chu Lạc Trần nhắm mắt làm ngơ, nói với Lục Vân Đàn đầy chân thành rằng: “Bây giờ xóa đi, tôi xem cậu xóa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận