Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Hai người treo hết quần áo mang theo vào trong tủ quần áo, rồi cùng nhau xuống lầu tới phòng bếp. Người lúc trước trông nom căn nhà để lại rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cơ mà Từ Lạc Dương nhìn đống đồ đến mù mịt, cậu vặn mấy đầu ngón tay đếm: “Em biết nấu cà chua với trứng gà, còn biết nấu cháo, biết dùng nồi cơm điện nấu cơm!”

Đếm như thế này, hình như mình biết nấu rất nhiều thứ nhỉ?

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Từ Lạc Dương, Thích Trường An vò tóc cậu: “Vậy thì ăn cà chua và trứng gà nhé, anh giúp em rửa cà chua.”

Nửa giờ sau, cơm và đồ ăn được bưng lên bàn, Từ Lạc Dương chia đũa cho Thích Trường An, thấy anh nhìn món ăn trong đĩa cười, cậu tò mò: “Sao anh lại cười vui vẻ thế?”

“Anh nhớ tới lúc mới biết em ở trấn Tần Lí, em cũng nấu hai món này. Lúc đó anh đợi ở ngoài phòng bếp, còn nghiêm túc nghĩ xem nên khen em như thế nào.”

Từ Lạc Dương xấu hổ nhìn qua hướng khác: “Không dám giấu anh, lúc đó em xào trứng gà bị cháy mất năm lần, đều lặng lẽ ném vào trong thùng rác, không để anh nhìn thấy.”

“Thật ra thì anh cũng phát hiện ra rồi, lúc rửa chén thì nhìn thấy, nhưng lúc đó anh giả vờ không nhìn thấy.”

Mắt hơi trợn lớn, Từ Lạc Dương lập tức dán mặt mình lên trên bàn, kêu rên: “Em thật sự chẳng muốn biết cái chân tướng này một chút nào hết!”

Em cũng cần mặt mũi mà!

Sau khi ăn trưa xong, hai người cùng đi ra ngoài tản bộ. Thời tiết tháng bốn rất đẹp, gió nhẹ ấm áp, Từ Lạc Dương nằm trên bãi cỏ không muốn đứng dậy, còn cố gắng kéo cả Thích Trường An nằm xuống, cùng nhau lãng phí thời gian.

Tiện tay hái một đóa hoa dại màu tím nhạt đưa cho Thích Trường An, Từ Lạc Dương ở dưới ánh mặt trời hơi híp mắt lại: “Ban nãy em nhớ lại, ngày trước mỗi lần tâm tình thiếu nữ của mẹ em trỗi dậy, mỗi ngày đều xúi ba em qua đây mua lâu đài, kiểu tương tự như vầy nè, xung quanh trống trải, có núi có hồ có bãi cỏ. Vì để em ủng hộ bà thông qua nghị quyết gia đình, bà ấy còn cố ý về thuyết phục em, nói nếu như người một nhà chúng ta ở trong lâu đài, thì bà sẽ là hoàng hậu, em có thể giả làm hoàng tử, khi đó em vừa mới lên năm hai tiểu học.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cha em một người cuồng nuông chiều vợ, thật sự dẫn mẹ em qua đây xem lâu đài, nhưng mà đắt quá, cuối cùng hai người mua một mô hình lâu đài trở về, cái loại mà mình phải tự tay ghép lại ấy.”

Thích Trường An tay phải chống đầu, nằm nghiêng, tay trái giúp Từ Lạc Dương che đi ánh mặt trời hơi chói mắt: “Vậy có phải bọn họ rất thất vọng không?”

“Hoàn toàn không, mẹ em vừa quay về, bèn ôm em giả khóc, vừa khóc vừa nói ‘Náo Náo của bổn cung ơi, mẫu hậu chẳng thể nào để con làm hoàng tử được, vậy nên, hóa đau thương thành sức mạnh, ghép cái mô hình lâu đài này lại là được rồi!’” Nói xong, Từ Lạc Dương bĩu môi: “Cái mô hình lâu đài đó vô cùng phức tạp, nhưng lúc đó em quá ngoan, nên thật sự nghiêm túc ngồi ghép, mất nửa kỳ nghỉ hè mới ghép xong!”

Cậu tổng kết lại: “Đây mới là khó khăn của thời kỳ trưởng thành!”

Thích Trường An ánh mắt rất sâu nhìn cậu một lúc, rồi cúi người hôn đuôi mắt đang cong lên của cậu, giọng rất nhẹ: “Náo Náo.”


“Hửm?”

“Em có muốn biết… chuyện nhà anh không?”

Giữa hai người chợt yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua.

Từ Lạc Dương chớp chớp mắt, ở bên nhau lâu như vậy rồi, cậu có thể nhận ra được Thích Trường An rất muốn giấu kín chuyện này, vậy nên mặc dù thỉnh thoảng cậu sẽ kể về chuyện của ba mẹ mình, nhưng chưa từng chủ động hỏi Thích Trường An.

Giờ Thích Trường An đột ngột nói như vậy, Từ Lạc Dương hơi do dự: “Có thể hỏi ư?”

Nói không tò mò là giả, có lúc cậu cũng sẽ thấp thỏm, nếu như người thân của Thích Trường An không thích cậu, ném vào mặt cậu một tấm séc trị giá năm trăm triệu bảo cậu rời xa Thích Trường An thì phải làm sao đây?

“Đương nhiên là được.” Lúc Thích Trường An trả lời bốn chữ này, giọng anh hơi khàn, anh hít một hơi, rồi lại nói tiếp: “Em muốn biết cái gì thì đều có thể hỏi anh.”

Từ lần trước, lúc Từ Lạc Dương hỏi anh ‘Tại sao rõ ràng rất muốn cậu, nhưng lại giả bộ không muốn’, Thích Trường An bèn nhận ra, có lẽ là theo bản năng, Từ Lạc Dương không nhắc tới chuyện về phương diện này nữa. Hai người mỗi ngày buổi tối đều ôm nhau cùng đi vào giấc ngủ, lúc rời giường sẽ trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng, chẳng khác gì trước đây cả.

Nhưng Thích Trường An hiểu, mình không thể tiếp tục dựa vào sự dung túng của đối phương được, mặc dù Từ Lạc Dương biểu hiện ra không chú ý đến chuyện đó, không để chuyện đó ở trong lòng, nhưng em ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ thấy buồn.

Đây là vấn đề của anh, anh phải thử đi bước đầu tiên.

Chú ý đến tiếng hít thở không ổn định của Thích Trường An, Từ Lạc Dương cố gắng khiến giọng mình nghe thoải mái một chút, cậu thăm dò hỏi từ câu hỏi cơ bản nhất: “Vậy Trường An anh… có người thân không?”

“Có, anh có một anh trai, tên Thích Trường Ân.”

Thích Trường Ân? Cảm thấy cái tên này nghe hơi quen, Từ Lạc Dương không suy nghĩ nhiều, mà hỏi tiếp: “Giờ ảnh đang ở trong nước hả?”

“Không, anh ấy vẫn luôn ở Montreal, ngoại trừ cần đi công tác, thì cơ bản sẽ không về.” Thích Trường An hơi thả lỏng, nhưng một giây sau, anh lại nghe Từ Lạc Dương hỏi: “Vậy ba mẹ của anh thì sao?”

Ba mẹ.

Giống như ngòi nổ bị châm một mồi lửa nhỏ, khoảnh khắc nghe thấy hai từ này, nhịp tim Thích Trường An đột ngột tăng tốc, trước mắt anh giống như xuất hiện một vùng đầy máu, máu tươi từ trên mặt đất cuồn cuộn không ngừng tràn về phía này, rất nhanh đã tràn qua mu bàn chân anh, dường như  muốn nhấn chìm anh.


Mà giây phút đó, ở trong mắt Từ Lạc Dương, sắc mặt Thích Trường An lập tức trở nên trắng bệch, giống như nhìn thấy cảnh tượng gì đó làm người ta sợ hãi, con ngươi của anh co rút, ngay cả trán cũng toát mồ hôi hột.

Trái tim hoảng sợ, Từ Lạc Dương vội vã ngồi dậy, theo bản năng ôm Thích Trường An vào lồng ngực, nhè nhẹ vỗ lưng đối phương, không ngừng vỗ về: “Trường An… Trường An em không hỏi nữa, anh đừng suy nghĩ, đừng nghĩ nữa….”

Nhận ra toàn thân Thích Trường An kéo căng, cả người đều hơi run rẩy, Từ Lạc Dương ngồi thẳng lại, hai tay nâng mặt đối phương lên, cố gắng làm cho giọng mình ổn định lại: “Trường An, nhìn em này, nhìn vào mắt em đi.”

Lặp đi lặp lại nhiều lần, tầm mắt hai người mới giao nhau, Từ Lạc Dương cố gắng mỉm cười, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Giờ anh chỉ nghĩ đến một mình em thôi được không? Em ở trước mặt anh, ban nãy tụi mình cùng ăn cơm, cùng nhau tản bộ, cùng nhau rửa chén… Chỉ nghĩ đến một mình em là đủ rồi, ngoài ra đừng nghĩ đến cái gì nữa cả…”

Mỗi một giây đều trôi qua cực kỳ lâu, gần một phút, hô hấp của Thích Trường An mới dần dần ổn định lại, những giọt mồ hôi thấm ướt đẫm trên da anh, tròng mắt ánh lên vẻ tối đen như mực.

Từ Lạc Dương đưa tay nhẹ nhàng giúp anh sửa lại tóc, tiếp đó đến gần, dán lên đôi môi lạnh ngắt của đối phương: “Được rồi, không sao nữa rồi, em đây, em đang ở đây.”

Thích Trường An tựa trán mình lên trán Từ Lạc Dương, cảm nhận thân nhiệt của đối phương, nhắm mắt lại, giọng anh khàn khàn: “Xin lỗi em.”

Anh vẫn không thể nào làm được.

“Không cần xin lỗi đâu,” Từ Lạc Dương lắc lắc đầu, nụ cười vừa ấm áp vừa rực rỡ: “Em yêu anh, cho nên cũng yêu tất cả mọi điều về anh, tốt cũng được, xấu cũng được, đều ở trong phạm vi. Còn những bí mật nhỏ ấy, anh có thể tiếp tục cất giữ, không phải nói giữa người yêu cũng cần duy trì cảm giác thần bí, nếu không sẽ rất dễ đánh mất sức hấp dẫn sao? Anh làm được rồi đó!”

Thích Trường An ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn Từ Lạc Dương, người mà anh yêu vẻ ngoài rất ưa nhìn, đường nét khuôn mặt không phải kiểu lạnh lùng như đao gọt búa bổ, mắt rất lớn, lông mi cũng rất dài, da trắng, còn thích cười nữa, nên cả người trông rất ấm áp nhu hòa, giống như một đốm lửa nhảy nhót.

Từ từ cúi người, Thích Trường An thành kính đặt một nụ hôn lên ấn đường Từ Lạc Dương.

May mắn biết bao, anh mới gặp được em.

Đến chạng vạng, trời bắt đầu đổ mưa, Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An chạy về, vừa chạy vừa cười, lúc tới trong sân, quần áo hai người đều bị xối ướt. Lau nước mưa trên mặt, Từ Lạc Dương kéo cổ tay Thích Trường An: “Đi đi đi, nhanh đi tắm rồi thay quần áo đi!”

Đẩy Thích Trường An vào phòng tắm, Từ Lạc Dương cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một cái áo len dệt, trong tay cầm khăn tùy ý lau tóc. Lúc này, chuông điện thoại vang lên, cậu bắt máy, nói được mấy câu, bèn nhận ra giọng Trịnh Đông không bình tĩnh như ngày thường.

“Anh Trịnh, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Ở trong đầu nhanh chóng xoay một vòng, Từ Lạc Dương xác định mình không gây họa, thế là thấp thỏm hỏi: “Chẳng nhẽ anh muốn thu hồi ba ngày nghỉ của em? Em thật sự sẽ từ chối đó! Anh tuyệt đối đừng thử nhé!”


Trịnh Đông tâm trạng tốt, nói thẳng đáp án: “Anh vừa nhận được điện thoại, bên phía Stu, người ta đã quyết định chính thức ký hợp đồng để cậu làm người đại diện toàn cầu của bọn họ.”

Stu là một thương hiệu vô cùng xa xỉ trên thế giới, lần này, Từ Lạc Dương dùng thân phận ngôi sao nam duy nhất được nhãn hàng chính thức mời tới xem biểu diễn thời trang, nhưng cậu và Trịnh Đông ở phương diện này đều tương đối thận trọng, chẳng đặt hy vọng vào việc lấy được đại ngôn, vậy nên từ đầu tới cuối đều rất thoải mái.

Thế là, Từ Lạc Dương không hề chuẩn bị tâm lý, bị tin tức này dọa đến mức đánh rơi luôn khăn trong tay, cậu há há mồm, khó khăn phát ra âm thanh: “Vậy mà lại chọn em ư?”

“Anh cũng rất muốn hỏi chuyện này! Lúc trước cậu từng đại diện cho trang phục và nước hoa của Đoan Ninh, đồng hồ đeo tay và mắt kính của Cherisi, nhưng làm đại diện toàn cầu cho Stu, hàm lượng sức nặng hoàn toàn không phải cùng một cấp đâu, hơn nữa trước đó còn chẳng có chút xíu tin tức nào!”

“Đúng đúng đúng, thắc mắc của em và anh hoàn toàn giống nhau!”

“…” Trịnh Đông sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hỏi cậu: “Hôm qua sau khi kết thúc, không phải có tổ chức tiệc chúc mừng sao, cậu và Wilson tán gẫu những gì?”

Wilson là giám đốc sáng tạo của Stu, đeo kính, để râu quai nón, Từ Lạc Dương cố gắng nhớ lại: “Lúc đó sau khi chụp ảnh chung theo quy trình, ông ta bèn đưa cho em một ly Cocktail, đầu tiên là khen khẩu âm của em rất chuẩn, sau đó bắt đầu lan man tán gẫu. Từ chuyện thần thoại dân gian cho tới lý tưởng thiết kế, từ chuyện tranh cử tổng thống đến món ngon nông thôn xung quanh, còn tán dóc chuyện mấy môn tự chọn khiến em lo lắng hồi học đại học, cùng với những thứ ông ta đã trải qua lúc còn ở học viện phục trang La Mã nữa.”

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi,” Từ Lạc Dương khẳng định: “Sau đó ông ta bị người khác gọi đi, mãi cho đến khi tiệc kết thúc, em cũng chẳng có cơ hội tìm ông ta nói chuyện nữa.”

Bên Trịnh Đông truyền đến tiếng lật trang giấy: “Anh điều tra rồi, một số từ chủ chốt trong những buổi thông báo của nhãn hàng Stu gần đây, một là tử vong và hồi sinh, một là phục sinh, một là hai mặt tích cực-tiêu cực của bản thân. Anh đoán, ông ta chọn cậu, có lẽ là liên quan đến những việc cậu đã trải qua từ năm 17 tuổi đến 19 tuổi bị phơi bày ra lúc trước.”

Nghĩ một lát, Trịnh Đông lại phân tích tiếp: “Hai năm gần đây, trong tình hình lượng tiêu thụ đĩa nhạc khá suy thoá, lượng tiêu thụ album của cậu đều ổn định ở vị trí số 1, lực hút phòng vé trong nước đứng top 3 chắc chắn không thành vấn đề. Lúc trước nhờ cậu đại diện, đồng hồ đeo tay của Cherisi suýt chút nữa sold out, những phương diện này chắc ông ta cũng đã cân nhắc.”

Fan của Từ Lạc Dương chủ yếu là phụ nữ trẻ từ 20 đến 30 tuổi, khả năng liên kết và sức mua đều vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn hạt mưa đánh vào cửa thủy tinh, Từ Lạc Dương nghĩ một chút rồi hỏi: “Tin này bao giờ công bố?”

“Giờ trong nước là 2h sáng, tin tức sẽ được công bố vào 7h sáng, còn năm tiếng nữa.” Trịnh Đông đã hoàn toàn tỉnh táo lại: “Cậu ở lại Luân Đôn thêm mấy ngày nữa đi, ngày mai anh sẽ qua, sau này cậu có thể một bước unlock hết mấy thương hiệu xa xỉ khác luôn không, chính là phải xem sức nặng quả cân lần này đó.”

Cúp điện thoại, Từ Lạc Dương nhặt khăn bị rơi dưới đất lên, tiện tay vứt điện thoại qua một bên, vui vẻ đứng tại chỗ nhảy nhót, nhảy xong cậu lại muốn đi gõ cửa phòng tắm, khó khăn lắm mới nhịn được cái kích động này xuống.

Cậu hít sâu mấy hơi, ép buộc bản thân mình phân tán sự chú ý, trong lúc vô ý, tầm mắt cậu bị sách ở trên giá sách hấp dẫn.

Rút một quyển trong đó ra, Từ Lạc Dương mới phát hiện là sách giáo khoa trung học của Thích Trường An, trên đó chi chít đầy ghi chép, vừa nhìn đã biết vô cùng chăm chỉ. Giữa trang sách còn kẹp mấy tờ giấy, chắc là bài tập trên lớp, trong năm đề chỉ sai có một đề.

Từ Lạc Dương xem đến mức say sưa, dường như chỉ xuyên qua những chữ viết này, là có thể nhìn thấy Thích Trường An thời niên thiếu, mặc đồng phục học sinh cắt may tinh tế —— áo khoác đồng phục sẫm màu, áo ghi-lê lông cừu, cà-vạt, ngồi trong lớp học nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, nói không chừng ngón tay còn linh hoạt xoay bút.


Đợi chút, trong lòng Từ Lạc Dương dấy lên một tia nghi hoặc, yêu quái cũng cần học lần lượt trung học đại học ư? Chẳng nhẽ để học tập tri thức của loài người, để hòa nhập vào xã hội loài người tốt hơn ư? Vậy chắc chắn là còn phải điều chỉnh vẻ bề ngoài theo tuổi tác của loài người nữa, thật là vất vả!

Từ Lạc Dương lại rút một quyển sách giao khoa ra, phát hiện chữ trên đó càng lưu loát và đẹp hơn lúc trước rất nhiều, cậu lại cảm thán ở trong lòng —— vì để ngụy trang được phẩm chất không ngừng trưởng thành và tiến bộ của nhân loại, Trường An thật sự rất dụng tâm!

Lúc này, tiếng bước chân quen thuộc đến gần, Từ Lạc Dương để sách xuống, chạy mấy bước qua, cả người trực tiếp nhào lên người Thích Trường An, quăng toàn bộ nghi ngờ trong lòng trước đó qua một bên, rồi lại kích động thông báo tin tức: “Trường An Trường An, Wilson – giám đốc sáng tạo của Stu chọn em làm người đại diện toàn cầu rồi!”

Từ Lạc Dương nhấn mạnh: “Không phải đại ngôn đồng hồ đeo tay, cũng không phải đại ngôn trang phục, mà là đại ngôn toàn cầu đó!”

“Chúc mừng Náo Náo,” Thích Trường An cũng mỉm cười: “Náo Náo của anh giỏi nhất.”

“Đương nhiên rồi!” Từ Lạc Dương hất hất cằm, nhưng rất nhanh lại bắt đầu ủ rũ: “Ngày mai anh Trịnh sẽ qua đây, buồn quá đi, lại phải bắt đầu làm việc rồi.”

Thích Trường An an ủi cậu: “Bây giờ sự nghiệp của em đang đi lên, chắc chắn phải bỏ tâm sức lên công việc nhiều hơn, anh cũng sẽ không biến mất, lúc em kết thúc công việc, là có thể nhìn thấy anh rồi.”

Từ Lạc Dương nhìn anh chằm chằm, vểnh môi không nói gì.

“Vậy ngày mai anh đưa em tới đó nhé?”

Từ Lạc Dương tiếp tục nhìn chằm chằm.

“Anh sẽ tới tham ban, mang đồ ăn ngon tới cho em.”

Từ Lạc Dương vẫn không nói lời nào.

Thích Trường An đành chịu: “Anh đi cùng em, được chưa?”

“Được được!” Từ Lạc Dương nắm chặt cánh tay một chút cũng không buông: “Tự anh nói sẽ đi cùng em đấy nhé!”

“Ừm, là anh nói.”

Thích Trường An nghĩ, sau khi thông qua《Dự luật không ăn cà rốt》, liệu có thể thông qua 《Dự luật hạn chế số lần làm nũng》không nhỉ?

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tui phải rèn luyện kỹ năng nấu nướng mới được, ví dụ như…. bánh cà chua trứng gà chẳng hạn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui