Ngày xuân gió ấm những bồn hoa đã ẩn ẩn búp nụ để đón mùa xuân về đẹp như một bức tranh không sao tả hết.
Gió nhẹ thổi làn váy của Bạch Vi làm lộ ra đôi chân trắng nõn nhìn kỹ trên cổ chân nàng còn mang một chiếc lắc bạc càng làm nổi bật làn da của nàng.
Dương Đồng cố gắn đè lại chiếc tim nhỏ đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay thì liên tục vuốt ve hành lý đang cầm trong tay, cho tới bây giờ nàng càng không thể nào tin vào sự thật được Bạch Vi thế mà thật sự đã trở lại......!
Dương Đồng yên lặng dời tầm mắt nhìn sang người đang đi bên cạnh mình trộm nhếch khóe môi, Bạch Vi thật là xinh đẹp.
Bạch Vi ôn nhuận trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, đối với ánh mắt tò mò đang soi xét mình với ánh nhìn một cách lộ liễu lại còn tỏ ra kín đáo.
Ah thật sự là không cần phải tỏ ra lén lút như vậy đâu.-..
Dương Đồng đương nhiên không biết Bạch Vi còn ở trong lòng phun tào chính mình, nàng hiện tại rất vui vẻ có thể vừa đi chân sáo vừa vẩy đuổi, thực sự giống như mấy đứa con nít.
Cách đó không xa đã là bãi đỗ xe rồi nhưng hiện tại hai người vẫn không nói gì nhiều hơn cảm giác có một chút xấu hổ.
Bạch Vi đột nhiên thực hoài niệm Dương Đồng hồi trước ríu rít thế nào.
So với con người an tĩnh đi theo bên cạnh mình hiện tại thì nàng vẫn thích Dương Đồng lúc xưa hơn.
Bất quá, Dương Đồng cũng không làm Bạch Vi thất vọng.
Nàng là kiểu người hướng ngoại, sôi động có thể để cuộc sống yên ổn như vậy trôi qua vài phút đã xem như cực hạn.
Dương Đồng thanh thanh yết hầu bắt đầu tìm cách mở lời trước " Ừm......!Bạch Vi này."
Bạch Vi thở dài một hơi haaa nàng cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
"Cậu mấy năm nay ở nước ngoài có khỏe không?"
Bạch Vi nghiêng đầu liếc xéo giống như là cố ý cười xấu xa nói: "Bảo Trân không có kể với cậu à?"
Dương Đồng lặp tức hoảng loạn cười gượng hai tiếng, làm bộ không nghe được Bạch Vi vừa mới nói gì.
"Cái gì?"
Bạch Vi cố nhịn cười mi mắt hơi rũ "Tớ còn tưởng rằng mấy ngày hôm trước cậu cùng Bảo Trân nói chuyện phiếm với nhau cậu ấy đều nói cho cậu biết hết rồi."
Thật ra nàng đã sớm biết việc Chu Bảo Trân lén lút trao đổi thông tin sinh hoạt của mình cho Dương Đồng.
Không thể giả vờ như không biết được, ai làm Chu Bảo Trân kỹ thuật diễn quá kém chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng chột dạ.
Vốn cũng không biết Dương Đồng là người tìm hiểu tin thức của mình nhưng một lần nữa Chu Bảo Trân cứ thường xuyên nhắc tới hai chữ Dương Đồng.
Cứ như vậy mãi chính mình không phát hiện cũng khó.
Cho nên vừa nãy Bạch Vi liền chơi xấu Dương Đồng muốn nhìn xem biểu tình của nàng sẽ ra sao.
Quả nhiên đều là đồ ngốc.
Dương Đồng sau khi nghe xong theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Má ơi thiếu chút nữa hù chết bảo bảo rồi còn tưởng là Bạch Vi phát hiện rồi chứ.
Cũng may chỉ là chính mình sợ bóng sợ gió thui à hehe.
"A? Về chuyện đó thì hôm đó tớ cùng Bảo trân thật ra cũng không có nói đến việc gì nhiều chỉ tùy tuyện nói về vài việc lặt vặt." Dương Đồng tưởng Bạch Vi hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng Chu Bảo Trân cho nên không lương tâm dùng sức phủi sạch quan hệ.
Bạch Vi xem nàng vội vàng giải thích nhịn không được cong cong môi.
Vẻ mặt sung sướng mang theo một cảm giác nói không nên lời.
"Tớ ở nước ngoài mấy năm nay cũng không cảm thấy có gì thú vị, mỗi ngày trừ bỏ đi học thì là soạn bài.
Ngày nghỉ thì cũng tham gia hoạt động làm bánh xem như là tiêu khiển cuối tuần đi."
Bạch Vi là người không đặc biệt để tâm đến tình bạn cũ cho nên có nhắc tới những năm sống ở nước ngoài trong lòng cũng không có gợn sóng gì.
Bạch Vi ngược lại phá lệ chú ý biểu tình của Dương Đồng ánh mắt sáng ngời gắt gao nhìn thẳng không buông tha tí nào.
Cả hai vẫn duy trì khoảng cách cho nên cũng không có làm Dương Đồng phát hiện.
Mà Dương Đồng cái con người ngốc bạch ngọt này căn bản không biết chính mình đã rơi vào hố lúc này vẫn còn đang đau lòng cho Bạch Vi.
Bạch Vi không có sai lắm thấy đôi mắt kia lóe lên tia thương tiếc.
Bạch Vi cảm thấy mỹ mãn mà cười cười gương mặt lặp tức tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
"Bạch Vi ừm thật ra Loan Thành rất không tồi, hiện tại sắp đến mùa hè rồi cậu chắc chắn sẽ không quên mấy món ngon bán trong chợ đêm hai chúng ta hồi còn học cao trung cùng đi ăn qua chứ.
Hơn nữa Loan Thành còn có hoa viên trồng rất nhiều tường vi chờ đến thời điểm hoa nở tớ dẫn cậu đi xem xem, đặc biệt xinh đẹp!" Dương Đồng ra sức dụ Bạch Vi hy vọng nàng có thể cảm thấy Loan Thành rất tốt.
Bạch Vi nghe nhắc tới hoa viên tường vi trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc "Cái hoa viên kia vẫn còn ở đó sao?"
"Đương nhiên, hiện tại nơi này đã trở thành khu du lịch tham quan phong cảnh nổi tiếng Loan Thành mỗi ngày đều có rất nhiều người đi tới đó chơi." Dương Đồng giải thích.
Bạch Vi đột nhiên xoay người lại đứng trước mặt nàng tươi cười nói "Vậy lần sau cậu có thể dẫn tớ đi ngắm một chút không?"
Dương Đồng giờ phút này đã không còn nghe lọt âm thanh xung quanh nữa.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim bị "Bụp" một - tiễn - xuyên - tâm, Dương Đồng khẽ cắn môi đè nén cảm xúc muốn nhảy dựng lên.
Ánh mắt chân thành tha thiết không cần nghĩ ngợi gật đầu nói: "Được, tớ nhất định đưa cậu đi xem."
Bạch Vi lợi dụng lúc xoay người trở lại che giấu khóe môi đang nhếch, cái đồ ngốc này.
"Một lời đã định rồi nhé bạn cùng bàn."
Dương Đồng trước nay đều sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Bạch Vi mặc dù Bạch vi cũng rất ít khi đòi hỏi hay yêu cầu gì với nàng.
"Ừm!" Nàng tận lực dùng giọng nói nghe có vẻ dịu dàng nhất của mình để trò chuyện với Bạch Vi vì sợ làm người ta sợ hãi.
Bạch Vi mỉm cười nói: "Hiện tại thì về nhà tớ trước đi để hành lý vào rồi tớ mời cậu ăn bữa cơm"
"Cậu vừa về Loan Thành nào có đạo lý để cậu mời khách chứ cứ để tớ mời cậu một bữa."
Bạch Vi lắc đầu, "Lần này để tớ đi xem như cảm ơn cậu đã đón tiếp tớ."
Dương Đồng bất đắc dĩ đành phải gật gật đầu: "Vậy nghe cậu."
Bạch Vi lúc này ngoan ngoãn ngậm miệng không đề cập tới một việc.
Đó là hôm trước Chu Bảo Trân từng nói Dương Đồng hôm nay không chỉ tới đón Bạch Vi mà còn phải đón người thân khác nữa.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng Dương Đồng sắp rời đi còn có cái gì là thân thích phải đón đâu.
Cho nên, Bạch Vi cười đến ý vị thâm trường.
Màn đêm buông xuống, Dương Đồng cả ngày đều bị vây bởi cảm giác vui vẻ đi lên lầu mở cửa.
Mẹ Dương đang ở phòng khách xem TV ngửa đầu vừa thấy con gái sắc mặt không thích hợp vội vàng hỏi: "Đồng Muội, có chuyện gì đấy, bị làm sao?"
Dương Đồng đến lúc này mới phản ứng lại, xoa nhẹ mặt mặt mình một chút nỉ non nói: "Mẹ, hôm nay con đã vào nhà Bạch Vi!"
Mẹ Dương đang ăn quả táo tay run lên cau mày hỏi ngược lại: "Mi nói gì??"
"Mẹ, con không phải nằm mơ đó chứ?"
Mẹ Dương hoàn toàn hết chỗ nói rồi "Con gái à, mi đúng là không có tiền đồ." Ngày thường nhìn cũng là cô gái rất thông minh lanh lợi mà như thế nào liên quan đến Bạch Vi liền ngốc đi?
Dương Đồng run rẩy nhìn xuống bàn tay lúc nãy vừa ăn xong Bạch Vi đã kéo lại tay mình.
Nàng hôm nay quyết định không rửa tay!
"Đồng Muội?" mẹ Dương kêu thêm lần nữa.
"Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi đây."
"Khoan hãy đi, hôm nay hai đứa rốt cuộc phát triển thế nào rồi?"
Dương Đồng dường như không có nghe thấy lời nói của nàng mang dép bông đi về phòng.
Hành động si tình ngày hôm nay đều xứng với danh xưng yêu thầm.
Nếu không phải sợ Bạch Vi sợ hãi nàng cũng muốn thổ lộ tâm ý của bản thân nhưng lại không dám thẳng thắn, chỉ có thể nhịn mà đè ép lời nói xuống.
Dương Đồng nằm trên giường nhìn xem tin nhắn lại nhìn xem WeChat phát hiện cũng không phát hiện ra tin gì từ Bạch Vi.
Nàng thở ra một hơi cũng không biết Bạch Vi hiện tại đang làm gì nhỉ.
Hay là mình gọi điện thoại hỏi một câu?
Dương Đồng ở trên giường lăn một cái lập tức dập tắc ý nghĩ của chính mình, tính toán một chút lỡ như làm nàng chán ghét mình thì sao? Làm vậy thì mất nhiều hơn được.
Nhưng mình hiện tại muốn gọi điện thoại!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! TAT
Dương Đồng sau một hồi không nghĩ ra biện pháp giải quyết dứt khoát chui vào trong ổ chăn hy vọng như vậy có thể làm chính mình đừng suy nghĩ nữa.
Đột nhiên, "Leng keng" một thanh âm vang lên.
Dương Đồng lập tức ngồi dậy cầm lấy di động vừa nhìn thấy, trên mặt nàng tươi cười nháy mắt tắt ngúm.
Cái gì thì ra là thông báo từ QQ a, tức muốn chết, muốn chết!
* vào wattpad protectsilver_ để ủng hộ mình nha thay vì đọc trên web lạ:(((
Bạch Vi và Dương Đồng lúc chuẩn bị đi ăn thì tìm nhân viên dọn nhà lúc này về đến nhà bên trong đã sáng sủa cả lên.
Bạch Vi nhìn khung cảnh quen thuộc vui mừng mà cười cười xung quanh tràn ngậpmùi hương thanh mát làm cho Bạch Vi cảm thấy thoải mái.
Nàng đi đến hành lý để ở một góc chuẩn bị đem quần áo sắp xếp gọn gàng.
Chỉ là vừa mở hành lý liền thấy búp bê cầu nắng để phía trên cùng.
Nàng ngồi xổm đi xuống cằm gác trên đầu gối.
Bạch Vi bình tĩnh trong mắt là dao động rất nhỏ sau đó ý cười từ đáy mắt tràn ra, cong cong môi duỗi tay vuốt ve nó "Hôm nay gặp chủ nhân của ngươi, thực may mắn, cậu ấy không có thay đổi gì cả."
Nàng đem búp bê tiện tay đặt ở trên sô pha.
Sau đó bắt đầu sửa sang lại tủ quần áo, không ngờ đột nhiên chuông cửa vang lên Bạch Vi dừng tay đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên, mắt Bạch Vi lặp tức sáng rực lên kinh hỉ hô: " Dì Vương!"
Vương Tú Mai là hàng xóm nhà Bạch Vi cả hai người dù xa nhau nhưng vẫn luôn duy trì liên hệ lần này Bạch Vi về nước trước đó cũng đã thông báo cho dì Vương.
Vương Tú Mai đã 5 năm không nhìn thấy Bạch Vi vui mừng mà cười cười: "Cũng đã lớn thành thiếu nữ càng ngày càng xinh đẹp."
Bạch Vi ngượng ngùng mà cúi đầu " Dì Vương vào ngồi chơi đi ạ."
"Chờ hôm nào đi, con vừa mới về dị không quấy rầy con thu xếp phòng.
Đây là thu mời ngày hôm qua mới vừa gửi tới." Vương Tú Mai vỗ vỗ vai nàng ôn nhu nói.
Bạch Vi nhận thư trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một cục đá.
"Cảm ơn dì Vương."
"Dì nhìn con từ nhỏ đến lớn nói là con gái nuôi còn không quá đâu.
Chỉ có chuyện này cũng không cần phải khách sáo với dì"
"Dù sao con vẫn muốn cảm ơn dì."
Vương Tú Mai cười mắng: "Đừng cùng dì Vương khách sáo nữa, con muốn vào dạy học ở trường Thanh Thụ?"
"Đúng vậy đây là công việc mà chủ nhiệm đã giới thiệu cho con, lần này về nước con cũng không có tính toán lại đi nữa nên muốn tìm một công việc an ổn.
Tháng sau đi dạy tiếng Anh ở trường Thanh Thụ." Bạch Vi mỉm cười giải thích.
Vương Tú Mai trên mặt lộ ra tươi cười "Thanh Thụ là trường cũ của con đi làm ở đó cũng khá là thoải mái."
"Đúng vậy con cũng nghĩ như thế."
"Nếu không nói như thế còn không biết thời gian trôi thật mau mới lần trước còn gặp con cùng bạn học về nhà mặc một thân đồng phục thanh thoát.
Hiện tại trong nháy mắt, con đã chuẩn bị đi dạy học ở đó rồi." Người già rồi, liền nhịn không được cảm thán một chút nhân sinh, Vương Tú Mai cũng cảm thấy chính mình có điểm lải nhải, mặt ửng hồng lên, vội vàng dừng câu chuyện.
Vương Tú Mai thấy Bạch Vi không có nửa điểm không kiên nhẫn, ngược lại còn nhu thuận cười, nàng trong lòng cũng không khỏi cảm khái Bạch Vi là một cô gái tốt đáng tiếc cha mẹ mất sớm, chỉ để lại một mình nàng sống hiu quạnh.
Bạch Vi vén tóc mai sang sau tai hơi hơi mỉm cười, váy dài thướt tha yểu điệu cực kỳ giống ánh trăng ôn nhu.
"Vi Vi, ngày mai tới nhà dì ăn cơm nha dì rất nhớ con."
" Dì Vương nếu dì không mời, ngày mai con cũng sẽ mặt dày đi cọ cơm.
Khi sống ở nước ngoài con lúc nào cũng nhớ món thịt kho tàu của dì."
"Ha ha ha, đứa nhỏ ngốc, ngày mai làm món này cho con ăn! Cứ như vậy nha"
"Dạ, cảm ơn dì Vương."
Ở Loan Thành bất luận là rêu xanh hẻm nhỏ, vẫn là những ngôi nhà nhỏ san sát nhau.
Mỗi một chỗ đều chứa đựng hồi ức tuổi thanh xuân của Bạch Vi.
Gió xuân thoang thoảng quanh chóp mũi Bạch Vi quanh quẩn một cổ hương hoa hoa, một hồi lâu ký ức lan tràn mở ra.
Mùi hương thanh thoát này là thuộc về vườn hao cạnh sân thể dục trường học Thanh Thụ.
Bạch Vi không khỏi ngước mắt nhìn ra xa mỉm cười đối với cuộc sống sắp tới tràn đầy chờ mong.
( ôi cái vườn hoa là mình chém bậy đó)
Tác giả có lời muốn nói: TAT lập tức liền phải nghênh đón dương nhứ loạn phiêu lúc, hảo phiền!
Editor có lời muốn nói: TAT có rất nhiều chỗ chém bậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...