Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Trần Cảnh Tông hoảng sợ, không khỏi đặt ống nghe cách xa vài phần: “Khiêm ca? Làm sao vậy?”

“A, là Cảnh Tông?” Đầu điện thoại bên kia đầu sửng sốt một lúc, “Em không sao chứ?”

“Em ở nhà, có thể có chuyện gì.”

“Vậy em vì sao không tiếp điện thoại!” Lý Khiêm nóng nảy không thôi, âm lượng không tự giác lớn vài phần.

“Nhỏ giọng chút! Em nghe thấy.” Trần Cảnh Tông oán trách, lại hỏi, “Em không biết anh gọi điện thoại, anh tìm em có việc sao.”

“Được rồi, được rồi.” Bên kia tựa hồ rốt cuộc bình tĩnh lại, dừng trong chốc lát, thanh âm mang theo chút thẹn thùng, “Chính là, đêm nay em có rảnh hay không? Anh biết một nhà ăn rất ngon……”

“Khiêm ca.” Trần Cảnh Tông mang ngữ khí hiện một tia bất đắc dĩ, “Em nói rồi, gần đây em chưa có thời gian……”

“Ách……” Đối phương nghe xong liền thất vọng, “Vậy em khi nào rảnh?”

“Cái này……” Trần Cảnh Tông không biết nói gì.

Có lẽ vĩnh viễn cũng không được, tậm thế gần ngay trước mắt, lại cách ngày đi đến vết xe đổ càng gần, hắn hiện tại thật không có tâm tình đi suy xét những chuyện tình tình ái ái đó. Nhưng Lý Khiêm quan tâm hắn có thừa, hắn cũng không dám cự tuyệt quá rõ ràng lại làm người ta đau tâm, thôi thì cứ nửa vời như bây giờ đi. 

Có lẽ là nghe ra lời nói Trần Cảnh Tông có  khó xử, Lý Khiêm tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng thật ra không từ bỏ theo đuổi, chỉ nói không sao, lần sau lại hẹn. Trần Cảnh Tông cúp điện thoại, lại chỉ cảm thấy tâm buồn nan giải, thật không thoải mái. Hắn nhặt di động lên, lật xem lịch sử, phát hiện chỉ có lần đầu tiên là Phương Việt gọi tới, đằng sau tất cả đều là Lý Khiêm gọi.

Trần Cảnh Tông trào phúng gợi khóe miệng lên: cái tên Phương Việt kia, rõ ràng muốn níu kéo mình, nhưng số lần đánh tới còn chưa bằng Lý Khiêm. Quả nhiên, người này đối mình chỉ là chơi thôi. Đời trước hắn như thế nào lại ngốc như vậy, thế nhưng khăng khăng một mực đối với loại sở khanh bạc tình này? Thật sự là châm chọc.


…… Như vậy, hết thảy đều đã kết thúc.

Hắn ném điện thoại di động đã tắt máy vào thùng rác.

Buổi tối lúc ngủ, Tiền Giai Hảo ghét bỏ giường nam sinh, muốn đổi vỏ chăn mới. Phương Việt căn bản mặc kệ cô ả, một mình một người nhảy lên giường ngả đầu liền ngủ. Có lẽ là tiêu hao quá nhiều thể lực, đèn còn sáng, anh cũng đã bắt đầu khò khè. Vẫn là Ngô Giang tìm ra một giường có chăn nệm sạch sẽ, giúp cô nữ sinh trải giường, giải thích: “Mọi người cũng không lấy đồ ăn vặt lên giường ăn, thật ra rất sạch sẽ.”

Nhưng Tiền Giai Hảo kiên trì ngủ trên giường (có mùi), lăn lộn hơn nửa ngày mới vừa lòng.

Bởi vì ngủ tương đối sớm, ngày hôm sau khi bên ngoài mới tờ mờ sáng, Phương Việt đã tỉnh lại. Anh ngáp 1 cái rồi xoay người ngồi dậy, lại thấy trên giường Ngô Giang không có một bóng người, Tiền Giai Hảo còn đang o o ngủ. Xuống giường dùng di động nhìn thời gian, chưa đến 5h30.

Đối với Ngô Giang mà nói, nơi này là chỗ ở của cậu, theo lý thuyết cậu mới nên là người có giấc ngủ an ổn nhất, nhưng không biết vì sao buổi tối hôm nay lại mất ngủ. Có thể là vì là lo lắng không gọi được cha mẹ, hay là nằm gần chỗ nữ sinh, tóm lại, buổi tối cậu ngủ tỉnh, bất tri bất giác sắc trời đã sáng.

Lại nằm xuống cũng chỉ tăng phiền não, Ngô Giang dứt khoát rời giường đi phòng rửa mặt rửa mặt. Lúc này nước còn có thể dùng, nhưng không biết có thể liên tục bao lâu, cũng không biết chất lượng nước có vấn đề hay không. Vạn nhất hậu quả là cậu bị cảm nhiễm, ‘mang thai’ giống những cô gái đó. Ngô Giang miên man suy nghĩ.

Cầm chậu đi ra phòng rửa mặt, vừa lúc nhìn thấy hành lang có một người đứng. Cậu nghĩ thầm đối phương chắc cũng mất ngủ giống mình, không khỏi sinh ra một tia thân thiết, chủ động đi qua đi chào hỏi.

“Hey, mới giờ này đã dậy rồi à, ngủ không được sao?” Ngô Giang vỗ vỗ bả vai người nọ.

Thân thể người nọ. Hành lang không bật đèn, ánh sáng không tốt lắm. Chờ đến gần Ngô Giang mới phát hiện, quần áo người trước mặt này dơ loạn, dính đầy vết máu: “Uy…… Cậu không sao chứ, chẳng lẽ quái vật……”

Nửa câu nói sau bị nghẹn trong cổ họng.


Người trước mắt này căn bản không phải người!

Cái ót của nó bị xé mở, từ bên trong chảy ra chất lỏng lung tung rối loạn. Tròng mắt rớt ra thành viên, không rơi luôn mà keo ta một sợi tơ thật dài. Mũi rứt ra, như bị một quyền đấm vào hốc mắt. Nó vốn chỉ an tĩnh mà đứng, nhưng khi nhìn thấy Ngô Giang thì một khắc lại giống như bị khởi động cơ quan gì đó, miệng há rộng xông đến. 

“A a a a a a!”

Chuyện xảy ta quá mức đột ngột, Ngô Giang không chạy được, không kịp trốn tránh. Đối phương hướng phía cổ cắn tới, cậu chỉ theo bản năng dùng tay đỡ, không ngờ bàn tay bị quái vật gắt gao cắn, cơ hồ muốn đem thịt kéo xuống tới.

Phương Việt ở trong phòng nghe thấy tiếng kêu, vội vàng chạy ra, liền thấy Ngô Giang đang dây dưa cùng một người hoạt tử, hoàn cảnh vô cùng xấu. Phương Việt chưa kịp lấy vũ khí, chỉ có thể một hơi chạy đến dùng thân thể đẩy mạnh. Quái vật hét lên rồi ngã gục, tự mình ngã ở trên mặt đất.

“Mau về ký túc xá!” Phương Việt đứng lên.

Kẻ hoạt tử đó múa may hai tay cứng còng muốn bắt người, lại ăn một chân của Phương Việt. Hai người trốn về ký túc xá, “Phanh”  một tiếng đóng cửa lại. Tiền Giai Hảo bị bừng tỉnh, xoa đôi mắt từ trên giường ngồi dậy: “Làm sao vậy a, còn sớm mà, như vậy đại động tĩnh.”

“Ngô Giang, cậu thế nào, bị thương không?” Phương Việt kéo tay Ngô Giang, thình lình thấy bàn tay ấy huyết nhục mơ hồ, đổ máu không ngừng.

Ót Ngô Giang run lên, tay không được run run: “Đau quá……”

Tiền Giai Hảo rốt cuộc phản ứng lại đây đã xảy ra chuyện gì, cũng từ trên giường nhảy xuống dưới, khẩn trương nói: “Quái vật, là quái vật ngày hôm qua sao?”


Thấy thương thế không nhẹ, Phương Việt sách một tiếng, lấy bình nước khoáng súc rửa miệng đến vết thương. Chất lỏng trong suốt bị tẩm hồng, rơi lách tách trên mặt đất. Phương Việt hỏi: “Cậu có thuốc không.” Môi Ngô Giang trắng bệch, lắc đầu.

Nhưng, có thuốc cũng không dám bôi lung tung. Phương Việt có sở trường nhảy cao đặc biệt, tuy rằng cũng thỉnh thoảng chịu ít thương vết lớn nhỏ, nhưng hoặc là đến bệnh viện giải quyết, hoặc là mặc kệ hoặc dùng nước bọt bôi vào. Hiện tại thật không biết làm sao 

“Không, không sao.” Ngô Giang đút tay bị thương vào túi, “Còn có thể nhẫn.”

Tiền Giai Hảo một bên khẩn trương hề hề nhìn: “Bị quái vật cắn, sẽ không cảm nhiễm chứ?”

Đây cũng là điều mà Ngô Giang lo lắng nhất. Vừa rồi hình quái người kia, nhìn thập phần giống zombie trong điện ảnh, nhân loại một khi bị cắn thì sẽ bị nhiễm, tiếp theo cũng biến thành cái loại kiểu này. Nếu như cậu cũng……

“Sẽ không, đừng nghĩ nhiều!” Thanh âm Phương Việt lớn hơn, “Mấy kiểu điện ảnh không thể tin hoàn toàn, cậu sẽ không sao đâu.”

Cho dù không có gì căn cứ, nhưng Ngô Giang thừa nhận, trong lòng cậu dễ chịu một chút.

“Nhưng là……” Tiền Giai Hảo lả lướt không tin, “Anh như thế nào có thể cam đoan. Nếu như cậu ta biến dị, gặp tai ương đầu tiên chính là chúng ta a……” Câu nói kế tiếp tự tin càng ngày càng không đủ, cô ả bị ánh mắt lạnh lẽo của Phương Việt dọa sợ.

Phương Việt híp mắt, ngữ khí uy hiếp: “Không yên tâm thì cút đi là được, cút.”

“Không được, không thể đi ra ngoài. Zombie đang ở bên ngoài.” Ngô Giang lắc đầu.

“Zombie?” Tiền Giai Hảo lúc này mới phản ứng lại, hôm nay lại là loại hình quái vật khác. Nhưng mà, nói đến zombie, còn không phải cắn một cái liền bị nhiễm thành hoạt tử nhân sao. Như vậy Ngô Giang biến dị không phải 100% à! Nhưng, trong lòng cho dù nghĩ vậy, cô ả lần này lại không dám nói ra. Nếu lại chọc Phương Việt tức giận, nói không chừng đối phương thật sẽ quăng cô ra ngoài. Cho nên đối với Phương Việt, Tiền Giai Hảo chỉ bảo trì trầm mặc.

Kéo bức màn, ba người lại là chấn động. Bên ngoài tới lui không ít con zombie huyết nhục mơ hồ, cũng không biết trong một đêm từ nơi nào ra nhiều như thế. Chúng nó có thiếu cánh tay thiếu chân, có bụng mở mấy cái động, bộ phận trong cơ thể lung lay sắp đứt. Điểm giống nhau duy nhất là cái đầu, những khuôn mặt đó thật sự có thể so sánh với là hiện trường tai nạn xe cộ.

Tiền giai hảo chỉ nhìn thoáng qua, liền sợ lùi về cửa sổ. Ngô Giang đứng ở bên cạnh Phương Việt, cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm. Bởi vì cậu phát hiện một sự thật: “Em cảm thấy…… Những con zombie đó đang muốn đến gần chúng ta.”


Tuy rằng chúng nó có quỹ đạo di động nhìn như tùy ý, nhưng đại thể đều đến bên này ký túc xá. Chẳng lẽ là nhận thấy được bên này có người sống? Bằng vào cái gì? Thanh âm? Khí vị? Hoạt tử nhân này so với zombie trong phim vô cùng tương tự, đầy đặc điểm tương đồng, Phương Việt không dám tùy tiện lấy ra phán đoán.

“Nhưng thật đúng là kỳ quái…… Bên trong giống như không có nữ.” Ngô Giang tận lực muốn đem không khí trở nên nhẹ nhàng, “Nơi này là ký túc xá nam sinh, zombie nữ cũng thẹn thùng sao.”

Nhờ Ngô Giang nhắc nhở, Phương Việt mới phát hiện những con zombie này đều là nam sinh, hơn nữa cũng không có lũ lão nhân, tuổi chênh lệch cũng đều không lớn.

Trong một đêm xuất hiện ra nhiều zombie, bên trong không có nữ, mà quái vật ký sinh hôm qua chỉ nhằm vào nữ? Những gì bày ra ở trước mắt, nếu cái giả thiết kia là đúng, tựa hồ có thể giải thích những gì mà Phương Việt hôm qua cảm nhận được. 

Đúng vậy, trên thực tế không chỉ có zombie, ngày hôm qua những người bất hạnh bị gặm rớt cổ, tất cả đều là nam. Tuy rằng Phương Việt không cố ý đi quan sát những tính đặc thù (bộ phận nhạy cảm) đó của thi thể, nhưng vẫn mơ hồ phát hiện điểm này. Mà nguyên nhân, không liên hệ đến nam nhiều nữ thiếu, mà quái vật công kích đối tượng đã qua lựa chọn giới tính.

Cho nên đại khái có thể nói những con zombie này, là những thi thể ngày hôm qua chết thảm dưới miệng quái vật, mà những người có cái đầu không bị nuốt đã “Sống lại”. Có lẽ, nhược điểm của hoạt tử giống với điện ảnh, là phần đầu. Nhưng Phương Việt lại muốn tìm nhược điểm ở các bộ vị khác, bởi vì chúng nó càng cùng zombie điện ảnh tương tự, thì càng có khả năng lây nhiễm. Mà anh không hy vọng Ngô Giang biến thành cái loại quái vật này. 

Nghe xong lời nói vui đùa của Ngô Giang, Tiền Giai Hảo lại chẳng cảm thấy nhẹ nhàng. Cô ả chỉ cảm thấy hối hận, nếu ngày hôm qua lên xe rời đi, thì cũng không bị nhiều zombie vây khốn, hiện tại nên trốn như thế nào.

Phương Việt kéo bức màn: “Chuẩn bị một chút đồ, nơi này ở không được bao lâu.” Nghe vậy, Ngô Giang lập tức động lên, từ trong ngăn tủ lấy balo lớn ra, lấy đồ ăn vào trong, nước cùng một ít quần áo tắm rửa.

“Có vũ khó gì đó hay không?”

Ngô Giang lấy cây vợt cầu lông ra. 

“……” Cũng tạm, so với không có còn tốt hơn. 

Mắt lạnh nhìn hai người khí thế ngất trời chuẩn bị, Tiền Giai Hảo vẫn ngồi xổm trên mặt đất như cũ, hỏi một vấn đề rất thực tế: “Không có xe, muốn trốn như thế nào?”

Hoàn chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui