10.
Về đến nhà, tôi cảm thấy lời nói của mẹ như có một loại ma lực nào đó, rõ ràng biết Tống Dã không hề thích tôi, nhưng tôi đã bị lời nói của mẹ tẩy não thành công rằng hắn yêu tôi đến chết đi sống lại.
Một tuần sau, thời điểm Tống Vãn gọi điện cho tôi, tôi liền lảng sang chỗ khác.
"Nguyễn Nguyễn, quà của mình đâu?" Cậu ấy hung hăng quát.
Tôi không nhanh không chậm mà nghe điện thoại: "Chậc... gọi là chị dâu đi."
"Chị dâu? Cậu đang mơ à?" Tống Vãn lập tức phá tan mộng tưởng của tôi: "Nếu cậu không nhanh đến nhà mình, có khả năng mình sẽ kêu 007 bằng chị dâu đấy."
"Nói rõ ràng xem nào?" Tôi có cảm giác nguy cơ đang đến.
"Hôm nay có học tỷ tới tìm anh mình, còn muốn ở lại ăn cơm nữa. Nhưng mình nghĩ chị ta không chỉ đơn giản là tới ăn cơm đâu."
"Vậy cậu nghĩ chị ta tới làm gì?"
"Có vẻ như là muốn đến ngủ với anh mình."
"Kêu dì chuẩn bị cho mình thêm một bộ chén đũa, mình tới liền." Nháy mắt sức chiến đấu của tôi liền bùng nổ.
Cứ thế, tôi liền cưỡi con xe đạp điện, mang tinh thần chém giết mà xông đến nhà của Tống Vãn. Khi nhìn thấy chiếc Audi màu trắng, tôi liền lập tức nản lòng thoái chí.
Chỗ đậu xe này là của gia đình Tống Dã, mà chiếc xe này lại đậu ở đây, khẳng định là của vị học tỷ kia rồi.
Tôi lưỡng lự chốc lát rồi đem con xe màu hồng bé nhỏ của mình đậu vào góc nhỏ bên cạnh chiếc Audi.
Không có so sánh thì không có đau thương a...
"Sao lâu như vậy cậu mới đến?" Tống Vãn hỏi ngay khi tôi vừa mở cửa.
"Đừng nói nữa, xe đạp điện dù có nhanh cỡ nào cũng không thể so với xe bốn bánh nha." Tôi ủ rũ cúi đầu đi vào nhà.
"Cậu chuẩn bị tâm lý đi, mình vừa mới nghe lén hai người họ nói chuyện, xem ra lần này tình huống có chút nghiêm trọng đó."
"Nghiêm trọng đến mức nào?"
"Anh mình nói sẽ cho chị ấy tiền." Cô nàng ngừng lại một chút, "Chẳng lẽ anh ấy đùa giỡn với tình cảm của người khác, cho nên mới có người đến đòi nợ?"
"A... cái kia, anh cậu cần bao nhiêu?" Vào thời điểm quan trọng này, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là liệu mình có nên trả tiền sau khi ngủ với anh trai cậu ấy không.
"Cậu nghĩ anh mình là người như vậy à?"
"Tôi... " Chứ còn nghĩ cái gì nữa...
Khoảnh khắc Tống Dã nhìn thấy tôi, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Hắn cùng học tỷ một trước một sau đi xuống lầu, ánh mắt vẫn luôn dán vào tôi.
"Sao cậu lại ở đây?" Tống Dã giống như có chút lo lắng.
Quả nhiên có gì đó mờ ám!
"Tôi đến tìm Tống Vãn chứ đâu có tìm cậu. Sao, không thể đến được à?" Giọng điệu của tôi rất không tốt, xin thứ lỗi tôi lúc này đã không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Đặc biệt là vị học tỷ kia thoạt nhìn rất hiền lành tử tế làm tôi không thể ghét được, thật là khó chịu ghê.
Tống Dã không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi vài giây rồi trầm giọng nói: "Là ai đã chọc cậu?"
Hừ... Biết rõ còn hỏi!
"Bà dì đến." Tôi thốt ra ba chữ, hắn liền nghẹn họng.
"Tống Dã, đây cũng là em gái của cậu sao?" Học tỷ đi tới, mỉm cười chào tôi.
Sắc mặt Tống Dã tối sầm, tâm tình không tốt nói: "Ừ, cứ xem là vậy đi."
Cái gì mà cứ xem là vậy?
Trước đây khi chép bài, hắn chưa bao giờ thừa nhận tôi là em gái của hắn, vậy mà bây giờ có học tỷ ở đây, hắn lại nhanh chóng phủi sạch quan hệ với tôi.
"Học tỷ, em lớn tuổi hơn cậu ấy đó." Tôi cười hì hì ăn nói xà lơ.
Kỳ thật, mẹ tôi vì muốn con gái đi học sớm mà đổi ngày sinh của tôi lớn hơn vài tháng, vốn dĩ tôi nhỏ tuổi hơn Tống Dã, nhưng trong giấy căn cước lại lớn hơn vài tháng.
"Này, cậu giữ tự trọng một chút được không." Không đợi Tống Dã nói, Tống Vãn đã tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của tôi.
Nháy mắt không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Không biết cảm xúc đến từ đâu, có lẽ do nhìn thấy vị học tỷ và hắn tiếp xúc thân mật, trái tim tôi lập tức chua xót, tóm lại là không hề dễ chịu một chút nào.
"Ai lớn ai nhỏ không quan trọng. Con gái trông nhỏ hơn cũng tốt mà." Học tỷ đã làm dịu đi bầu không khí.
"Mình đi đổ rác." Tôi quay người nhặt túi rác dưới chân lên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tôi thấy bản thân mình đúng là buồn cười, Tống Dã cái gì cũng chưa nói, cũng không cho tôi bất kỳ danh phận nào, vậy mà tôi lại đi ghen tuông vô cớ.
Quen biết Tống Dã nhiều năm như vậy, dường như chỉ có tôi vẫn luôn theo đuổi hắn, hắn ngẫu nhiên sẽ đáp lại một chút, thậm chí là không đáp lại, tôi vẫn tự hỏi liệu hắn có một chút thích tôi hay không?
Yêu đơn phương một người suốt mấy năm trời, tôi đã ghen tuông công khai và ngấm ngầm rất nhiều lần nhưng không có gan thổ lộ, chỉ biết ganh đua với chính mình.
Ngay cả khi buổi tối hôm đó, tôi đã làm đến bước cuối cùng kia, vì lo sợ hắn sẽ từ chối sau khi thức dậy, cuối cùng tôi lại chạy trốn.
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng thắt lại, dứt khoát dựa người vào bức tường của hành lang hít một hơi thật sâu.
"Cậu vứt rác ở cầu thang?" Một thanh âm từ phía trên truyền đến.
Là Tống Dã?!
Tôi ngay lập tức khôi phục trạng thái cà lơ phất phơ của mình.
Kỳ thật tôi cũng không nhất thiết phải tỏ ra như vậy, chỉ là nghĩ rằng nếu bản thân luôn giữ trạng thái không đứng đắn như bây giờ, thì dù có bị cự tuyệt cũng sẽ không quá khó coi.
"Giảm cân không được sao?" Tôi phớt lờ Tống Dã rồi lao xuống thùng rác. Chạy được nửa đường thì cổ tay liền bị hắn nắm lấy.
Tay của Tống Dã rất lớn cũng rất lạnh, giống như những người khác, toàn thân đều tràn ngập khí lạnh.
"Đừng chạy, lát nữa... sẽ bị đau bụng đó." Hắn nói rất nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ đều khắc sâu vào tim tôi.
"Tôi không sao, không cần phải để ý đến tôi. Cậu cứ lôi kéo như vậy, không sợ học tỷ nhìn thấy sẽ nổi giận à?" Tôi vẫn như cũ miệng lưỡi sắc bén.
Hắn không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị hắn nhìn khiến cả người trở nên hoảng loạn.
12.
Tôi chợt nhớ đến câu khẩu hiệu của một cái , "nếu còn nhìn tôi, tôi sẽ đem bạn ăn tươi nuốt sống".
Một người cực kỳ đẹp trai như Tống Dã lại nhìn tôi chằm chằm thế này, so với Vương Tử còn hấp dẫn hơn nhiều.
Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều nhảy cẩn lên vì sung sướng.
Vì vậy, không hề có dấu hiệu báo trước tôi liền thốt ra một câu rất lưu manh: "Tống Dã, chúng ta thử lại một lần nhé?"
Chờ đến khi nói xong, tôi kịp phản ứng lại thì đã muộn rồi. Tôi thật sự hận không thể đánh chết chính mình a.
Tống Dã sửng sốt hồi lâu, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, vừa lạnh lùng lại xa cách.
Tâm tôi lạnh đi một nửa.
"Không được." Hắn cúi đầu quay mặt đi, thậm chí còn buông tay tôi ra.
Nói vậy hắn đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới trả lời à?
"Được, tôi hiểu rồi." Cảm xúc của tôi rơi xuống tận cùng của vực thẳm.
"Cậu... không phải đang bất tiện sao?" Tống Dã hiển nhiên là có chút khó khăn khi nói đến vấn đề này.
"Vậy nếu không bất tiện thì được à?" Giỏi lắm cô gái, tôi thật sự khâm phục trình độ da mặt dày của mình.
"Nguyễn Nguyễn, cậu là con gái!" Hắn đen mặt nhắc nhở tôi.
Tôi lúc này cái gì cũng không thể nghe lọt tai, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Tống Dã từ chối tôi.
Thế giới bỗng dưng sụp đổ.
"Tôi đi đổ rác đây." Một giây cũng không thể ở nổi, tôi nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu, lần này Tống Dã cũng không có đuổi theo nữa.
Sau khi vứt rác, tôi liền cưỡi con xe đạp điện về nhà.
Về đến nhà, tôi trực tiếp nhào lên giường khóc một trận cho đến khi trời tối mịt.
Tống Dã đáng ghét!
Tống Dã là người xấu xa nhất trên thế giới!
Nếu không muốn yêu đương cùng tôi thì thôi đi, tôi cũng không quan tâm hắn nữa.
12.
Tôi báo cho Tống Vãn biết rằng mình đã về tới nhà, cậu ấy liền mắng tôi yếu đuối.
Tôi nơi nào yếu đuối, chỉ là đã đụng phải tường nam nhiều lần, cho nên muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đánh tiếp thôi mà.
Tôi nghĩ có thể do mình yêu thầm Tống Dã quá lâu nên đã mắc một vài chứng bệnh.
Có đôi lúc sẽ tự nghi ngờ bản thân, thỉnh thoảng cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, kèm theo cả chứng lo được lo mất.
Sau đó Tống Dã cũng gửi cho tôi một tin nhắn Wechat, hắn hỏi tôi tại sao lại bỏ về nhưng tôi không trả lời. Về sau hắn cũng không nhắn nữa, lúc này tôi lại bắt đầu lo sợ, tôi thật đúng là hèn mọn.
Mẹ tôi thấy tôi ngày nào cũng ở nhà liền khẳng định là tôi đang thất tình.
"Chia tay rồi... nhanh vậy sao?"
Tôi cũng lười phải giải thích.
"Mấy ngày trước mẹ mới đi nhìn khách sạn."
"Bà Lưu à, bà đến khách sạn làm gì?
"Thời buổi này kiếm ngày lành tháng tốt để đặt khách sạn quá khó..."
"Mẹ, mẹ cũng nghĩ xa quá rồi. Chú rể không có, mẹ đi tìm một người cho con là được chứ gì."
Nếu mẹ biết lời tôi nói chỉ là xuất phát từ cơn tức giận vì không nói nên lời mà mỉa mai, có thể bà ấy đã không sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt nhàm chán trong vòng hai ngày rồi.
"Mẹ, con vẫn còn học đại học năm ba mà."
"Ngày nào cũng thấy mày ở nhà, mẹ lười nấu cơm cho mày."
Tôi thật sự nghi ngờ mình không phải con ruột của bà ấy.
Thời điểm Tống Vãn gọi cho tôi, tôi đang trên đường đi xem mắt.
"Anh trai mình và vị học tỷ kia vừa nhận được giải thưởng, đang mời mọi người đi ăn mừng, cậu xác định không muốn đến à?"
"Không đi."
Tôi ngoài mặt thì kiên cường, nhưng bên trong sớm đã tan nát cõi lòng.
Nhất là khi nhìn thấy bức ảnh Tống Dã và vị học tỷ kia giành được giải thưởng trong vòng bạn bè của Tống Vãn, tôi cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ nổ tung.
Cẩu nam nhân, từ chối tôi, lạnh nhạt tôi, tất cả là vì vị học tỷ tài giỏi kia đúng không?
Tôi mới không thèm!
Tôi hùng hổ đi đến chỗ đối tượng xem mắt, thật không ngờ đối phương lại chính là bạn học của Tống Dã, vị anh trai đã từng cùng tôi chơi đấu địa chủ, Cố Vũ.
"Anh Cố... Mẹ anh dùng cái gì uy hiếp anh tới đây thế?"
"Một tháng tiền tiêu vặt."
"Thật trùng hợp, của em là ba tháng."
Cứ thế hai chúng tôi thống nhất làm đồng minh của nhau, bên ngoài thì đi xem mắt nhưng thực chất lại cùng chơi game, vui vẻ ăn bữa tối.
Thời điểm bữa cơm sắp kết thúc, có người gọi Cố Vũ đến uống rượu.
"Có muốn đi không?" Cố Vũ hỏi tôi.
"Em đi theo làm gì?" Nhớ lần trước vì uống rượu mà tôi đã đè Tống Dã ra làm chuyện cầm thú, tôi rất hối hận nên gần đây cũng không dám uống nữa.
"Người này em cũng quen biết."
"Ai vậy?" Tôi có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, Cố Vũ liền chỉ vào chiếc bàn phía xa cạnh cửa sổ.
Kia không phải bọn Tống Dã thì còn ai...
Vấn đề là vừa nhìn sang, tôi đã thấy Tống Dã ngồi đó, bất động thanh sắc nhìn tôi chằm chằm.
Anh trai ơi, tôi nợ tiền anh à? Ánh mắt kia là có ý gì?
Khi ngẩn đầu lên lần nữa, Tống Dã vẫn còn nhìn tôi.
Tôi sao phải sợ hắn chứ, tôi cũng đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm...
"Đi thôi!" Tôi cầm ly rượu lên nhìn Tống Dã.
"Đi thật à?" Cố Vũ có chút kinh ngạc.
"Bạn của anh, tất nhiên là phải đi rồi." Tôi đã sẵn sàng mạo hiểm tất cả.
Cố Vũ dẫn tôi đến đó, một đám người nhìn thấy tôi liền la hét nhiệt tình.
"Cố Vũ, tôi mời cậu ăn cơm cậu còn nói có việc bận, cậu không đáng mặt bạn bè gì cả."
"Đúng vậy, yêu đương thì nên nói sớm nha, còn ở đó giấu giếm, cũng không phải là không quen biết nhau đâu."
"Thảo nào ngày hôm đó hai người lại đấu địa chủ kịch liệt vui vẻ như vậy, không nghĩ ra tên tiểu tử này đã sớm ủ mưu nha."
Tôi nhìn mọi người càng ngày càng hưng phấn, cũng có người sắc mặt ngày càng tối đi.
"Nguyễn Nguyễn, ngồi bên đây này." Tống Vãn kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, tuy nhiên tôi không ngồi xuống ngay mà tự rót cho mình một cốc bia, lại rót cho Cố Vũ một ly, sau đó chúng tôi cùng nhau đi đến trước mặt Tống Dã.
"Chúc mừng nha, cậu lại đoạt giải rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...