Hai ngày chuẩn bị, cả hành trình gióng trống khua chiêng, đêm thứ ba ở Singapore, buổi hòa nhạc đầu tiên ở nước ngoài của CALM được diễn ra theo đúng lịch.
Ánh đèn mở ảo, những đôi mắt mê say; biển người ồn ào, một đêm điên cuồng tới cực hạn.
Buổi hòa nhạc kéo dài năm tiếng với sự tham gia của người hâm mộ trong nước và Hoa kiều, sân khấu của CALM từ trước tới giờ chưa từng làm người ta phải thất vọng.
Gào lên, hét lên, lấp lánh, vút bay.
Ca khúc cuối cùng, các thành viên của CALM đặt nhạc cụ xuống, năm người ngồi kề bên nhau ở rìa sân khấu, trong tiếng nhạc đệm, họ cùng người hâm mộ ở hiện trường đồng thanh ca bài hát đầu tay.
(bài debut)
Trong tiếng hò reo chấn động và tiếng khóc nức nở, trong tiếng nhạc không ngừng quẩn quanh trong nhà hát, tất cả cùng vẫy tay chào tạm biệt người hâm mộ.
Buổi biểu diễn đầu tiên ở nước ngoài của CALM đã kết thúc trong mỹ mãn.
Do buổi hòa nhạc này ở nước ngoài nên toàn bộ quy trình tương đối khác trong nước.
Bữa tiệc chúc mừng sau buổi biểu diễn được thay thế bằng một buổi meeting nho nhỏ tri ân người hâm mộ, chủ yếu là bắt tay giao lưu với những bạn fan may mắn của chương trình VIP và gửi lời cảm ơn đến họ, rồi chụp ảnh với nhóm, v.v; phần phỏng vấn của cánh truyền thông được thay thế bằng phỏng vấn nửa tiếng trên nền tảng trực tuyến, diễn ra ngay sau buổi meeting cảm ơn.
Vào hậu trường, cả hội không có thời gian để tháo trang sức hay thay đồ, uống vội mấy hớp nước nhóm trợ lý đưa cho, vừa thở được một hơi thì bị Trương Viễn đẩy vào hội trường meeting đã được sắp xếp đâu vào đó.
Bắt tay, cúi đầu, gửi lời cảm ơn, chụp ảnh.
Hai mươi bạn fan may mắn lần lượt đi vào hội trưởng được trang trí hoa tươi, cho dù CALM đã mệt tới mức cười cũng run cả môi nhưng khi nói lời cảm ơn với fan vẫn luôn xuất phát từ tận cõi lòng.
Quá trình cảm ơn không kéo dài quá lâu, sau khi kết thúc tất cả lập tức tham gia vào buổi phỏng vấn trực tuyến.
Trong phòng phỏng vấn trực tuyến.
Trong phòng, người dẫn chương trình phỏng vấn trực tiếp hàng đầu trong nước đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, sau khi năm người vào phòng thì chào hỏi đơn giản, sau đó cùng xếp hàng ngồi đối diện camera máy tính.
Kịch bản phóng vấn đã được bàn bạc ổn thỏa, tất cả vấn đề đều đã được Trương Viễn tỉ mỉ sàng lọc tận ba lần, kể cả phần dân mạng tự do đặt câu hỏi dễ lật xe nhất thì anh cũng đã trao đổi nhiều lần với người dẫn chương trình để đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ sai sót nào trong toàn bộ quá trình phỏng vấn.
Sự chuyên nghiệp của người dẫn chương trình rất đáng khen, buổi phỏng vấn suôn sẻ tới bất ngờ, nhưng vào những giây phút cuối cùng, một câu hỏi đã làm dậy lên một trận sóng gió không hề nhỏ.
Người dẫn chương trình cười hỏi: “Trước đây tôi nghe nói tình trạng cơ thể của đội trưởng Phương không quá tốt, dường như còn phải thuê riêng một thợ mát xa cá nhân.
Vì vậy mà tôi muốn hỏi, sau khi buổi hòa nhạc này kết thúc thì tình trạng của cậu đang thế nào?”
Phương Trì bình tĩnh liếc anh ta, bình thản đáp: “Vẫn ổn.”
Người dẫn chương trình hỏi tiếp: “Mọi người đều biết thời lượng của buổi hòa nhạc này đã vượt chỉ tiêu, mà lịch trình biểu diễn ở nước ngoài đã được sắp xếp vô cùng chặt chẽ.
Như vậy thì tình huống hiện giờ của cậu có ảnh hưởng gì tới hai buổi biểu diễn kế tiếp không?”
Phương Trì: “Tất nhiên là không.”
Vốn chỉ là một câu hỏi thường thường không có gì lạ, sau khi nhận được câu trả lời phủ định của Phương Trì thì coi như xong, vừa đúng lúc tới màn đặt câu hỏi của cư dân mạng.
Người dẫn chương trình mỉm cười chuyển hướng về phía màn hình máy tính, nhìn những dòng bình luận rơi như mưa trên màn hình, rất chuyên nghiệp nói: “Vâng, tiếp theo chúng ta sẽ xem thử xem cư dân mạng muốn đặt câu hỏi gì cho CALM nhé.
Do thời lượng có hạn nên chúng tôi sẽ chọn năm câu hỏi để trả lời.
Câu hỏi đầu tiên… ừm…”
Sự chuyên nghiệp của người dẫn chương trình thất thế trong chớp mắt.
Ban đầu thì người dẫn chương trình đã bàn bạc trước với quản lý bên kia về kịch bản, tới lúc đó sẽ chọn những câu hỏi tập trung vào những câu hỏi lựa chọn, mà lúc này đây, anh ta bị tắc tịt không biết nói gì, tất cả bình luận trên màn hình đều đang hỏi-
[ Đội trưởng Phương có thể duy trì trạng thái ổn định có phải là công của người thợ mát xa tư nhân kia không? ]
[ Đội trưởng Phương có thể duy trì trạng thái ổn định có phải là công của người thợ mát xa tư nhân kia không? ]
[ Đội trưởng Phương có thể duy trì trạng thái ổn định có phải là công của người thợ mát xa tư nhân kia không? ]
…
Người dẫn chương trình: “…”
Những người còn lại: “…”
Phương Trì đảo mắt nhìn những dòng bình luận bắn liên thanh của cư dân mạng, lại liếc qua người dẫn chương trình đang giả vờ rằng mình không thấy câu hỏi nào khác, hắn nhếch môi cười, sau đó khá thoải mái đọc lên câu hỏi cho chính mình-
“Đội trưởng Phương có thể duy trì trạng thái ổn định có phải là công của người thợ mát xa tư nhân kia không?” Phương Trì nở một nụ cười nhạt, dừng một nhịp rồi tự trả lời: “Tất nhiên.”
Ngay lập tức, quản lý Trương đang ngồi ở một góc hẻo lánh của phòng phỏng vấn lo lắng hít mạnh vào một hơi.
Mà vừa dứt lời, bình luận trên màn hình càng điên cuồng hơn-
[ Nghe nói đội trưởng Phương với người thợ mát xa tư nhân kia có mối quan hệ riêng tư rất gần gũi, có thể nói chi tiết hơn không? ]
[ Người thợ mát xa này vào đội từ lúc nào vậy? Chỉ phục vụ cho mình đội trưởng Phương hay là thợ mát xa cho cả nhóm CALM? ]
[ Là thợ mát xa hay là bạn vậy? Có phải là bạn cũ không? ]
[ Muốn nghe đội trưởng Phương kể về những chuyện không thể nói giữa anh với thợ mát xa ạ! ]
Nội dung chính bị chệch hướng, tình hình cũng biến đổi theo, tất cả câu hỏi đều tập trung vào một vấn đề, cho dù là người dẫn chương trình hay những anh em còn lại trong CALM cũng không thể xoay chuyển được tình thế.
Phương Trì bình tĩnh nhìn bình luận ào xuống như vũ bão, hắn thấp giọng cười, sau đó điếc không sợ súng chậm rãi mở miệng-
“Nếu đã là thợ mát xa tư nhân thì chắc chắn phải có quan hệ riêng tư gần gũi.”
“Nói chi tiết? Xin lỗi, thời gian phỏng vấn không cho phép.”
“Thợ mát xa bắt đầu vào đội từ buổi biểu diễn thứ hai trong nước.”
“Tư nhân là của một cá nhân, chỉ phụ trách việc điều trị hàng ngày của riêng tôi, những thành viên khác… tùy tậm trạng của cậu ấy.”
“Vừa là thợ mát xa vừa là… bạn, trước đây không gặp nhau, bây giờ thì vẫn tốt đẹp như hồi mới gặp.”
Phương Trì giữ một khuôn mặt bình tĩnh, trả lời liên tiếp năm câu hỏi, sau đó thở phù một hơi, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cười nói: “Về những chuyện không thể nói… Xin lỗi, đó là câu hỏi thứ sáu rồi.”
Các câu trả lời được đưa ra liên tiếp không chỗ hở, có thể gọi là màn trình diễn trên mây, khiến cho cả đồng đội đang theo dõi trực tiếp và hàng ngàn cư dân mạng đang hóng phải choáng váng.
Trương Viễn đang tựa lưng ở góc tường, bấy giờ mới ho một tiếng không quá lớn, người dẫn chương trình bắt được tín hiệu, mỉm cười nói lời kết thúc: “Vâng, phần đặt câu hỏi tự do của người xem dừng lại ở đây, buổi phỏng vấn trực tiếp của chúng ta cũng đã tới hồi kết.
Phần cuối cùng, mời ban nhạc CALM nói lời tạm biệt với mọi người.
Chúng ta hãy cùng chờ đợi sự trở lại của họ sau khi chuyến công diễn ở nước ngoài kết thúc nhé!”
Bấy giờ năm người của CALM cùng đứng dậy, đồng thời vẫy tay mỉm cười trước camera: “Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại!”
Sau khi kết thúc phỏng vấn, cả bọn quay về hậu trường nghỉ ngơi, giờ mới chính thức có được một giây phút yên bình.
Mỗi lần biểu diễn là một lần đánh chiến tiêu tốn rất nhiều năng lượng, vừa vào phòng nghỉ, cả nhóm cùng lao thẳng về phía sô pha, thở dài một hơi.
Trương Viễn hùng hùng hổ hổ lao vào sau họ, đoạn đóng cửa cái rầm, ngay sau đó là tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc chấn động toàn bộ phòng nghỉ-
“Phương Trì!”
“Chậc, đây.”
Đội trưởng Phương nằm vật ra ở ghế sô pha đơn bên trong, đôi chân dài không chỗ để vắt lên tay vịn ghế sô pha, nghe tiếng gọi mới mở mắt, từ tốn nói: “Anh Viễn, dạo gần đây cảm xúc của anh không ổn định quá nhỉ, dễ nổi khùng như thế… có phải là dấu hiệu của mãn kinh sớm không vậy?”
“Có mà là dấu hiệu anh bị mày chọc điên thì có ấy!” Trương Viễn cởi bỏ hai nút trên cùng của áo, cố gắng hô hấp bình thường, tay vẫn còn cầm kịch bản phỏng vấn, không kiềm chế nổi lửa giận trong lòng: “Nãy phỏng vấn chú mày nói gì đấy! Hả? Đội trưởng Phương của tôi ơi, đang trực tiếp đó! Cái gì mà quan hệ cá nhân gần gũi, cái gì mà vẫn như cũ, rồi cả tư nhân là của cá nhân… Cái gì mày cũng dám nói à! Để hàng trăm hàng nghìn cư dân mạng chứng kiến tình yêu sâu đâm của mày thì mới sướng cái người à?! Chú mày có thể kiềm chế một chút không, có thể để cho thằng anh mày một đường sống không!”
Phương Trì giật giật bả vai đau nhức, hỏi ngược lại: “Không… Em nói sai chỗ nào?”
“Mày không nói sai câu nào mới là vấn đề đấy!” Trương Viễn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế gần cửa, phì phò thở vì tức: “Miêu tả đơn giản mối quan hệ của hai đứa mày là quan hệ ủy thác bình thường, ngoại trừ lúc làm việc thì không gặp nhau trong thời gian cá nhân nó khó lắm à? Hả? Ai bảo thợ mát xa tư nhân với ông chủ phải là bạn bè mới được? Dân mạng dám hỏi mà mày cũng dám đáp theo à? Sao hồi trước không thấy mày dễ nói chuyện thế hả!”
“Khụ, chuyện đó…” Tiền Tùng liếc qua liếc lại hai người, đúng lúc chen vô với mục đích thuật lại hiện trường ban nãy: “Mấy cái câu hỏi vừa rồi cũng không phải là anh đại cố ý nói đâu, bình luận của cư dân mạng rõ ràng trên màn hình như thế, cũng đâu có giả vờ không nhìn thấy được…”
Trương Viễn tức không chỗ xả: “Ai bảo không được trả lời đâu, quan trọng là xem xem đáp thế nào, đáp kiểu gì ấy! Nghệ sĩ nhà người ta gặp câu hỏi liên quan tới sinh hoạt cá nhân thế này thì vắt chân lên cổ trốn, chú mày thì hay rồi… chú mày còn tự chào hàng bản thân nữa.
Đội trưởng Phương à, mức độ thảo luận về anh đã cao lắm rồi, khiêm tốn tí được không, mày yêu thì mày sướng riêng mày đi, đừng có muốn bón thức ăn chó cho cư dân mạng nữa được không!”
Đội trưởng Phương im lặng hai giây, bỗng ngồi ngay ngắn lại, cười đáp: “Quan hệ ủy thác thông thường, không phải bạn bè…”
Phương Trì chầm chậm hướng mắt về phía quản lý Trương, giờ phút này một ánh mắt bình thản từ tốn lại gây áp lực tới khó hiểu: “Anh Viễn, nói thật, vừa rồi em đã nhịn không nói thêm chữ “trai” sau chữ “bạn”, đã là mức độ kiềm chế lớn nhất em có thể chịu được… cũng đã thương xót cho anh hết mức….
Nên anh hãy hài lòng đi thì mới hạnh phúc được.”
“Hài lòng…” Trương Viễn bị đánh phủ đầu, hỏi vặn lại: “Sao cơ, ý chú mày là chú mày không được công bố tin vui yêu đương với cả cộng đồng mạng và fan là thiệt thòi cho chú mày á hả?!”
“Thiệt thòi thì chưa nói, nhưng mà tiếc thì nhiều đấy.”
“Phương Trì ông nội mày!”
“Ông rất khỏe, không cần anh phải lo.” Phương Trì thở dài, tiếp tục nhìn vào mắt Trương Viễn còn đang phát điên, nghiêm túc nói: “Dân mạng khăng khăng hỏi, giả vờ không nhìn thấy là chuyện bất khả thi, mà càng che thì càng lộ, nên nhất định phải đưa ra một câu trả lời khẳng định.”
“Nhưng chú mày nói trực tiếp quá! Không cần cho bọn họ nhiều cơ hội phát huy trí tưởng tượng vậy đâu!”
“Trực tiếp gì?” Phương Trì nói: “Trực tiếp phủ định hay trực tiếp thừa nhận- Vế trước em không làm được, vế sau, thật ra em cũng đã nghĩ tới, chỉ sợ anh không chịu được.”
“Chú…”
Phương Trì xua tay, chậm rì rì nói tiếp: “Nhớ lại đi, hồi ở khách sạn thành phố Ninh Hải anh cũng đã hỏi em vấn đề kiểu này rồi: nếu có một ngày mối quan hệ giữa em và Lâm Hiểu bị lộ ra thì phải làm sao.
Bây giờ em vẫn trả lời đáp án cũ, vẫn là câu nói đó- Không vấn đề gì hết, em sẽ cố gắng hết sức để không khiến cậu ấy phải lộ diện trước mắt công chúng, coi như là bảo vệ.
Nhưng nếu có người cố ý nhắm vào em và muốn hỏi, em cũng sẽ không đáp là “Không phải”, vốn là bạn trai em, không trực tiếp thừa nhận đã là sự nhượng bộ lớn nhất của em, nếu em nhất quyết phủi sạch quan hệ…”
Phương Trì cong cong mắt, khẽ cười: “Tại sao cậu ấy phải nhận sự thiệt thòi này?”
Trương Viễn đã chết lặng: “… Tại sao anh phải chịu sự thiệt thòi này?”
“Tại vì đó là công việc của anh đó anh à.” Nụ cười của Phương Trì càng rõ ràng hơn, “Năng lực càng tốt trách nhiệm càng cao, anh làm được mà.”
Đám người bên cạnh cố gắng nín cười, đáy lòng Trương Viễn đã lạnh như tro tàn, tuyệt vọng thốt: “Mày cũng không nghĩ tới việc ngộ nhỡ dư luận lên men, tình hình không thể kiểm soát được thì sao?”
“Không nghiêm trọng tới vậy.” Phương Trì đáp: “Lại nói, nếu mọi chuyện phát triển tới mức đó, ít nhiều gì em cũng có ý tưởng nên xử lý thế nào.”
“Má… Chịu mày rồi…” Trương Viễn lặng lẽ than thở, “Chính chủ còn chưa cuống lên, anh ở đây cà cuống làm gì? Cùng lắm thì anh chuẩn bị công tác quan hệ xã hội sớm hơn thôi, đợi tới lúc đội trưởng Phương cậu công bố tin vui thì sẽ vừa định hướng dư luận vừa kiếm tiền…”
Phương Trì dường như đang suy nghĩ điều gì, chỉ cười không đáp.
Nghỉ ngơi một hồi, đợi tới khi lửa giận của Trương Viễn dần lắng lại, cả bọn lê lết cơ thể đầy mệt mỏi chui vào xe của khách sạn.
Xuống xe đi bộ vào sảnh chính, nhân lúc đợi thang máy đưa lên phòng, Tiền Tùng moi ra được chút tỉnh táo từ cơn buồn nhủ, vô cùng chờ mong cười hỏi: “Anh đại, buổi hòa nhạc kết thúc rồi đó, buổi team building của chúng ta… rất cần được lên lịch rồi á.
Thời gian nghỉ sau buổi biểu diễn này không có nhiều lắm, nên là làm sớm sớm đừng muộn thì hơn!”
“Ngày mai.” Phương Trì dựa vào tường thang máy, ánh mắt tập trung ở con số đang không ngừng tăng lên, nói tiếp: “Sáng mai nghỉ ngơi thoải mái đi, cho mấy ông thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, giữa trưa tập hợp, nhà hàng…”
“Tôi đặt chỗ tôi đặt chỗ!” An Đạt hồ hởi chen ngang: “Có một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng chất lượng hàng đầu vừa mới mở ở khách sạn này vào tháng trước.
Đặt chỗ luôn nhé, phòng riêng nè, phong cách truyền thống chính tông, cửa kéo nè, ngồi tatami luôn, thể hiện rõ giữa chúng ta không có sự xa cách, ôi… không khí quá là ổn áp luôn!”
Kín đáo yên lặng, thích hợp kiếm chuyện.
Phương Trì cong môi cười, đáp: “Tùy mấy ông.”
Mọi người không cùng tầng, sau khi thang may tới tầng ba bảy, bốn người chào một tiếng “Vất vả rồi” với Phương Trì rồi bước ra, cửa thang máy từ từ đóng lại, tới tầng bốn mươi lăm thì Phương Trì một mình bước ra.
Trước khi quẹt thẻ vào nhà có nhìn lướt qua giờ giấc trên điện thoại, sắp hai giờ rưỡi sáng rồi.
Bất ngờ là Lâm Hiểu vẫn đang đợi hắn.
Phòng khách vẫn còn sáng đèn chờ đợi, Lâm Hiểu ngồi bó gối trên ghế sô pha, một bên tai nhét tai nghe, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì chầm chậm ngẩng đầu lên.
Phương Trì nhíu mày, bước qua ngồi xuống trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao giờ vẫn chưa ngủ, đã bảo hôm nay đừng chờ anh rồi mà.”
Lâm Hiểu lắc đầu, cậu mỉm cười kéo tai nghe xuống, đưa tới trước mặt Phương Trì: “Buổi hòa nhạc thành công quá, không đợi anh về thì tiếc, với lại… em đang nghe cái này…”
Phương Trì đeo tai nghe, ngay sau đó lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Là bản phát lại trên web về buổi phỏng vấn trực tiếp tối nay.
Trước đó không lâu đội trưởng Phương vừa hùng hùng hổ hổ thể hiện sự nặng tình trước mặt quản lý, hiện giờ lại hơi xấu hổ, cười khan đáp: “Ừm… Điện thoại của em không có dữ liệu nước ngoài mà, sao lại…”
“Khách sạn có mạng mà ạ.” Lâm Hiểu nghiêng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh ý cười: “Anh Trì, lúc anh nói em là bạn của anh ấy, anh có ngừng lại một nhịp… Anh ngập ngừng chuyện gì vậy?”
Đúng là phong thủy luân chuyển, chính Phương Trì cũng không ngờ rằng mình cũng có một ngày bị sư phụ Tiểu Lâm chọc ghẹo, sự bất ngờ qua đi thì phì cười một cái, thản nhiên đáp: “Bạn trai, suýt thì nói, nhưng mà anh kiềm được ở giây cuối, đỉnh không?”
Lâm Hiểu cong môi cười, thật lòng thật dạ khen lại: “Đỉnh chết đi được!”
Phương Trì thở dài, lấy điện thoại khỏi tay cậu, thoát khỏi trang web chiếu lại đặt một bên, sau đó thì bao bọc hai tay Lâm Hiểu trong lòng bàn tay mình, khe khẽ nói: “Lúc nãy bị anh Viễn mắng, bảo là anh không biết tốt xấu, trước mặt công chúng cái gì cũng dám nói, đừng thấy anh lúc ấy giả vờ không sao bật anh ấy mà lầm, thật ra… trong lòng anh cũng không rõ.”
“Lâm Hiểu, có những chuyện anh chưa từng trải qua, vì vậy mà đôi khi anh cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, rốt cuộc đâu mới là lựa chọn tốt nhất cho em, thú thật, có đôi khi anh cảm thấy rất mâu thuẫn.”
Đội trưởng Phương trông có vẻ thản nhiên là thế, nhưng thực tế lại luôn cân nhắc thiệt hơn, hoàn toàn không thua kém quản lý của mình chút nào.
Muốn che chở cho Lâm Hiểu để cậu không phải xuất hiện trước mắt công chúng, lại không muốn phủ định sự tồn tại của cậu trước mặt người khác; muốn được thoải mái thừa nhận tình cảm của mình, lại bởi vì tình huống đặc biệt, không thể để cả ban nhạc bị kéo xuống hố mà nghĩ lại; không muốn giấu diếm, lại chẳng thể nói rõ… Mấy ngày này đội trưởng Phương đã phải đấu tranh nội tâm rất nhiều.
Sau một hồi im lặng lại thấy Lâm Hiểu nhẹ nhàng nói: “Anh Trì, em không thấy thiệt thòi chỗ nào hết.”
Con tim Phương Trì nhói lên một nhịp.
Hóa ra những cái lo lắng ấy, hoặc là những cái bối rối ấy, cho dù chưa từng nói ra khỏi miệng nhưng Lâm Hiểu đều hiểu hết.
Lâm Hiểu rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, đặt ngược lại lên mu bàn tay Phương Trì, lắc lư tay hắn hai nhịp, tựa như đang trấn an, tựa như đang lặng yên dỗ dành.
“Em không để ý thật mà, người khác đối xử với chúng ta thế nào, định nghĩa quan hệ giữa em và anh thế nào em cũng không thèm để ý, bởi vì tất cả những người đó đều là người ngoài.”
“Anh tốt với em, anh biết, em biết… Không, so với em thì anh còn biết rõ ràng hơn, nên là, tại sao em phải quan tâm người ngoài nói gì chứ?”
“Anh không muốn em phải chịu chút thiệt thòi nào, em cũng càng không muốn anh phải khó xử.
Nên đừng nghĩ nhiều nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi, được không anh? Mà đối với em, anh đã luôn xử lý ổn thỏa từ đầu tới cuối, nên là cứ thế nhé, đã tốt tốt lắm rồi, đừng khiến bản thân phải áp lực nữa, được không anh?”
Lâm Hiểu không nâng giọng quá cao, cứ bình tĩnh, trầm ổn và dịu dàng như thế lại khiến cõi lòng Phương Trì nổi lên một trận phong ba.
Cho tới giờ, lúc ở bên nhau luôn là Phương Trì chiếm thế chủ động, mà bây giờ, một Lâm Hiểu luôn hiền lành và ổn định lại chủ động đi an ủi hắn, thậm chí là… dỗ dành hắn.
Được người khác dỗ dành… trải nghiệm yêu đương mới lạ này khiến cho Phương Trì cảm thấy thật lạ kỳ.
“Nghe em vậy…” Sau một hồi trầm tư, Phương Trì khe khẽ cười: “Nếu em có thể nhìn thì-”
Lâm Hiểu đột ngột nghiêng đầu, dùng một chiếc hôn thật nhẹ ngắt lời hắn.
Sau chiếc hôn, Lâm Hiểu đứng dậy, cười tới dịu dàng: “Cho dù không nhìn được thì em vẫn có thể an ủi anh, cho dù có những thứ không làm được nhưng tối thiểu là em có thể hôn anh một cái lúc anh đang hoang mang mà- Sao rồi đội trưởng Phương, đã vui hơn chưa?”
Nào chỉ mỗi vui không, con tim đội trưởng Phương đã nhũn ra rồi nè.
Lâm Hiểu kéo một ngón tay hắn, cậu nói: “Đúng rồi, đừng nghĩ nữa, ừm… Buổi hòa nhạc phải vất vả rồi, bả vai với cánh tay của anh đau lắm ạ? Nếu mà khó chịu quá không ngủ được thì hai ta về phòng, em mát xa trị liệu cho anh nhé?”
“Không chịu nổi.” Tròng mắt Phương Trì tối sầm lại, hắn vẫn bình thản như không đáp: “Sáng mai hẵng làm, bây giờ tắm rửa rồi đi ngủ.”
Lâm Hiểu trầm tư một hồi, nghĩ tới việc hẳn là hắn đang kiệt sức lắm nên gật đầu đồng ý: “Được ạ, vậy anh đi tắm đi, em vào phòng ngủ trải chăn nhé?”
“Không cần.” Phương Trì nheo nheo mắt, “Em đi tắm trước đã.”
“… Cũng được.”
Lâm Hiểu thả tay Phương Trì ra, nhưng vừa mới bám tay vịn ghế đứng dậy thì bỗng dưng chân không chạm đất, trời đất quay cuồng bị ôm ngang.
“Này tay của anh!” Lâm Hiểu thốt ra một tiếng kinh ngạc: “Anh làm gì đấy?”
Phương Trì: “Đi tắm đấy.”
“Anh bảo là em tắm trước-”
“Đúng là em trước, nhưng mà…” Phương Trì cúi đầu, trán tựa trán cọ cọ, thì thầm bên tai cậu: “Anh Trì giúp em tắm rửa không được à…”
Lâm Hiểu: “!!!”
Không cần đâu em lớn tướng thế này rồi!
Buổi hòa nhạc đã vất vả lắm rồi xin người hãy nghỉ ngơi đi ạ!
Nên là-
Thả em xuống được không!!!
Đêm ấy sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, trong phòng tắm của khách sạn, một đội trưởng Phương vốn mệt mỏi buồn ngủ bỗng đầy cây máu hồi sinh, tâm trạng vui vẻ tắm rửa cho sư phụ Tiểu Lâm, kì cọ từ trên xuống dưới từ trước ra sau, tỉ mẩn từng li từng tí, mặc dù hơi lâu nhưng được cái phục vụ vô cùng tận tình.
Nước ấm trong bồn tràn ra rồi lại tự đầy, hơi nước bốc lên lượn lờ trong mắt sư phụ Tiểu Lâm, sóng nước lăn tăn trong đôi mắt ấy, hòa cùng sự trống rỗng và thất thần.
Có lẽ là vì đợt nước cuối được xả vào bồn có nhiệt độ hơi cao, thế là khi Lâm Hiểu được đội trưởng Phương vớt ra khỏi nước rồi gói vào khăn tắm, cả người cậu hâm hấp ửng hồng như thể hiện sự hài lòng.
Nhưng sư phụ Tiểu Lâm xưa nay vẫn luôn minh mẫn, thế là một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mắt nhắm mắt mở thì thào: “Bồn tắm…”
Đội trưởng Phương hôn lên mi mắt cậu, khẽ cười: “Không sao, để anh dọn.”
Lâm Hiểu: “…”
Lúc trước em khen anh thế nào ấy nhỉ? À, năng lực hành động mạnh quá thể, đúng là… đỉnh muốn chết!Tác giả có lời muốn nói:
Sư phụ Tiểu Lâm: Bậc thầy hành động, không hổ là anh.
Đội trưởng Phương: Chàng trai ngọt ngào ấm áp, đã nhường rồi đã nhường rồi.
19: Gà nhà tôi đều là những tay thiện nghề thực thụ đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...