Du thuyền cưỡi gió đạp sóng, giương căng cánh buồm lướt đi trên mặt biển Thái Bình Dương hùng vĩ.
Trời chiều, mặt trời đổ xuống từng mảng nắng vàng, nhuộm từng đợt sóng biển thành óng ánh vàng, gió biển lồng lộng cuốn theo hơi ẩm phả vào mặt, thổi tứ tung những sợi tóc trên trán, lại… không thổi được một sư phụ Tiểu Lâm đang trầm lặng như núi.
Chiếc dù xanh trên boong tàu trùng màu với mặt biển, Lâm Hiểu im lặng nằm trên ghế dưới tán dù, cậu nhắm mắt lại, không hó hé gì hồi lâu.
Cô nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh mặc váy thủy thủ đi ngang qua, Phương Trì đứng dậy lấy hai ly nước trái cây trong chiếc khay cô cầm, quay đầu nhìn Lâm Hiểu đã lặng im cả ngày, hắn ho nhẹ một tiếng, quyết định thử dò hỏi: “Ừm… sư phụ Tiểu Lâm này, muốn uống nước không?”
Lâm Hiểu mím môi thành một đường thẳng, nghiêm mặt chầm chậm lắc đầu.
Phương Trì đặt ly nước xuống bàn nhỏ giữa hai người, bất lực thở dài.
Từ sáng tới giờ Lâm Hiểu cứ kẹt trong tình trạng này mãi.
Hoặc là nói… kể từ khi biết được sự thật, sư phụ Tiểu Lâm đã… tự kỉ.
Có lẽ là chuyện này có tác động cực kinh khủng tới tâm lý của Lâm Hiểu, tới mức dù Phương Trì đã nói rằng sẽ dẫn một mình cậu tới trạm diễn tiếp theo bằng du thuyền cũng không khiến Lâm Hiểu thể hiện ra bất cứ bất ngờ và phấn khích nào.
Rất Phật.
Phật tự kỉ.
*“Phật” – ngôn ngữ mạng: chỉ sự không ham muốn, không buồn không vui, chỉ muốn một cuộc sống bình yên lặng lẽ không sóng gió.
Cách nói này bắt nguồn từ Nhật Bản (2014) – “đàn ông Phật hệ”, sau này lan rộng trên Internet thành “thanh niên Phật hệ”, “phụ nữ Phật hệ” và kéo theo một chuỗi các từ ngữ liên quan.
Cả chặng đường này, cho dù đội trưởng Phương có đùa có dụ thế nào thì sư phụ Tiểu Lâm vẫn cúi gằm đầu lặng im, rõ rành rành đã tiến hóa mình từ một nhóc mù thành nhóc điếc.
Làm đội trưởng Phương xém xíu nữa định lừa cậu bằng những lời lẽ phi lý kiểu “Anh lừa em đấy, mọi chuyện đã xảy ra đúng như em nghĩ.”
Tuy nhiên sư phụ Tiểu Lâm là một người nhạy cảm, nhất là sau khi tỉnh rượu đã được Phương Trì tóm tắt lại cho, rồi xâu chuỗi với những sự kiện đầu cuối của tối hôm qua… Có lẽ trong thời điểm này, kể cả đội trưởng Phương có dán miếng nhãn “1 sung số 1 thế giới” lên trán mình thì cậu cũng không thể tin nổi một nét (chữ) nào.
Cảm xúc của Lâm Hiểu ào ra theo sóng gió cuồn cuộn, mặt cậu đanh lại, nước mắt trong lòng tuôn ra như sông dài.
Sao mà… mất mặt quá thể…
Rốt cuộc là ai ban cho cậu can đảm vậy hả, làm cho mình sinh ra ảo tưởng bi hùng rằng “mình làm này làm kia anh Trì” vậy hả?!
Do soju hả?
Không phải, là vì sức mạnh vô song của mình- lực tay.
Thế giới nội tâm của sư phụ Tiểu Lâm là một bức tà dương đỏ như máu.
Ban đầu Phương Trì thấy bộ dạng uất ức muộn sầu này của cậu cũng chỉ nghĩ là da mặt cậu mỏng nên tạm thời chưa tiêu hóa được sự thật tàn khốc.
Nhưng một lúc sau, Phương Trì dần cảm thấy không chắc chắn, Lâm Hiểu hay nghĩ nhiều, nhưng đừng có nghĩ nhiều tới mức chỉ vì chút chuyện xấu hổ này mà mắc mãi trong lòng, rồi lại ấm ức thành cái gì nguy hiểm đến tính mạng thì hỏng.
Phương Trì nhịn mãi nhịn mãi, rồi nhịn không nổi nữa, hắn thở dài một tiếng, đi qua ngồi xuống chiếc ghế nằm cạnh Lâm Hiểu, nắm bàn tay đang thả lỏng bên hông của người kia.
Lâm Hiểu vô thức co ngón tay, môi mím lại càng chặt hơn.
“Này này này, không đến mức ấy chứ.” Phương Trì tiến lại gần, giọng nói đong đầy ý cười, “Có phải chuyện gì đâu, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi mà, sư phụ tiểu Lâm để bụng thật đấy à?”
Biểu cảm của Lâm Hiểu vẫn không thay đổi, nhưng cái tai trái của cậu trong tầm nhìn của Phương Trì lại đỏ lên.
Đội trưởng Phương muốn cười mà ráng nín lại, cố gắng chứng minh: “Thật mà, anh không có để trong lòng đâu, em cũng đừng xấu hổ nữa nhé, được không? Giữa hai ta… không cần phải vậy.”
Sư phụ Tiểu Lâm vẫn bất động như núi.
Phương Trì bật cười, quyết định ra đòn tất sát: “Ôi cưng à… em đừng có vô lý nữa được không, rõ ràng người suýt thì bị gãy trong tay em là anh, sao bây giờ anh phải dỗ ngược lại em vậy hả? Kêu dỗ thì cũng được, không thành vấn đề, nhưng mà… em phản ứng lại cho anh Trì được không?”
Nghe thấy thế, quai hàm đang căng cứng của Lâm Hiểu cuối cùng cũng giãn ra, rất lâu sau, lâu thật lâu sau, cậu dành trọn ba phút để nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, sau đó mới kề cà mở miệng, âm thanh phát ra yếu ớt tới mức gần như không thể nghe thấy: “… Anh, anh còn… đau không?”
Phương Trì lặng lẽ thở phào một tiếng, khóe miệng hắn cong lên, nói thật dịu dàng: “Anh không sao từ lâu rồi mà, thì… khụ, chỉ nắm có chút xíu thôi, anh Trì đâu có yếu ớt như vậy…”
Nghĩ bụng, nhân cơ hội trời chiều xung quanh không có ai, hắn nghiêng người dựa gần vào tai Lâm Hiểu, buông lời trêu đùa: “Đừng lo, thực sự không có chuyện gì mà, anh Trì cam đoan với cưng, nếu sư phụ Tiểu Lâm cần thời gian, anh chắc chắn có thể giống như trước với em, với em… ừm, cần là lên … có được không?”
Lâm Hiểu nghe mà hoang mang, sau một hồi nghiền ngẫm sự thâm sâu của nghệ thuật ngôn ngữ, mặt mày cậu bất ngờ đỏ bừng cả lên.
Lâm Hiểu gần như nghiến nát cả hàm răng, xấu hổ không tả nổi, chỉ biết run run cuống họng thấp giọng gầm tên hắn, “Phương Trì!”
“Đây đây đây đây!”
Phương Trì tận dụng tình thế, nắm lấy tay cậu siết chặt trong lòng, hắn khẽ cười nói: “Thế này là không giận nữa, đúng không?”
Lâm Hiểu bại trận, vì quá ngại mà chẳng dám ngẩng đầu: “Ban đầu em cũng không giận mà, lớn đùng rồi nào có nhỏ nhen như vậy, em, ý em là…”
“Anh biết anh biết.” Phương Trì thấy cảm xúc cậu thư thư xuống liền luôn miệng bổ sung: “Sư phụ Tiểu Lâm là người thế nào hử, một người đàn ông chân chính và thuần khiết, nào có chuyện tức giận đâu, chỉ có hơi xấu hổ tí thôi, nhưng mà cái này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, làm gì có ai quy định là người lớn không được xấu hở chứ? Nên là em cứ xả cảm xúc đi, xả cho sướng người đi, xả cho hết năng lượng đi, chỉ là đừng có khó chịu cúi gằm đầu là được, nhé?”
Lâm Hiểu mím môi im lặng một chốc, rốt cuộc không nhịn được mà phì cười.
Kế hoạch dỗ người siêu phẩm của đội trưởng Phương đã thành công mĩ mãn, nhìn nụ cười của Lâm Hiểu mà hắn cũng vô thức cười theo.
Chậc, nom cái khuôn mặt tuấn tú này của sư phụ Tiểu Lâm đi, cười một cái mà đã hai con mắt.
Nỗi lo lắng của ngày hôm qua đã tan thành mây khói, Phương Trì kéo Lâm Hiểu dậy, nói: “Đi nào, khó khăn lắm mới đá đít được mấy thằng kia, anh Trì dắt cưng tận hưởng một ngày trên chiếc du thuyền xa hoa giữa Thái Bình Dương ha!”
Chiếc du thuyền mà họ đang trải nghiệm thuộc về một thương hiệu có tiếng trên toàn thế giới.
Dù là tuyến đường vượt đại dương hay là tuyến đường trong khu vực, tất cả du thuyền của hãng đều đi theo phong cách sang trọng chất lượng cao, mà chiếc thuyền mà Phương Trì đã đặt trước này cũng là sản phẩm hàng đầu mà công ty đang chú trọng.
Tạm đặt vì lý do không tìm được thuật ngữ tiếng việt tương đương:
近洋航线 Near-sea shipping line & 远洋航线 Ocean-going shipping line
Toàn bộ phòng ở được cung cấp dịch vụ chuẩn 6 sao với tầng lầu riêng biệt, thang máy tư nhân và phòng chờ (Lounge), trong phòng ngủ chính còn có một phòng tắm cực lớn có thể nhìn ra ngoài đại dương trải dài tới ngút ngàn, ngoài ban công tầng hai còn nối thẳng tới đài quan sát riêng.
Phương Trì âm thầm gửi gắm tâm tư, giữa đại dương mênh mông bồng bềnh sóng nước này, cho dù Lâm Hiểu không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sóng cuộn biển gào ở một khoảng cách rất gần, hẳn cũng là một kiểu trải nghiệm đầy chấn động theo cách khác.
Vẫn còn khá sớm, Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu, dắt cậu dạo qua từng khu vực giải trí khác nhau của du thuyền, miêu tả cho cậu nghe về khung cảnh lóa mắt xung quanh, về nội dung trên màn 3D, ghi lại hết thảy những óng ánh và rực rỡ quanh mình vào đầu cậu, để Lâm Hiểu cảm thấy càng chân thực hơn mỗi khi đưa tay ra dò xét và cảm nhận mọi vật.
Hễ khi nào hai người dính vào nhau thì thời gian luôn trôi qua rất mau.
Trên mặt biển Thái Bình Dương hùng vĩ vô bờ, trong chiếc du thuyền xa hoa và tráng lệ, dưới ánh đèn lộng lẫy, mười đầu ngón tay của họ siết chặt lấy nhau, không hề do dự mà kề vai giữa đám đông náo nhiệt.
Ở nơi đây, trong giây phút này, hai người họ chỉ là một cặp đôi đồng tính bình thường nhất.
Không cần dè chừng ánh mắt của người qua đường, không cần né tránh ống kính của cánh truyền thông, không cần quan tâm tới lời bình phẩm của người hâm mộ.
Không cần lo lắng, tự tại mà yêu.
Sau khi dùng xong bữa tối, Phương Trì hỏi Lâm Hiểu: “Em mệt không?”
Lâm Hiểu lắc đầu, trên khóe môi vẫn giữ nụ cười mỉm: “Không mệt chút nào.”
Phương Trì đề nghị: “Vậy anh dẫn em đi nghe nhạc kịch nhé?”
Lâm Hiểu ngạc nhiên chớp mắt: “Nhạc kịch?”
Một trong những tiết mục đặc biệt được giữ lại để cung cấp cho du khách tuyến đường gần là màn trình diễn kiểu Broadway, giữa sảnh hát lộng lẫy tráng lệ, người xem có thể trải nghiệm được thịnh yến về thính giác tựa như ở đất mẹ.
Mà đối với Lâm Hiểu, nghe luôn luôn là điều khiến cậu vui vẻ hơn cả nhìn.
Hai người chậm rãi bước tới sảnh hát ở tầng mười sáu của du thuyền, vừa đúng lúc màn trình diễn chuẩn bị bắt đầu.
Bởi vì tình huống của Lâm Hiểu khá đặc biệt nên không cần chú ý tới hiệu quả thị giác, Phương Trì quyết định nhanh gọn dẫn cậu ngồi ở góc xa so với khán đài.
“Vua Sư Tử”, tác phẩm cổ tích kinh điển, vua của thể loại nhạc kịch Broadway, đồng thời cũng là một trong những vở nhạc kịch nổi tiếng trên thế giới.
Sau khi trải qua muôn trùng khó khăn trắc trở, sư tử con Simba đã trở thành vua rừng xanh, chào đón khoảnh khắc rực sáng nhất trong cuộc đời, một vở kịch tràn đầy năng lượng tích cực, vả lại… rất thích hợp để dẫn các bạn nhỏ tới để cùng thưởng thức.
Trước khi vở nhạc kịch được mở màn, Phương Trì tùy tiện liếc nhìn màn hình đèn LED ở hai cánh gà, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngôn ngữ của buổi biểu diễn hôm nay là tiếng Anh, ừm… tiếng Anh của em thế nào?”
Lâm Hiểu cười đáp: “Cũng ổn ạ, có lẽ đọc viết không được tốt lắm nhưng hẳn là vẫn đủ để nghe nhạc kịch.”
Phương Trì nhướn lông mày, có phần ngạc nhiên ngoài dự đoán: “Giỏi vậy à?”
“Có lí do ạ.” Lâm Hiểu ngẫm nghĩ rồi giải thích: “Thì… phương pháp học tiếng Anh của người mù chúng em có lẽ không giống người bình thường bọn anh lắm, mặc dù cũng dính tới mấy vấn đề như nghe – nói – đọc – viết nhưng cách trình bày các từ lại khác nhau.
Bọn em dùng các ký tự chữ nổi để viết tiếng Anh, nên lúc học tiếng Anh thì cũng ghi chép bằng chữ nổi, sau đó, ừm… sờ đọc ấy, anh hiểu không?”
“Ừm, sau đó thì sao?” Thanh âm của Phương Trì rất từ tốn và nghiêm túc.
Lâm Hiểu nghiêng sang phía hắn, cố gắng để không làm phiền người khác, cậu hạ giọng nói tiếp: “Có thể dùng máy tính hoặc là điện thoại, học theo phần mềm đọc chữ trên màn hình hoặc là một trình đọc đặc biệt để tập phát âm, và trong quá trình ghi nhớ từ vựng, ấn tượng về xúc giác khi dùng đầu ngón tay đem lại hiệu suất tốt hơn hẳn chỉ dùng tai nghe, nhưng mà… Cũng có mặt lợi mặt hại, nếu làm vậy thì chỉ kỹ năng nghe với nói được cải thiện, nhưng kỹ năng viết thì không ổn, dù sao thì cùng một từ tiếng Anh nhưng cách hình dung trong đầu của người mù bọn em cũng không giống người bình thường các anh.”
Phương Trì im lặng hồi lâu, đoạn giơ tay xoa đầu cậu: “Sư phụ Tiểu Lâm đã đỉnh lắm rồi.”
Lâm Hiểu ngượng ngùng cười.
“Với cả em cũng đã nghe về câu chuyện “Vua Sư Tử” này rồi, vẫn còn ấn tượng về nhân vật và tình tiết truyện, hẳn là không gặp vấn đề gì khi nghe nhạc kịch.”
“Ừm.” Phương Trì cười đáp: “Nếu kịch bản có gì thay đổi mà em không rõ, anh sẽ nói cho em.”
Lâm Hiểu gật đầu, mỉm cười đáp vâng.
Trên thực tế, xuyên suốt vở kịch hai tiếng rưỡi, cho dù là lâu như chuyển bối cảnh giữa các phần truyện hay là nhanh như diễn viên trang điểm tạo hình, dù là lời kịch tương đối dài hay là một từ tiếng Anh khó hiểu, hễ cứ thấy chỗ nào làm cho Lâm Hiểu không thể tiếp thu và xử lý trong một thời gian ngắn thì Phương Trì sẽ đúng lúc ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nhắc nhở.
Sau một vở nhạc kịch, đội trưởng Phương từ anh Trì đã vinh dự trở thành phiên dịch viên tiếng Anh độc quyền của sư phụ Tiểu Lâm.
Không hổ danh là tiết mục được biết đến là cây thường xanh của Broadway, xuyên suốt màn trình diễn là hiệu ứng âm thanh tuyệt phẩm và một bầu không khí khiến người ta mê say.
Buổi biểu diễn kết thúc, hai người trở về phòng, lúc đứng ở đài quan sát hóng gió biển, Lâm Hiểu vẫn bị chấn động, hồn vía còn treo ngược trên cây.
Phương Trì vào phòng lấy áo khoác rồi choàng lên vai Lâm Hiểu: “Gió biển buổi đêm lạnh, đứng một lúc rồi vào nhé?”
Lâm Hiểu gật đầu, đoạn nắm chặt tay hắn.
Đại dương mênh mông sóng nước, Lâm Hiểu chưa từng được tiếp xúc gần với đại dương như lúc này, không, trên thực tế, cậu tưởng như bấy giờ cả cơ thể mình đang chìm sâu trong biển cả vô bờ.
Tiếng sóng gầm biển gào của nơi đây khác hoàn toàn với tiếng sóng nước lăn tăn tựa như thầm thì của bờ biển thành phố Ninh Hải, đứng giữa đại dương mênh mông mang lại cảm xúc càng chân thực và chấn động hơn nhiều.
Lâm Hiểu nghiêng tai nghe tiếng triều dâng điên cuồng, một hồi sau bỗng thấy cậu cười nói: “Có thể đến gần hơn không ạ?”
Phương Trì mỉm cười, dắt cậu ra lan can của đài quan sát rồi đặt hai tay cậu lên thanh chắn, “Cảm giác dập dềnh lên xuống sẽ rõ ràng hơn đấy, em nắm chặt vào, đừng thả tay ra.”
Lâm Hiểu gật đầu đồng ý.
Phương Trì đứng sau lưng cậu, hai tay vòng qua người cậu chống lên thanh chắn, không biết nghĩ gì mà đột ngột nói: “Chậc, dáng đứng của chúng ta bây giờ nom cứ như cái You jump, I jump vậy…” (Titanic)
Lâm Hiểu nghe mà sững sờ, sau đó nhỏ giọng phì cười.
Phương Trì lại ngạc nhiên lần nữa, “Ồ, em biết cái này à?”
Lâm Hiểu đáp: “Em biết cả thoại và cốt truyện, nhưng em không được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.”
“Ừm…” Phương Trì trầm ngầm một giây, bỗng vỗ vỗ mu bàn tay cậu: “Lại đây, anh Trì tái hiện cho cưng xem.”
“Sao- Á!”
Lâm Hiểu còn chưa hiểu chuyên gì thì cơ thể tự dưng nhẹ bẫng, cậu bất ngờ bị Phương Trì xốc nách nâng lên từ đằng sau.
Lâm Hiểu: “!!!”
Tiếp sau đó chân lại chạm mặt đất, đứng vững trên bậc thang nhỏ dưới lan can của đài quan sát.
Lâm Hiểu đoán chừng bằng khoảng cách, cái bậc thang nhỏ này có lẽ cách boong tàu chưa quá hai mươi centimet.
Lâm Hiểu: “…”
Anh Trì lấy bối cảnh thật tùy tiện.
“Giữ chặt lan can đừng thả ra.” Phương Trì ôm cậu từ sau lưng, cười nói: “Ngoan nhé, an toàn là trên hết, chịu khó một tí.”
Lâm Hiểu: … Biết rồi!
Bối cảnh đã được chuẩn bị sau, vấn đề là sau khi sư phụ Tiểu Lâm đứng trên bậc thang nhỏ xong thì lại cao ngang bằng đội trưởng Phương.
Đội trưởng Phương tỏ vẻ thế này là dở, một là không tái hiện lại một cách đầy đủ, hai là không thể làm nổi bật khí chất nam chính của hắn.
Thế là hắn duỗi cái chân dài, dùng mũi chân kéo cái ghế thấp bên cạnh qua, đứng phắt lên trên.
Phương Trì: “Xỏng rui, sư phụ Tiểu Lâm đọc thoại đi.”
“Ừm…” Lâm Hiểu nín cười, “Đạo diễn Phương nhắc thoại đi, với cả đây là lần đầu tiên em diễn xuất, không có kinh nghiệm gì đâu đấy.”
“Không cần kinh nghiệm.” Đội trưởng Phương đứng trên ghế con, vòng tay ôm sư phụ Tiểu Lâm từ phía sau, chẳng để ý cười: “Em làm thế nào thì làm, thấy vui là được, đạo diễn Phương sẽ không hô “cut”.”
Lâm Hiểu mím môi nhỏ giọng cười, lát sau, cậu nghiêm mặt thưa: “Ổn rồi, bắt đầu thôi.”
Hai tay sư phụ Tiểu Lâm nắm chặt lan can- chịu thôi, đội trưởng Phương đã hạ lệnh không được thả tay.
Trước mặt là bóng đêm ngút ngàn của đại dương ngàn sóng, cậu hít một hơi thật sâu, bất ngờ thốt lên-
“Ngày còn bé, mẹ đã nói với em rằng, biển cả chính là cố hương em!”
Phương Trì đứng ngay sau bị bất ngờ trong giây lát: “Ha ha ha ha đệch…”
“Không được nói bậy.” Lâm Hiểu nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mau nối tiếp đi!”
Thế là đội trưởng Phương húng hắng giọng một cái, cố gắng nín cười bằng hết sức bình sinh, biết điều phối hợp diễn xuất: “Sinh ra ở biển, lớn lên ở biển-”
Người anh em Thái Bình Dương tự dưng được nghe dân ca: “…”
Một bầu không khí hoài cmn niệm.
Bài hát
Hai con người như bị ma ám, anh một câu em một câu mà hát xong phần điệp khúc của bài hát.
Phương Trì ghé vào bên tai Lâm Hiểu thầm thì: “Hai ta không thể hát không được… Còn phải nói lời kịch gì kia mà?”
“Ừm.” Sư phụ Tiểu Lâm nhăn nhăn hàng mày, nghiêm túc suy nghĩ một chặp, rồi từ từ nhả chữ, cuối cùng cũng nói ra được đoạn trích kinh điển của bộ phim: “Anh Trì, em jump, anh sẽ jump chứ?”
Phương Trì mặt mày đăm đăm, tức tốc nhập vai: “Jump! Em yêu, em jump thì anh chắc chắn sẽ jump, mà kể cả em có không jump bảo anh jump thì anh cũng sẽ jump, huống hồ em cũng jump, không có chuyện anh không jump được- Nào, lại đây, hai chúng ta cùng nhảy nhót, sống cho sung cho sướng đi!”
Nói hết một hơi cả tràng dài xong, Lâm Hiểu thực sự không nhịn nổi nữa, cậu vùi đầu vào lồng ngực Phương Trì cười tới run cả hai vai, tiếng cười giòn tan, theo gió biển chìm vào đại dương sâu thẳm.
Cho dù có là người trưởng thành, lý trí tới mức nào thì khi bước chân vào tình yêu, người đó cũng tình nguyện trở thành si ngốc.
Đội trưởng Phương thở nhẹ một hơi, hắn hơi cúi đầu, thân mật cọ xát chóp mũi của cậu, khóe miệng khẽ cong lên, hạ giọng thầm thì: “Sư phụ Tiểu Lâm, phần quan trọng còn ở phía sau.”
Lâm Hiểu ngẩng đầu, nụ cười trên môi càng nở rộ hơn, ngay sau đó cậu liền nhấc hai tay vẫn luôn bám ở lan can ra, đoạn vòng quanh cổ Phương Trì, nhẹ nhàng hạ thấp đầu hắn xuống, đặt lên một nụ hôn.
Sóng cả, đêm đen, gió biển, môi hôn.
Hai người lặng đứng giữa trời mây, chìm nổi giữa mênh mông biển cả, một nụ hôn dài mà dịu dàng.
Thời gian như trầm lắng lại đến vô cùng, chiếc thuyền rẽ sóng theo gió vượt trùng khơi, ngàn sao làm bạn, bầu không khí tuyệt vời tới không tưởng, cho đến khi-
Sư phụ Tiểu Lâm nằm trong lòng đột nghiên giật một cái, ngay sau đó cảm giác sóng lớn ập đến bỗng hiện lên thật rõ ràng, Phương Trì nhanh chóng ghì chặt người trong lòng theo bản năng, quay ngoặt lại bảo vệ cậu bằng thân mình, nhưng vẫn chậm một bước.
Một con sóng lớn ào tới rồi đi, nước biển ập tới dâng lên rồi chảy xuống boong tàu, toàn thân hai người đã ướt sũng.
Phương Trì: “…”
Lâm Hiểu: “…”
Hai giây sau, cả hai người cùng cười phá lên.
Lâm Hiểu bị Phương Trì ôm xuống bậc thang rồi kéo trở về phòng, cậu vừa rảo bước vừa cười: “Ha… Anh Trì, đợi đã, đợi tí đã… Mình không diễn nữa à? Vẫn còn chưa jump mà!”
Phương Trì cũng cười, chân cũng chẳng ngừng bước: “Về phòng thôi, có phòng tắm hướng ra biển cho em tha hồ mà vẫy vùng, nhưng trước hết phải tắm nước nóng đã, không thì bị gió biển lùa cho cảm đấy.”
Lâm Hiểu: “Ha ha ha ha, cũng được ạ… Hắt xì!”
Hai người nhanh chóng quay lại phòng khách, Phương Trì dùng khăn lông lau đầu Lâm Hiểu trước, sau đó kéo cậu vào phòng tắm riêng đẩy về phía vòi hoa sen, “Nước ấm rồi đấy, cởi đồ ra tắm đi.”
“Dạ.” Lâm Hiểu đứng dưới vòi hoa sen cỡ lớn, thoáng do dự khẽ hỏi: “À thì… Anh cũng ở đây chứ?”
Phương Trì đang định đóng cửa phòng tắm giúp cậu bỗng khựng lại, ngập ngừng một chập mới cười trả lời: “Khụ… Hay thôi, anh vẫn còn hơi…”
Ám ảnh chưa hết.
Lâm Hiểu nín cười, “Bây giờ em đâu có uống rượu.”
Phương Trì: “Xàm ít thôi, tắm lẹ đi!”
Phương Trì nói dứt câu xong thì quay phắt ra ngoài, chuyển qua phòng tắm ở phòng ngủ để tắm nước nóng.
Phương Trì dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa, vấn đề là bởi căn phòng này được trang hoàng quá đỗi phức tạp, mặc dù đã giúp Lâm Hiểu làm quen xung quanh rồi nhưng ở biển không thể so với trên bờ được, ngộ nhỡ lại có một đợi sóng lớn như vừa rồi nữa, hắn sợ chiếc thuyền sẽ lắc lư làm Lâm Hiểu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mà khi đội trưởng Phương nhanh chóng tắm táp xong, mở cửa phòng tắm bước ra thì khung cảnh trước mắt khiến hắn thoáng sửng sốt.
Sư phụ Tiểu Lâm khoác lên mình chiếc áo choàng tắm của du thuyền xa hoa, cậu ngồi trên giường, tóc trước trán còn hơi ẩm ướt, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
Phương Trì thở dài một tiếng, vừa lại gần vừa cười bảo: “Ở trên biển cũng có thể đi lại như đất bằng, sư phụ Tiểu Lâm đỉnh thật đấy.”
Lâm Hiểu lần sờ cổ tay đang để xuôi bên hông của hắn, kéo đối phương ngồi xuống cạnh mình, đáp: “Em đã bảo không phải chuyện gì hay lúc nào cũng ỷ lại anh mà, em… sẽ cố gắng trở thành một người bạn trai tốt, thay vì là gánh nặng anh phải chịu từng giờ từng phút.”
“Nói linh tinh.” Phương Trì nhéo má cậu, “Ai bảo em là gánh nặng, mà kể cả em nói cũng không được, đừng có để anh nghe thấy lần thứ hai, không thì anh nổi giận với em thật đấy.”
“Hớ?” Lâm Hiểu nghe mà ngỡ ngàng, quen biết lâu vậy rồi, đúng là cậu chưa từng được lĩnh giáo trạng thái tức giận gì đó của đội trưởng Phương, vả lại tuy ngày thường Phương Trì hay thản nhiên buông thả trong chuyện riêng tư nhưng lại khá dễ tính, Lâm Hiểu cũng chưa bao giờ được kể hắn đã thực sự tức giận với ai vì chuyện gì hay vì một ai đó.
“Anh… lúc anh tức lên sẽ thế nào thế?”
Phương Trì khẽ cười: “Em muốn xem thử à?”
Lâm Hiểu thoáng do dự: “Thì… đúng là có hơi tò mò xíu…”
“Em có bị ngốc không hả…” Phương Trì vuốt ve gáy cậu: “Sao anh Trì lại giận em được, anh-”
Lâm Hiểu bất ngờ buông giọng lạnh lùng: “Em là gánh nặng.”
Phương Trì: “…”
Tổ sư nhà em.
Đội trưởng Phương nín lặng trong giây lát, đoạn bật cười: “… Có phải anh chiều em quá rồi không? Anh-”
Lâm Hiểu: “Anh có không thừa nhận cũng thế thôi.”
Phương Trì: “…”
Hào hứng tới thế à?!
“Á!” Bàn tay đang yên vị trên gáy cậu đột nhiên ghì chặt, sư phụ Tiểu Lâm rơi vào thế bị động, Phương Trì nắm cổ cậu kéo vật xuống giữa giường, không hề lãng phí một giây nào mà nhẹ nhàng tháo dây áo tắm ra.
Lâm Hiểu: “…”
Không, đợi chút đã!
Anh Trì, bóng ma tâm lý của anh đâu?!
Bàn tay Phương Trì đệm ở sau cổ cậu, một nụ hôn nóng hổi sau khi tắm nồng nhiệt mà dịu dàng hạ xuống.
Khả năng hô hấp của Lâm Hiểu ngày càng trì trệ, có cố đẩy Phương Trì ra cũng không nổi, thế là trong tình thế cấp bách vội quơ tay kéo chiếc chăn bên cạnh lên, trùm kín mít cả mình và đối phương.
Bờ môi Phương Trì dừng lại bên vành tai cậu, hắn im lặng hồi lâu, đột nhiên buông một câu với ngữ điệu lả lơi, khe khẽ cười: “Ái chà, hóa ra sư phụ Tiểu Lâm thích chơi kiểu này sao?”
Lâm Hiểu: “…”
Trời đất chứng giám, em chỉ định che người mình thôi mà.
Lâm Hiểu bị dồn vào thế bí nói không ra câu, đoạn thấy người đang đè phía trên mình đột nhiên bật cười mấy tiếng, bả vai ấy run lên từng hồi mang theo rung động truyền tới tận đáy lòng Lâm Hiểu, làm trái tim cậu cũng run rẩy theo.
Phương Trì tự cười một hồi, sau đó lại hạ xuống một nụ hôn khác.
Đầu óc Lâm Hiểu đã rối thành một nùi, cậu mơ màng nghĩ, nụ hôn lúc này, dường như hơi khác lần trước.
Đúng là có chỗ khác thật.
Cánh môi mỏng chu du khắp nơi, bờ môi nóng hổi chợt lướt qua thần châu của cậu, lại lướt xuống bên cạnh cổ và hầu kết, đoạn băn khoăn lưu luyến một hồi bên phần xương quai xanh gầy gò rồi lại hướng xuống.
Cả trán và chóp mũi Lâm Hiểu đều vã ra một lớp mồ hôi mỏng nóng hổi, toàn thân cậu run rẩy đến phát sợ.
Hai tay cậu siết chặt lấy bả vai hắn, cậu từ chối theo bản năng, đầu váng mắt hoa muốn kéo hắn lên, nhưng Phương Trì chỉ cần dùng một tay cũng gì được hai cổ tay cậu lên đỉnh đầu.
Sư phụ Tiểu Lâm có bao giờ bị vậy đâu, ngay bây giờ đây mấy chữ hồn siêu phách lạc cũng không đủ để diễn tả nữa, những thanh âm run rẩy nghèn nghẹt phun ra từ cuống họng: “Anh Trì, anh đừng…”
Còn chưa kịp nói xong thì nín lặng.
Tất cả những từ ngữ còn lại đều bị chôn vùi trong tiếng sóng ồn ã ngoài khoang thuyền.
Thủy triều cuồn cuộn dâng lên, những thứ đặt ở đầu quả tim dồn lại và chất chồng, biến thành một trận mưa phùn ẩm ướt mà dai dẳng.
Lâm Hiểu ngửa mặt nằm dưới màn mưa, mưa phùn rơi xuống và rửa trôi tất cả những chống cự và sức lực trong cơ thể, trong khoảnh khắc bất lực ấy, hai chân đang vắt trên vai Phương Trì như thể đang tỏ vẻ nghiện mà còn ngại.
Cậu nói một đằng nghĩ một nẻo, cậu không muốn dừng lại, cả thể xác và tinh thần của cậu đã đắm chìm hoàn toàn.
Cuối cùng thì toàn quân tan tác.
Trong lúc hồn vía của cậu vẫn còn vất vưởng trên cây, Phương Trì thả tay cậu ra, chẳng nói chẳng rằng nghiêng người tới hôn cậu.
Lâm Hiểu: “!!!”
Đồng cam cộng khổ, Phương Trì trao hết toàn bộ nhiệt độ cho cậu qua môi lưỡi.
Phương Trì đặt một nụ hôn nóng bỏng mà gợi dục, mãi tới khi Lâm Hiểu không thể thở nổi mới thoáng rời đi, Lâm Hiểu lại thở được, cậu nhếch môi, hít vào một lượng lớn không khí.
Phương Trì nghiêng đầu ghé vào bên tai cậu, cất tiếng cười khàn khàn: “Sư phụ Tiểu Lâm, em vừa nuốt cái gì xuống đấy?”
Lâm Hiểu: “…”
Không nhận được câu trả lời khiến Phương Trì vừa cười ác ôn vừa nhẹ lòng, nhẹ như bẫng nói: “Biết anh Trì tức giận là thế nào chưa, còn định trêu anh nữa không?”
Lâm Hiểu: “…”
Không được không được không được không được không được.
Trêu anh tức… đúng là chết mất thôi.Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Tởn tới già chưa?
Sư phụ Tiểu Lâm: Lần sau còn dám nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...