Mùa xuân ở Giang Nam.
Những cành liễu xanh mướt rủ xuống bờ sông, có mấy nam hài đang tụ tập xem đàn vịt nô đùa dưới nước, trong tay chúng cầm nhánh cây hất nước vào đàn vịt khiến chúng hoảng sợ vỗ cánh phành phạch.
Nhóm nam hài bị động tác sợ hãi của mấy con vịt làm cho cười nghiêng ngả, người kể chuyện ở quán trà đằng sau gõ cái thước xuống bàn một tiếng giòn vang làm mấy nam hài phía trước giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, có nam hài còn suýt rơi xuống sông đập cánh cùng bầy vịt.
Trong quán trà.
“Lại nói, tại sao Dạ Tu La lại tàn sát Mộ Dung gia trong một đêm.”
“Mộ Dung gia chỉ là một gia tộc bình thường thôi sao? Hiện giờ giang hồ chính phái, năm đại gia tộc địa vị ngang nhau, đặc biệt là Mộ Dung gia này, hai mươi năm trước Mộ Dung Tấn đã dựa vào hỏa dược để kinh doanh, mà kinh doanh hỏa dược là chuyện người bình thường có thể làm sao, đến triều đình cũng kính sợ hắn vài phần, trong năm đại gia tộc ai có thể bằng được?”
Người kể chuyện ngừng lại, cầm lấy chén trà, gạt nắp hai lần, thổi thổi rồi uống một ngụm trà nóng.
“Cho nên, tám phần là do ân oán cũ.
Hàng chục năm ở trên giang hồ đã bao giờ nghe thấy cái tên Dạ Tu La đâu? Trong tay hắn có một thanh hắc kim cổ đao, trên đao còn có một cái lỗ nhỏ, vung lên là thiên địa thất sắc! Vạn vật lùi xa! Một người như vậy, mười mấy năm thậm chí là hai mươi năm qua nằm gai nếm mật, có thể vì cái gì?”
“Huyết hải thâm thù!”
Người kể chuyện dõng dạc hùng hồn, nước miếng văng tứ tung.
Lời nói của lão khá phù hợp với chuyện được đồn thổi trên giang hồ, Mộ Dung gia bị diệt tộc chưa tới nửa tháng mà lão kể sinh động như thể đã tự mình trải qua, từ chuyện Dạ Tu La nửa đêm một mình đột nhập Mộ Dung gia cho đến hắc kim cổ đao được uống máu một cách thống khoái, mọi người trong quán trà nghe vậy thì rụt cổ kinh sợ trong lòng, giống như chính mình cũng đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của Dạ Tu La.
Trong số đó có một bạch y nam tử lắng nghe rất nghiêm túc, trước mặt hắn là một đĩa đậu phộng và một bầu thu lộ bạch.
Đậu phộng chưa ăn được mấy viên nhưng bình thu lộ bạch thì đã thấy đáy.
Hắn vẫy tay với tiểu nhị, cũng không lên tiếng, chỉ nâng bầu rượu trống không lên, thoạt nhìn rất nghiêm túc nghe kể.
Tiểu nhị nhìn tướng mạo hắn xuất chúng như thế, mày kiếm tuấn mỹ, khí chất phi phàm như thần tiên bước ra từ sách vở đã có thể đoán được vị công tử này định đi qua Giang Nam, dọc đường tìm một quán một trà nghỉ chân, gã không nhịn được mà hỏi một câu.
“Nhìn công tử rất lạ, chắc là lần đầu tiên đến nơi này.”
Bạch y nam tử giương mắt, vẫn không phát ra tiếng, chỉ gật đầu.
Tiểu nhị cong eo, hạ giọng, “Vị này chính là ‘ Giang hồ kể chuyện ’ nổi tiếng, hôm nay kể chuyện về Dạ Tu La, hôm trước thì kể chuyện về Phong Lưu Kiếm, nếu ngài không hiểu chuyện gì về giang hồ thì chỉ cần nghe cho vui là được.”
Nhìn bạch y nam tử đang ngồi này, tướng mạo khí chất thì không cần phải nói, chỉ nhìn chuôi kiếm trên bàn của hắn, mặc dù không nhìn được hình dáng như thế nào do vỏ kiếm được quấn kín mít bằng một tấm vải màu trắng thì nếu không phải một thiếu hiệp hành tẩu giang hồ thì cũng là một kẻ yêu kiếm, vậy thì sao hắn có thể không hiểu chuyện trong giang hồ?
Nhưng cũng khó trách tiểu nhị đã thấy nhiều người lui tới quán trà như vậy còn nhìn nhầm, người trong giang hồ trên người nhiều ít đều có một chút sát khí còn vị này lại không có, ngược lại giống một quý công tử của một gia đình giàu có hơn.
Bạch y nam tử bị nhắc nhở như vậy cũng không tỏ ra bất mãn, nhướng mày một cái, nhưng thật ra đã có chút hứng thú, hắn mở miệng.
“A? Lão kể chuyện về Phong Lưu Kiếm như thế nào?”
Tiểu nhị bĩu môi, làm như chuyện này đã nghe đến thuộc làu, “Phong Lưu Kiếm Phong Lưu Kiếm, đương nhiên là kể về tình sử phong lưu.”
Nam tử cong môi cười, vẫy tay bảo gã mang rượu lên.
Bầu rượu còn chưa kịp đưa lên đã xuất hiện một nữ tử tiêu sái khoảng 20 tuổi tay cầm roi tìm đến.
Mấy hán tử trong quán trà ban đầu còn đang hứng thú bừng bừng nghe “Giang hồ kể chuyện” cũng không còn tâm trạng để nghe nữa, chỉ thi nhau nháy mắt với nàng.
Nữ tử vung roi trong tay “bốp” một tiếng xuống đất, uy lực to lớn khiến cả mấy khối bùn đen cứng rắn trên mặt đất cũng bị kéo lên, mấy hán tử sợ tới mức rụt cổ, mắt cũng không dám liếc nàng một cái.
Bụi bẩn văng lên bàn của bạch y nam tử, hắn thở dài nói với tiểu nhị.
“Tính tiền đi, đổ rượu vào cái bầu này.”
“Này! Chờ một chút, ta đuổi theo ngài cả một đường mà đến miếng nước cũng không để ta uống vậy! Tiểu nhị, mang trà lên đây!”
Nữ tử thấy hắn, hung hăng trừng mắt nhìn những hán tử vừa nhìn chằm chằm vào mình lúc nãy, sau đó mới bước nhanh tới, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bắt đầu oán giận liên thanh.
“Thiếu gia! Ngài vừa xuống thuyền đã bỏ ta lại, ta ở trên đường tìm ngài suốt một canh giờ rưỡi!”
“Ngày hôm trước ngài cũng bỏ ta lại như thế, đại thiếu gia bảo ta đi theo ngài học hỏi kinh nghiệm, cái gì cũng không luyện, sau khi trở về Trung Nguyên bản lĩnh của ta xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất.”
Người được gọi là thiếu gia vốn đang muốn đứng dậy, trường kiếm đã cầm trong tay, mũi kiếm bọc vải gõ gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng trầm đục nặng nề.
Hắn cười như không cười, “Tạ Linh Lung, ngươi lắm miệng như vậy, khi trở về sẽ gả ngươi đi.”
Linh Lung cầm ấm trà rót thẳng vào miệng, không có chút khí chất thẹn thùng đoan trang của nữ nhân, uống xong thì chép miệng, giọng điệu xem thường, “Hừ, đại thiếu gia nói, nếu ta không muốn lấy chồng thì có thể ăn vạ Tạ gia cả đời.”
“Ồ, cô nương họ Tạ?” Một lão nhân hơn trăm tuổi ở bàn bên cạnh bị hấp dẫn bởi thái độ thô lỗ của Linh Lung, nghe xong đối thoại của hai người, mở miệng xen vào.
Linh Lung cau mày, “Đáng tiếc, đúng là ta cùng họ với Tạ gia đứng đầu năm đại gia tộc, nói không chừng còn là người thân thất lạc của họ đấy!”
Lão nhân đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại thở dài, “Ta thấy không lâu nữa Tạ gia sẽ không thể xưng là gia tộc đứng đầu năm đại gia tộc nữa đâu!”
Linh Lung nhíu mày liễu lại, vừa định mở miệng đã bị bạch y nam tử ngăn lại, hắn cười vô cùng hiền lành, “Lời này của Tiền bối là có ý gì?”
Lão nhân vuốt râu, thần sắc như cũ, “Ngươi cũng biết đại thọ 70 của Tạ lão gia tử sắp tới, thiệp mời tiệc mừng thọ nửa tháng trước đã phát cho các bang phái trên giang hồ.”
Nam tử gật đầu, “Cũng có nghe qua.”
“Ngươi chỉ nghe được Dạ Tu La diệt tộc Mộ Dung, nhưng lại không nghe ra ý tứ thứ hai bên trong sao?” Lão nhân hừ một tiếng, “Tạ gia mấy năm gần đây trở thành gia tộc đứng đầu năm đại gia tộc, tiệc mừng thọ của Tạ lão gia tử mặt ngoài là vì việc tư, phát thiệp mời mời các hào kiệt trên giang hồ đến Lạc Nhật sơn trang, mà đột nhiên lại nhảy ra một tên Dạ Tu La, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm trực tiếp diệt một gia tộc của giang hồ danh môn.
Ngươi chỉ là một tên nhãi, có thể nhìn ra ý tứ khiêu khích trong đó sao?”
Linh Lung sắc mặt khó coi, miệng phát ra một tiếng “phi”.
Vô căn cứ! Mộ Dung gia bị diệt tộc chẳng liên quan gì đến Tạ gia, ý tứ khiêu khích như vậy sao nàng lại không nhìn ra? Nếu như thế, Dạ Tu La tới một kẻ giết một kẻ, tới một đôi giết một đôi, chẳng lẽ Tạ gia còn sợ y?
Bạch y nam tử lại tỏ ra khiêm tốn, chắp tay với lão nhân kia.
“Tiền bối cũng là người trong giang hồ? Có thể giải thích như vậy, vãn bối bội phục.”
Lão giả được hắn ca ngợi như thế có chút chột dạ sờ râu, “Nơi này là giang hồ, đã ở trong giang hồ thì có ai không phải người giang hồ?”
Sau khi hai người ra khỏi quán trà đã là nửa canh giờ, sắc trời cũng đã tối đi.
Linh Lung nghẹn một bụng khí cuối cùng cũng được xả ra, “Thiếu gia, ta nghĩ ngài đừng làm Phong Lưu Kiếm nữa, nếu ngài thích nghe kể chuyện như vậy, ngày khác tìm một quán trà rồi làm việc ở đấy đi.”
Tạ Hoài Phong cầm trường kiếm, nhìn bộ dạng hùng hổ của Linh Lung, “Nghe cho vui chứ đâu có coi là thật.”
“Vô căn cứ! Trong lời lão già kia đều ám chỉ Tạ gia tước mất đường lui của Mộ Dung gia, con mắt nào của lão nhìn ra như thế? Nên làm người mù đi!” Linh Lung càng nói càng tức, cuối cùng trút sự tức giận lên vị Dạ Tu La không biết là thần thánh phương nào kia, “Sớm không tới muộn không tới, lại cố tình tới vào tiệc mừng thọ của lão gia, nếu ta mà gặp được nhất định phải cùng y so bì vài chiêu.”
Tạ Hoài Phong lười nghe nàng lải nhải, hắn chậm rãi đi phía sau Linh Lung, nhìn thấy phía trước có một tửu lầu phi thiên bát giác nhìn rất oai vệ.
Ẩm thực ở Giang Nam rất khác Trung Nguyên, hôm qua Tạ Hoài Phong gọi một mâm bột cua đầu sư tử ở quán rượu.
Đầu sư tử ở Trung Nguyên chú ý đến thứ nước sốt đặc sệt màu đỏ, sau khi dùng đũa nghiền nát rồi lại được bao bọc bởi đủ loại nước sốt mới được gọi là hương vị chính tông.
Từ khi tới Giang Nam đây là lần đầu tiên hắn thấy một món đầu sư tử nhạt nhẽo như vậy, hương vị nồng đậm tuy không thể so với Trung Nguyên, nhưng cũng tạo nên một hương vị khác.
Tới Giang Nam thì nên ăn cá ăn vịt, gọi thêm một bầu rượu rồi thắp hoa đăng bên bờ sông.
Hắn xoay người bước về phía tửu lầu, bỏ lại Linh Lung đang bước đi với khuôn mặt ủ rũ, không biết qua bao lâu nàng mới phát hiện phía sau không có động tĩnh.
Nàng lại bị bỏ lại lần nữa!
-
Đều nói là giang hồ, thế giang hồ đang ở đâu?
Đáp rằng ở quán trà với tửu lầu.
Bọn họ mới ra khỏi quán trà lại tiến vào tửu lầu, cũng may Tạ Hoài Phong là người thích nghe kể chuyện, mặc kệ là đang nói về chuyện gì đều vui vẻ nghe.
Chỉ khổ Linh Lung, nghe những người được gọi là nhân sĩ giang hồ này tán gẫu, mười câu thì tám câu đều là nói lung tung, còn có chuyện gì đau khổ hơn so với chuyện này sao?
Tạ Hoài Phong gọi ba món, canh rau nhút cá bạc, canh phù dung lão vịt, và một đĩa vịt sốt.
Để trường kiếm lên bàn, món được mang lên đầu tiên là vịt sốt, lại gọi thêm một bầu rượu, bên tai truyền đến tiếng bàn bạc chuyện giang hồ.
“Gần đây lại không yên ổn rồi, làm sao ngươi biết Dạ Tu La sẽ không đến Giang Nam?”
“Chứ sao nữa, ngươi không nghe được tin ai đó đã đặt một tờ giấy lên bàn với nội dung ‘ ta và ngươi đã thanh toán xong ’, đây không phải là ân oán cá nhân thì là gì.”
“Ân oán lớn như thế nào mà khiến y diệt cả một gia tộc?”
“Ai biết.”
Hôm nay khắp nơi đều bàn luận về người này, Linh Lung nghe được liền sinh ra một chút hứng thú, nhổ xương vịt lên bàn, hỏi Tạ Hoài Phong.
“Thiếu gia, ngài thấy người này thế nào?”
Tạ Hoài Phong sờ cằm, “Hành sự kiêu ngạo.”
“Là rất kiêu ngạo, giết cả gia tộc của Mộ Dung lão tặc, còn cố ý để lại một tờ giấy.” Linh Lung tâm tình vui sướng, “Thiếu gia, ngài có thể làm được như thế không?”
Tạ Hoài Phong bị nàng chọc cười, “Ngươi cảm thấy y so với ta ai lợi hại hơn?”
“Theo cảm tính thì thấy không có khả năng, theo lý tính thì thấy không xác định.” Linh Lung đáp.
“Công tử!”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện với nhau hăng say, đột nhiên Tạ Hoài Phong bị động tĩnh của người bên cạnh hấp dẫn bèn nghiêng đầu xem.
Chỉ thấy tiểu nhị cầm bầu rượu nhìn một hắc y thiếu niên đang ngồi, thiếu niên nhìn không lớn lắm, trên mặt đeo nửa cái mặt nạ.
Không biết y đang ngẩn người làm gì, gọi hai tiếng cũng không nghe thấy, tiểu nhị không thể không đề cao thanh âm.
Hắc y thiếu niên đột nhiên đối diện với tầm mắt Tạ Hoài Phong rồi lại vội vàng nhìn qua chỗ khác, “Có chuyện gì?”
“Kim hành lộ mà ngài yêu cầu đã hết, đổi thành cái khác ngài xem được không?”
“Sao cũng được, đem đi hâm nóng đi.” Hắc y thiếu niên lãnh đạm đáp.
Tiểu nhị “Ai” một tiếng, xoay người rời đi.
Tạ Hoài Phong liếc mắt một cái, không nhịn được lại nghiêng đầu nhìn.
Thiếu niên này rất anh tuấn, tuy nửa khuôn mặt bị che đi, nhưng khí chất thì không che lại được.
Thiếu niên bị hắn nhìn đến bối rối, muốn cố tình bỏ qua tầm mắt của hắn, lại bị sặc khi cầm chén trà lên uống nước.
Tạ Hoài Phong không kiềm chế được gõ gõ mặt bàn thu hút sự chú ý của hắc y thiếu niên, chắp tay cuời, “Thiếu hiệp muốn uống kim hành lộ thì chỗ ta còn một bầu cuối cùng, nếu thiếu hiệp không ngại có thể uống cùng nhau?”
Hắc y thiếu niên đầu tiên không có phản ứng, một lúc lâu sau mới giật giật môi, nắm lấy đao trên bàn, một tay bưng bát cá hấp lên.
“...!Đa tạ.”
_______
Thu lộ bạch: Là một loại rượu gạo được sản xuất ở vùng Sơn Đông ngày nay, rượu có màu trắng và vị có ngọt, nó nổi lên vào thời nhà Tống và nhà Nguyên và là một loại rượu nổi tiếng cho đến thời nhà Minh và nhà Thanh.
Phi thiên bát giác: Lầu tám góc
Cua bột đầu sư tử
Canh rau nhút cá bạc
Canh phù dung lão vịt
Vịt sốt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...