Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù


Lâm Hiểu, đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến thế.
Vốn đội trưởng Phương đang định âm thầm hâm nóng mối quan hệ để Lâm Hiểu có thể tự cảm nhận được sự ấm áp, đây là lần đầu tiên hắn trải qua sự bối rối và hoảng loạn đến “bất lực” thế này.
Nhất là khi Lâm Hiểu còn tự nhốt mình trong phòng, giờ cơm trưa với cơm tối cũng không định mở cửa, một người từ trước tới giờ có tâm lý cứng như bàn thạch khác hẳn người thường như Phương Trì cũng có lúc phải đứng ngồi không yên.
Phản ứng của Lâm Hiểu quá dữ dội, Phương Trì không cần phải nghi ngờ cậu ấy có nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Trương Viễn hay không, điều mà hắn sợ là hắn không biết Lâm Hiểu đã nghe được bao nhiêu, càng không biết cậu ấy có nghe câu được câu chăng mà nghĩ bậy nghĩ bạ không.
Đang “từ từ mà tiến” nhoáng cái biến thành “sấm chớp và tốc độ”, đội trưởng Phương như một nhân vật trong bài hát Tình yêu ba mươi sáu kế[1], lật mặt như lật bánh tráng, thực sự như đang lạc lối trong con đường mịt mờ.
Lùi không được, tiến không xong, quá khó xử.
Sao mà… căn thời gian trùng hợp thế?
Giờ cơm tối, Tiểu Du mua thức ăn ngoài mang vào phòng Phương Trì, cậu chàng vừa dọn đồ ăn ra vừa thuận miệng hỏi: “Anh Trì, có gọi sư phụ Tiểu Lâm qua ăn cùng không? Trưa nay không thấy cậu ấy ra khỏi phòng, định bế quan hả?”
Phương Trì khó ở mất tập trung, không có hứng ăn, nghe cậu chàng nói vậy cũng suy tư mấy giây, đoạn nói: “Cậu qua gọi cậu ấy thử xem.”
“Okay.”
Tiểu Du đặt hộp đồ ăn xuống, rời khỏi phòng, gõ nhẹ mấy cái lên cửa phòng đối diện.
Phương Trì ngồi trong phòng, hai mắt dán chặt vào cánh cửa vẫn đóng kín kia, không mảy may chớp mắt.
Vài giây sau, Tiểu Du quay lại.
“Nói sao?” Phương Trì nhíu mày, ẩn sau đuôi mắt hàng mắt là một sự căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Tiểu Du nhún vai, không biết tình hình hiện tại nên nói rất thoải mái: “Bảo là không đói, không ăn.”
Ánh sáng trong mắt Phương Trì vụt tắt.
Tiểu Du lại hỏi thêm đôi câu về việc đặt vé máy bay cho trạm công diễn tiếp theo, Phương Trì vừa động đũa vừa trả lời, chốt là ba ngày sau xuất phát, tập hợp lại với các thành viên khác của CALM ở Thượng Hải.
Tiểu Du rời khỏi phòng, Phương Trì suy tư nhìn mấy hộp đồ ăn trước mặt, sau một hồi đấu tranh tâm lý đầy vất vả, hắn quyết định vứt phăng đôi đũa tre trong tay, đứng dậy bước tới cửa phòng đối diện.
Trước khi ra cửa còn cầm theo bảng chữ nổi sáng nay Lâm Hiểu làm rơi.
Lâm Hiểu làm tổ trên ghế salon, cậu nằm thu lu, hai tay ôm chân, cằm gối lên đầu gối, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào không trung, buồn thỉu buồn thiu đơ đơ cả ngày.
Biểu cảm trên mặt cậu cũng mông lung y hệt hai mắt cậu, nhưng trong lòng lại quay mòng mòng hết cả lên, sóng cuộn biển gào chẳng biết lúc nào mới chịu ngừng.
Cuộc đối thoại vô tình nghe thấy lúc sáng kia tựa như một cây cổ thụ gốc rễ chằng chịt đâm thẳng vào tim cậu, lực đã lớn, dư chấn còn lâu, đau đến mức cậu không thể nào thở nổi, tới giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Phương Trì nói anh ấy thích nam giới…
Hơn nữa người anh ấy thích…
Giờ phút này Lâm Hiểu tựa như một con thú nhỏ ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm, còn Phương Trì lại như một người đánh kẻng tự do bất cần, cậu bị tiếng kẻng leng keng hấp dẫn, cứ vô thức đi theo, loạng chà loạng choạng lạc vào một thế giới vốn không thuộc về mình.

Phương Trì họa vào tim cậu những sắc màu rực rỡ của thế giới xa lạ này, cũng ném tới trước mặt cậu hết thảy những chuyện lạ đời, phi lý.
Đó là một con sông dài mà cậu chưa bao giờ đặt chân tới, cậu đứng trên bờ, trù trừ, sợ hãi không dám bước.
Lâm Hiểu dứt khoát nhắm tịt hai mắt, rúc đầu thật sâu vào khuỷu tay, kịp thời chấm dứt ảo tưởng này.
Không thể nghĩ chuyện này nữa, càng nghĩ càng phát điên, hoàn toàn không có manh mối nào.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên bên tai, trong không gian yên tĩnh của căn phòng chẳng khác nào sét xẹt qua trời, sấm nổ bên tai Lâm Hiểu!
Nháy mắt tim cậu đập loạn như ma đuổi, Lâm Hiểu ngẩng phắt đầu, vài giây sau mới run run hỏi: “… Ai đấy?”
“Tôi.” Ngoài cửa phòng, Phương Trì day day trán, nhàn nhạt nói: “Mở cửa.”
Vừa nghe thấy âm thanh này Lâm Hiểu đã hết hồn.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là hai chân đột nhiên tê rần, đầu ngón tay siết chặt vải vóc, khớp ngón tay trắng xanh cả lên, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Có… có chuyện gì à?”
Đội trưởng Phương đứng ngoài cửa buông tiếng thở dài, chỉ đành trả lời: “Có, mở cửa đi.”

Lâm Hiểu: “… Chuyện gì?”
Phương Trì: “…”
Phương Trì mất vài giây để cố gắng đè ý định muốn đạp cửa xông vào xuống, kiên nhẫn nói tiếp: “Có ăn cơm không?”
Lâm Hiểu: “Không… không ăn, tôi không đói.”
Phương Trì: “Cậu làm rơi bảng viết trước cửa phòng tôi, tôi qua trả.”
Lâm Hiểu: “… Không cần, tôi vẫn còn, anh… anh giữ lại làm kỷ niệm cũng được…”
Nói xong câu này muốn tát bản thân chết tươi quá!
Bảo Phương Trì cầm bảng chữ nổi về làm kỷ niệm là muốn hắn tự viết luôn hay gì?!
Phương Trì đứng im trước cửa hai giây, đoạn phì cười.
Ra chiêu nào tiếp chiêu đó, sư phụ Tiểu Lâm không ăn mềm không ăn cứng, nhưng ngày hôm nay đội trưởng Phương bắt buộc phải vượt qua cánh cửa này.
Đánh không được thì nảy kế khác, Phương Trì ngẫm nghĩ, vô thức làm giọng mình mềm mỏng đi, dựa vào bản lề cửa nhẹ giọng nói: “Thật ra… vai có hơi đau, đáng lẽ sau khi công diễn xong sẽ làm vật lý trị liệu vào hôm qua, giờ hình như không chịu được nữa, cậu… có được không, nếu cậu có thời gian, mở cửa, rồi-”
Còn chưa kịp nói xong, Phương Trì ngẩng đầu, nhìn cánh cửa trước mắt đang từ từ mở rộng.

Lâm Hiểu đứng trước cửa, đầu hơi cúi xuống, không nhìn được biểu cảm hiện tại.
Phương Trì nghẹn họng, thầm nghĩ người xưa không lừa mình, những lúc quan trọng thế này thì “khổ nhục kế” là nước đi hữu hiệu nhất!
Hai người lặng thinh đối diện nhau, một hồi vẫn không ai nói gì.

Phương Trì không biết thái độ của Lâm Hiểu đang ra sao, sự lo lắng cứ liên tục nhảy nhót trong lòng.
“Cậu…”
“Vào đi.” Lâm Hiểu nghiêng người, vẫn rũ mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đau lắm à?”
Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, những ý nghĩ lung tung lộn xộn trong lòng đội trưởng Phương bỗng tan biến hết cả, tim gan cũng nhũn cả ra.
Phương Trì vào phòng, Lâm Hiểu đứng sau đóng cửa lại.
Qua huyền quan, Lâm Hiểu hỏi: “Giờ làm được không?”
“Từ từ.” Phương Trì mân mê khóe môi, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vào tay vịn ghế, “Qua đây nói chuyện?”
Lâm Hiểu vẫn đứng im, hai bả vai khẽ run run, một giây sau thì hai tai đỏ bừng.
Phương Trì thầm thở dài, người này thực sự quá dễ xấu hổ, đã mở cửa “rước sói vào nhà”, rước nguy hiểm cho mình rồi… sao mà ngoan thế chứ?
Phương Trì nhắc lại: “Tự cậu qua hay để tôi dìu?”
Lâm Hiểu lặng lẽ thở dài, vừa đi vừa giậm từng bước xuống sàn như đang giận bản thân đã không kiên định từ chối, ngồi xuống bên cạnh Phương Trì.
Chắc chắn Phương Trì sẽ tới đây, cậu biết rõ không thể tránh khỏi chuyện này lại vẫn ôm tâm lý may mắn.

Sau một hồi điều chỉnh cảm xúc, cậu chủ động mở lời đổi đề tài: “Đã bảo đau thì đừng rề rà nữa, hôm qua đã dùng đèn nhiệt rồi, hôm nay sẽ xông ngải.”
Phương Trì: “Xông huyệt Khí Hải à?”
Lâm Hiểu: “…”
Chặn họng thành công, không hó hé nổi.
Phương Trì khẽ cười, thấy cậu đã quá lúng túng thì biết không thể dồn ép quá mức, nếu không sẽ phản tác dụng, vì vậy hắn lùi lại hẳn một quãng lớn: “Sáng nay tìm tôi là không làm được bài tập nào?”
Lâm Hiểu xuôi theo cách chuyển đề tại gượng gạo này của hắn, cứng nhắc gật đầu.
Phương Trì trả bảng chữ nổi vào tay cậu, lại đi xé hai tờ giấy trắng, nói: “Ngồi xuống rồi nói tiếp, tôi dạy cậu.”
Lâm Hiểu: “???”

Không… đây là tình huống hoàn toàn hết mình vì sự học, lòng không dao động gì thế này?
Lâm Hiểu nghi ngờ trong lòng, lại mơ màng hỏi ra miệng, “Anh tìm tôi… để giảng bài à?”
Phương Trì cười cười hỏi ngược lại: “Thế cậu nghĩ tôi tới làm gì?”
Lâm Hiểu ngơ ngác, nghe ra hàm ý trêu đùa trong câu nói của hắn mà lúng túng đỏ mặt, cậu nuốt nước miếng, giấu đầu hở đuôi đáp: “Tôi cũng nghĩ… cũng nghĩ là giảng bài…”
Phương Trì phì cười ra tiếng.
Vừa ngoan vừa ngây ngô, dễ thương tới phạm quy…
Lòng nghĩ tay ngứa, đội trưởng Phương rất muốn ôm người kia vào lòng, muốn xoa xoa từ đầu đến chân một phen.
Phương Trì xoay xoay khớp cổ tay, bảo giảng bài là bắt đầu bật chế độ thầy giáo giảng bài thật, Lâm Hiểu ngồi cạnh hắn, đầu ngón tay từ từ lướt trên những chỗ khó hiểu trên bảng chữ nổi, cậu nhỏ giọng hỏi, Phương Trì nhanh chóng vạch cách làm trên giấy, sau đó tỉ mỉ giải đáp những chỗ khó, trong giọng nói cũng không có ý bông đùa hoặc bất thình lình ám chỉ tình cảm của mình.
Cảm giác kỳ quặc muốn nói lại thôi giữa hai người lúc mới vào cửa bỗng biến mất không thấy tăm hơi, bầu không khí đã bình thường trở lại.
Quả nhiên, thứ có thể chiến thắng sự quấy nhiễu của tình yêu chỉ có bài tập toán.
Thời gian chầm chậm trôi qua, rốt cuộc Lâm Hiểu như được dựng dậy từ giấc chiêm bao, gật gù, “Tôi hiểu rồi! Hóa ra là sai công thức, chẳng trách giải không ra.” Sau đó cũng chịu ngẩng đầu lên, mỉm cười với Phương Trì, “Cảm ơn anh Trì.”
Đội trưởng Phương bị nụ cười dịu dàng này làm cho chói mù mắt.
Im lặng hai ngây, hắn hỏi lại: “Thật không?”
“Ừm!” Lâm Hiểu gật đầu cái rụp, cậu vẫn có tự tin với khả năng tiếp thu của mình mà, “Hiểu thật rồi!”
Đáy mắt Phương Trì phản chiếu bóng dáng cậu, hắn đột ngột nói: “Học một biết mười, tôi kiểm tra cậu nhé.”
Lâm Hiểu: “…”
Thầy giáo đúng là tận chức tận trách, dù bận rộn nhưng vẫn hết lòng vì sự nghiệp học tập của cậu, thật là làm người ta cảm động quá mà.
Lâm Hiểu: “Được.”
Phương Trì kẹp cây bút giữa hai ngón tay, hờ hững gõ lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua gò má Lâm Hiểu, “Tôi đọc đề, cậu chép ra rồi giải.”
Lâm Hiểu ngạc nhiên: “Anh có thể tự ra đề được à? Nó-”
“Cho điều kiện…” Phương Trì không quan tâm cậu có nghi ngờ hay không, hắn thẳng thắn đọc đề bài, Lâm Hiểu sững sờ, cũng không còn thời gian để lo nghĩ linh tinh nữa, chỉ biết tập trung lắng nghe rồi nhanh chóng chọc từng chữ xuống bảng nổi.
Không bao lâu sau Lâm Hiểu đã đưa ra đáp án, mặt mày đắc ý muốn được khen, hỏi Phương Trì: “Đúng không?”
Phương Trì đang nhẩm tính chuyện khác trong lòng, hoàn toàn không để tâm tới đề bài giao cho Lâm Hiểu, thấy cậu nói mới ngừng nghĩ, đáp: “Đúng.”
Lâm Hiểu vui vẻ: “Đã bảo là hiểu rồi anh còn không tin.”
Hai mắt Phương Trì tối sầm, ánh mắt như đan thành một tấm lưới chắc chắn, bao lấy cơ thể người trước mặt, hắn mở miệng, “Đề này xong, đề thứ hai.”
Lâm Hiểu: “Vẫn còn à?”
Phương Trì: “Ừm, đề thứ hai là một ý nhỏ, đơn giản thôi.”
Lâm Hiểu cầm bút chữ nổi, hào hứng nói: “Anh đọc đi!”
Phương Trì: “Cậu thích tôi không?”
Bầu không khí tĩnh lặng trong chớp mắt.
Lâm Hiểu bị đánh phủ đầu không kịp đề phòng, đột nhiên bị bắt phải đối mặt trực tiếp với vấn đề này, nhất thời ngạc nhiên không thôi, “Anh… Anh nói gì…”
Thế là Phương Trì lại lặp lại lần nữa, giọng không lớn, nhấn nhá từng chữ một, “Tôi hỏi cậu, cậu có thích tôi không.”
Lâm Hiểu nghe rõ câu này mà, thực sự, nghe rất rõ, cũng chính bởi vì câu nói này quá ngắn gọn, hoàn toàn không chừa một kẽ hở nào để cậu có thể hiểu lầm.
Bàn tay đang cầm bút nổi siết chặt lại, sự căng thẳng, bối rối lần thứ hai đánh úp toàn thân.

Phương Trì lẳng lặng quan sát, chỉ thấy hai cánh tay cậu vô thức run run, đường nét quai hàm vốn mềm mại đẹp đẽ, lúc bấy giờ bạnh ra góc cạnh.
Trời đã về khuya, bốn bề vẫn chưa vắng lặng, nhưng cả căn phòng này lại yên tĩnh như không một bóng người, ngay cả tiếng đồng hồ khẽ tích tắc trên bức tường lặng thinh cũng trở thành thứ âm thanh phiền phức.

Dưới ánh đẹp ấm áp, khóe mắt đuôi mày vốn sắc bén của Phương Trì cũng dần mềm mỏng lại, hắn mở miệng động viên, dường như không nỡ lòng làm cậu phải sợ hãi mà giọng cũng dịu dàng hơn: “Sư phụ Tiểu Lâm, đề bài này có được không?”
Hắn ôm một ý nghĩ khác, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, lại từ từ dồn ép lại gần.
Đã bước qua cánh cửa này, dù ít dù nhiều hắn vẫn muốn một câu trả lời thỏa đáng, hắn không định buông tha cho Lâm Hiểu dễ dàng như thế, càng không định dễ dàng bỏ qua lòng mình, cho nên tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là gạch lót đường, hiện giờ mới là đề bài chính thức.
Phương Trì chưa bao giờ là kẻ không quyết đoán, nếu giữa hai người chỉ tồn tại một bức tường mỏng như cánh ve, hắn sẽ chẳng lo nghĩ gì mà chọc thủng nó, để cho ánh mặt trời chói lọi chiếu vào, chiếu sáng những suy nghĩ mông lung không rõ trong lòng nhau.
Hai vai Lâm Hiểu run lên từng hồi, hô hấp cũng bất ổn, cậu cố thử nhiều lần, mãi mới miễn cưỡng nặn ra được vài chữ khỏi cổ họng, khàn khàn mở miệng: “… Không, không!”
“Ồ.” Phương Trì gật đầu, hờ hững nói tiếp: “Không khó thế đâu, tôi dạy cậu?”
Lâm Hiểu: “…”
Đường cụt rồi, cậu bị đánh cho không còn một manh giáp, hoàn toàn không thể đỡ nổi.
Phương Trì vứt cây bút trong tay lên bàn, đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Hiểu rồi bất ngờ ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt mờ mịt rối bời mà chủ nhân của nó chỉ hận không thể dán mặt vào lồng ngực, “Sư phụ Tiểu Lâm, có học không?”
Khoảng cách bị rút ngắn lại, sau lưng Lâm Hiểu toát mồ hôi, tim đập như trống dồn, tiếng đập to tới mức cậu còn lo Phương Trì ngồi gần như vậy sẽ nghe rõ lắm, cậu càng cúi thấp đầu hơn, lí nhí đáp: “Không muốn học.”
Không muốn học.
Tựa như trong ngày Tam cửu[2] lại dội nước đá lên đầu, nói không đau lòng thì quá giả tạo, nhưng mặt mày Phương Trì vẫn bình thản, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chạm vào Lâm Hiểu, dồn người kia vào đường cùng: “Sao không muốn học?”
Lâm Hiểu cứ nghĩ mình đang phải đối mặt với vực sâu, cậu run rẩy lầm bầm: “Không học được.”
Phương Trì không cho cậu trốn thoát: “Không học được thì hỏi tôi, tôi sẽ dạy đi dạy lại, chỉ cần trong lòng cậu có tôi, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu bản chất.”
Lâm Hiểu cắn chặt môi dưới, giọng run như sắp bật khóc: “Anh Trì… Anh, anh đừng ép tôi…”
“Ép cậu?” Phương Trì lùi lại một bước, ngồi bệt xuống thảm trải sàn, hai mắt đong đầy ánh sáng: “Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi đi, trong suốt khoảng thời gian gắn bó với tôi này, lúc nào tôi cũng tốt với cậu, cậu thực sự không hề cảm nhận được gì sao?” Rồi bật cười, “Đừng có chối, không thì giả dối lắm.”
Lâm Hiểu cắn môi chặt tới mức muốn bật cả máu, nghe hắn nói mà sự mờ mịt trong lòng cậu lại nhiều thêm chút tức giận và khinh thường.
Cậu tức giận Phương Trì nói thẳng quá, lại khinh thường bản thân quá giả dối nhu nhược.
Thực sự không cần Phương Trì tới nhắc, chính cậu cũng cảm nhận được.
Cậu đã biết Phương Trì rất tốt với cậu từ lâu, kiểu tốt này không giống người thường, sự che chở lặng thầm của hắn, lúc này đây cậu lại chẳng dám nhìn thẳng ẩn ý phía sau.
Tất cả những xoắn xuýt, bối rối của Lâm Hiểu đều được Phương Trì nhìn thấu, hắn lẳng lặng nhìn Lâm Hiểu đấu tranh tâm lý, một hồi sau mới quyết định tha cho cậu một con đường sống.
“Lúc sáng, tôi không biết cậu nghe được từ đâu, nhiều ít thế nào, tôi không hỏi, nhưng ít nhất, lúc này, cậu cũng phải cho tôi một viên thuốc an thần.”
(Raw nhiều dấu phẩy như vậy, hãy đọc kiểu ngập ngừng nha mọi người.)
Lâm Hiểu: “Sao anh lại cần thuốc an thần cơ?”
Phương Trì tự giễu cười: “Sao, đối mặt với loại chuyện này, chẳng lẽ cậu chỉ nghĩ có mình cậu chột dạ thôi sao? Tôi sẽ không sao?”
Lâm Hiểu nói, nhìn bộ dạng thân kinh bách chiến này của anh, tôi thực sự không nhìn ra anh chột dạ chỗ nào.
Phương Trì cười cười, thản nhiên vạch áo cho người xem lưng: “Nào có thân kinh bách chiến gì, tôi… là lần đầu cô nương lên kiệu hoa.”
Lâm Hiểu ngẩng phắt đầu lên.
Phương Trì: “Lâm Hiểu, đây là lần đầu tiên tôi thích một người.”
Lần đầu tiên, thích một người.
Cổ họng cậu như bị người ta vắt chanh vào, vừa bị chua vừa bị se lại, hoàn toàn không nói được.
Giờ thì cậu đâu chỉ là người mù nữa, mà là vừa mù vừa câm rồi, không nhìn được cũng không nói được, hết thảy những cảm xúc hỗn loạn nóng rực đều ứ nghẹn trong lồng ngực, vừa đau vừa xót, cậu chưa bao giờ phải trải qua cảm giác này, đau cũng là hắn, ngọt cũng là hắn, như thể bị thứ tình cảm trần trụi không rõ tên này tấn công, rối như tơ vò.
Phương Trì: “Thế nên, cậu nói cho tôi nghe, cậu nghĩ thế nào.”
Bức tường phòng vệ mỏng như cánh ve của Lâm Hiểu đã bị đập quá nửa, giờ thì uất ức tới mực nghẹn đỏ hai khóe mắt, mãi sau mới miễn cưỡng nặn được vài chữ: “Tôi không biết, tôi, tôi, lòng tôi giờ rối lắm…”
“Rối?” Phương Trì đã hiểu, thầm nói, cậu rối mới tốt, nếu không làm phiền cho cậu mất tập trung thì tới bao giờ cậu mới chịu nói thật cho tôi nghe? Tiện đà khẽ cười, “Vậy tôi giúp cậu gỡ nhé.”
“Cậu trả lời trước, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện thích tôi, hay cơ bản là không nghĩ tới chuyện thích con trai?”
Lâm Hiểu nghe không nổi mấy lời thẳng thừng này của hắn, gương mặt tuấn tú đỏ ửng lên, hai gò má cũng nhuộm sắc hồng, hồi lâu sau mới nói: “Vế sau.”
Căn bản là không nghĩ tới chuyện thích con trai.
Cho nên Phương Trì cũng không tính là đối tượng đặc biệt bị bài xích.
Phương Trì âm thầm nhếch môi, trực giác của hắn chuẩn khỏi chỉnh.
Thẳng bẻ cong? Không có đâu, sư phụ Tiểu Lâm còn chưa biết tính hướng của mình đây này.
Đã thế thì anh Trì phải lên lớp rồi, mở một khóa hướng dẫn thôi.
Phương Trì lật lại vấn đề: “Không nghĩ tới việc thích người cùng giới… Thế người khác giới?”

Lâm Hiểu mím môi, im lặng.
Phương Trì từ tốn nói tiếp: “Hóa ra sư phụ Tiểu Lâm có điều giấu kín trong lòng… Sao nào, mong ngóng tương lai được cưới vợ sinh con, vợ hiền con thảo cuộc sống hạnh phúc?”
“Tôi không-” Lâm Hiểu đột ngột cất cao giọng, một giây sau lại ỉu xìu xuống, “Tôi chưa từng tưởng tượng như vậy!”
Cái gì mà vợ hiền ích chồng, mẹ hiền con thảo, vốn là cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đó mà!
Lâm Hiểu lẩm bẩm, dường như đang tự nhủ với chính mình: “Tôi… Tôi không nhìn được, làm gì có ai muốn gả mình cho một người mù chứ…”
Người nói nhẹ như lông hồng, vào tai Phương Trì lại nặng tựa ngàn cân.
Không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Hiểu chớp mắt, có lẽ đã hạ quyết tâm chuyện gì, cõi lòng xao động muốn vạch trần từ đầu tới chân của mình cho người trước mặt nhìn, để cho hắn biết được mấu chốt vấn đề của mình ở đâu, để cho người này biết được căn bệnh này không thuốc thang và phương pháp nào cứu chữa nổi.
Lâm Hiểu nói, cậu thật lòng chưa từng nghĩ tới một tương lai sẽ thành gia lập nghiệp cưới vợ sinh con.
Bây giờ không giống ngày xưa, lòng người giờ quanh co lắm, nào có thể so sánh với thời của sư phụ sư mẫu chứ.

Hiện giờ một cô gái tứ chi tàn phế, cho dù chỉ muốn tìm một thằng nhóc nhà chỉ có bốn bức tường nhưng thân thể khỏe mạnh, dù có lùi ngược lùi xuôi thế nào cũng chẳng thể kiếm nổi.

Tốt lắm thì chỉ có thể chấp nhận một người giống như mình, tay chân hơi tật chút cũng được, nhưng đã mù thì hoàn toàn không thể.
Nói cách khác, cho dù mỗi người thiếu một tay hoặc một chân, khi ở bên nhau, làm tròn lên cũng tính là một “người” hoàn chỉnh.
Mà một người tật chi một người khiếm thị, thậm chí là hai người khiếm thị sống cùng nhau… cũng quá khó khăn.
Cuộc đời đã khổ đến thế, hà cớ gì phải chuốc thêm khổ vào người.
Giọng Lâm Hiểu vừa trầm vừa nhẹ, tựa như đám mây lướt qua bên tai Phương Trì, dư âm lưu lại khiến lòng người rung động.
Hai khóe mắt Lâm Hiểu đỏ ửng, trên môi vẫn nở nụ cười, một nụ cười che đi những đau khổ đã trải qua trong quá khứ và một tương lai chẳng thể nhìn thấy, “Nên là, cưới một cô gái, sinh một đứa trẻ, những chuyện như vậy, thực lòng tôi chưa từng nghĩ tới.”
Phương Trì chưa từng là một người đa sầu đa cảm hay bị lây nhiễm cảm xúc, nhưng vào lúc này đây, sự đau lòng lại trực tràn ra ngoài.

Hắn thở dài một hơi, lúc mở miệng, tất cả những cảm xúc hoặc nồng hoặc nhạt này đều bị che kín bởi âm điệu lười biếng.
“Không nghĩ tới việc kết hôn, cũng không nghĩ tới chuyện sinh con?”
Lâm Hiểu cắn răng gật đầu.
“Trùng hợp quá.” Phương Trì khẽ cười, “Tôi cũng không có kế hoạch cho cậu sinh.”
Lâm Hiểu: “…”
Tổ sư cha-
Lật mặt như lật bánh tráng vậy!
Hai gò má Lâm Hiểu nóng bừng lên trong chớp mắt, trên đỉnh đầu hình như còn “xì xì” bốc lên làn khói vô hình, cậu thở hổn hển la lên: “Anh, anh đừng nói linh tinh!”
Phương Trì mỉm cười, rất biết đâu là điểm dừng, “Được, lỗi tôi nhắm mắt nói bừa, nhưng mà có một chuyện vẫn phải nhắc cậu nhớ.”
“… Chuyện gì?”
Phương Trì: “Chuyện lớn cả đời đâu thể nói qua loa, cậu vẫn chưa đủ hai mươi tuổi, có những chuyện vẫn có thể suy ngẫm lại.”
“Ai nói không nhìn được thì không được cưới?” Khóe môi Phương Trì lẳng lặng cong lên, “Chỉ cần cậu đồng ý, dù có tự chuẩn bị đồ cưới tôi cũng làm được.

Sao nào, mỡ đã treo trước miệng mèo rồi, cậu có ăn hay không đây?”
Lâm Hiểu lại phải làm thinh, tiếp tục rơi vào vòng xoáy hoài nghi cuộc đời.
Tại sao mấy chuyện này cậu vừa nghe thôi đã nóng hết cả mặt, còn Phương Trì lại có thể nói ra khỏi miệng một cách dễ dàng tự nhiên đến thế? Giữa người với người lại tồn tại một khoảng cách lớn vậy sao?!
Phóng khoáng tự tại cũng là hắn, hoang dã vô lại lưu manh ngoài lạnh trong nóng cũng là hắn.
Lâm Hiểu: Hoài nghi về sự đa dạng của loài người.jpg
“Không muốn à?” Phương Trì nhìn cậu vừa bối rối vừa tức giận, giờ phút này hắn lại càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, cho ngọn lửa dưới đáy lòng sư phụ Tiểu Lâm có thể bùng lên trong chớp mắt thiêu cháy hết tất cả đi.
“Không cưới cũng được, vậy thì gả, dù gì cũng chỉ có hai ta nên giống nhau…”
Còn chưa kịp nói xong thì ngọn lửa hừng hực đã nướng Lâm Hiểu tới mức không nhẫn nhịn được, cậu đột ngột đứng bật dậy, bổ nhào về phía trước, luống cuống vội vàng bịt miệng Phương Trì!
“Đừng… đừng nói nữa!”
Tất cả âm thanh đều bị bàn tay mềm mại của đối phương chặn lại, Phương Trì im lặng hai giây, rồi mỉm cười cong cong đôi mắt hoa đào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui