Nguyễn Lưu Tranh có chút phiền muộn, tùy ý quăng giày bừa bãi, ném túi xách, lớn tiếng nói, “Mẹ! Mẹ đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa được không? Con và anh ấy đã sớm thành quá khứ rồi! Con đã quên anh ấy rồi! Hoàn toàn phai nhạt rồi! Bây giờ anh ấy chỉ là thầy hướng dẫn của con thôi! Con và anh ấy không có khả năng ở bên nhau nữa! Nếu như mẹ thực sự muốn tốt cho con, thì không cần ghép con với anh ấy được không?”Đằng sau đột nhiên là một mảnh yên tĩnh.
Cô cảm thấy kỳ lạ, quay đầu, chỉ thấy mẹ đang nghẹn họng nhìn trân trối đứng ở đó, mà cửa ra vào, còn hình dáng mảnh khảnh của anh.
Làm sao anh lại theo vào đây?Có một nháy mắt đó, ba người họ cứ đứng như vậy, cô nhìn anh, anh nhìn cô, mà Bùi Tố Phân bị kẹp ở giữa, có mất phần sốt ruột, có mấy phần hoang mang lo sợ, ánh mắt dao động giữa hai người họ.
Anh đứng ngược sáng, ngăn chặn ánh tịch dương thấm vào, ánh sáng còn sót lại in hình dáng anh lên sàn nhà, so với bản thân anh càng gầy hơn.
Chỉ có đôi mắt đó, ngược lại càng tối tăm càng sáng ngời, rõ ràng thanh thanh đạm đạm lại vẫn có khả năng thiêu đốt người khác.
Đỉnh tim cô như bị một ngọn lửa liếm qua, giễu cợt kéo một tiếng, thiêu cháy một đoạn.
Lời nói tuyệt tình, chung quy lại vẫn phải nói ra, có lẽ càng sớm càng tốt, cũng để cho tất cả những người đang mong đợi cắt đứt mọi tâm ý.
Cô biết rõ hơn tất cả mọi người, nếu như đã định trước là vô vọng, không bằng không có hy vọng.
Cho nên ngược lại không ân hận về việc ngoài ý muốn này.
Nói xong những điều này, trái lại càng thẳng thắn vô tư, cô cười cười, ” Thầy Ninh, đã đến rồi thì vào trong uống cốc nước đi.
”Cô xoay người đi lấy nước.
“Không, em không cần vội.
” Ánh mắt của anh quét qua phòng khách một vòng, dừng lại trên bức ảnh cả gia đình hạnh phúc khoảnh khắc, lấy ra một tấm danh thiếp để ở huyền quan(1), “Danh thiếp của Tiêu Y Đình, không phải em cần số điện thoại của cậu ta sao?”(1)Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách.
“Được.
” Cô mang nước đưa cho anh.
Anh lại tỏ ý không cần, chỉ nói, “Tôi đi trước đây.
” Sau đó thuận theo lời nói của cô nói với Bùi Tố Phân: “Mẹ…….
con còn muốn mở cuộc họp, nên không vào trong, phiền mẹ chuyển lời hỏi thăm của con cho bố, tạm biệt.
”“Ôi— Chí Khiêm.
” Bùi Tố Phân đuổi theo ra ngoài, nhưng anh đã đi ra đến ngoài sân, dưới ánh tịch dương, cửa hàng rào màu trắng mở đóng hơi rung động.
Bùi Tố Phân mặt mày ủ rũ đi vào, thở dài, “Ôi chao Tranh nhi, con hà cớ gì phải nói ra mấy câu tuyệt tình như vậy! Tổn thương người ta quá! Chí Khiêm có chỗ nào không tốt chứ? Đến bây giờ vẫn đều gọi chúng ta là bố mẹ, hiếu thuận lại ưu tú….
.
”Quả thật anh gọi bố mẹ cô ngược lại gọi rất ân cần, những năm cô gả cho anh đó, nhưng chưa bao giờ nghe thấy anh gọi bố mình một tiếng.
Biết mẹ vẫn sẽ tiếp tục càm ràm, cô xách túi lên lầu, dự định vài phòng xem tài liệu chủ đề.
“Này! Tranh nhi! Con đừng có đi! Mỗi lần mẹ muốn cùng con nói chuyện chính con đều đi!” Bùi Tố Phân có lòng muốn ngăn chặn cô, “Nếu con thực sự không có dự định tái hợp với thằng bé thì cũng không cần nói tuyệt tình như vậy! Con với nó vẫn phải làm đồng nghiệp ở cùng một chỗ đó! Nó vẫn còn phải dạy con đó!”Cô dừng chân lại quay đầu, “Mẹ, chính vì bây giờ anh ấy là thầy giáo của con, con với anh ấy vẫn phải làm việc cùng nhau, nên con nói tuyệt tình như vậy mới tốt!”“Con…….
” Bùi Tố Phân và cô nói không đến cùng một đích, cũng bị tức giận, thay đổi ý nghĩ lại hỏi, “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật bố con, con có rảnh không? Nguyễn Lãng cũng phải về nhà, người nhà mình cùng nhau ăn bữa cơm.
”“Vâng, con nhớ rồi.
” Cô đồng ý xong, đi lên lầu.
————-Câu chuyện nhỏ————Hoạt động cha con của vườn trẻ XXCâu hỏi: Ninh Tưởng, đồ ăn ba ba thích nhất là gì?Bạn Ninh: Cháo hạt kê.
Nòng nọc nhỏ: Socola.
Ba ba thích ăn nhất chính là socola! Ma ma ăn vào miệng rồi ba ba vẫn sẽ cắn trở lại!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...