Ra đường đè đầu cưỡi cổ người ta, về nhà thì cõng vợ.
Một cái ôm vừa chặt vừa lâu.
Hồi sau, Phương Trì bất ngờ lên tiếng: “Sao đây, muốn tôi ôm cậu về à?”
Lâm Hiểu như vừa tỉnh mộng, cả người run lên, vội vàng giãy khỏi lồng ngực hắn, hai chân đột ngột chạm đất, lại không khống chế được sức, lảo đảo lùi lại vài bước rồi-
“Á!”
Phương Trì hết cả hồn, nhanh chóng nắm tay cậu: “Sao vậy?”
Lâm Hiểu nhíu mày, cắn răng nhịn đau đáp: “Hình như… có cái gì cấn chân ấy.”
Phương Trì: “…”
Chắc vẫn phải ôm về thật.
“Ngồi xuống để tôi nhìn nào.”
Phương Trì lấy điện thoại ra, bật đèn pin, rọi vào chân trái Lâm Hiểu.
Đúng là có một vết thương, ở phía dưới vị trí chính giữa gan bàn chân một chút, máu đang ứa ra.
Phương Trì nhíu mày rọi đèn xung quanh chân cậu, nhìn thấy một mảnh vỏ sò vỡ bị vùi trong cát, trùng hợp thế nào phần bị vỡ sắc nhọn lại lộ trên nền cát, nhìn kỹ còn thấy hình như dính một ít máu.
“Vỏ sò vỡ.” Sắc mặt Phương Trì hơi tệ, “Cậu đừng cử động, tôi lau giúp cậu.”
Gan bàn chân là nơi rất mềm, phải nói là xót vô cùng, Lâm Hiểu sợ Phương Trì lo nên ráng nhịn không dám xuýt xoa ra tiếng.
Mà lúc ra khỏi cửa đội trưởng Phương cũng chủ quan, hiện giờ lục khắp người cũng chẳng moi ra được tờ giấy ăn nào.
Vết thương không sâu nhưng từ nãy tới giờ vẫn chảy máu, chân Lâm Hiểu dính đầy cát, xung quanh vết thương nom mà sợ.
Lâm Hiểu cắn răng nói: “Không sao đâu, mình cứ về khách sạn trước, nó… cũng không đau lắm.”
Phương Trì không mảy may dao động: “Cứ thế này mà về là định nhuộm máu cậu lên cả bờ cát à?”
Lâm Hiểu đành ngậm miệng.
“Đừng cử động.” Phương Trì đặt điện thoại sang bên, cởi áo phông trên người, sau đó dồn lực vào mép áo, cái áo in logo thương hiệu thời trang nam cao cấp bị xé roẹt thành hai mảnh.
Lâm Hiểu: “Anh làm gì vậy?!”
Phương Trì vắt nửa miếng áo lên vai Lâm Hiểu, quay đầu đi về phía biển, “Đợi tôi.”
Lâm Hiểu sờ sờ miếng vải trên bả vai: “…”
Anh Trì… làm gì vậy?
Phương Trì ra bờ biển, nhúng miếng vải xuống biển cho thấm nước, đoạn vò đi vò lại mấy lần, sau đó mới cầm miếng áo phông ẩm về chỗ Lâm Hiểu.
Phương Trì ngồi bệt xuống trước mặt cậu, kéo cổ chân cậu đặt lên đầu gối của mình, nhọ giọng nói: “Có lẽ sẽ hơi đau, nhưng bắt buộc phải lau hết cát, cố chịu một chút.”
Hai tay ngâm trong nước biển của Phương Trì vẫn còn mát lạnh, lúc nắm mắt cá chân Lâm Hiểu, chẳng hiểu sao tim cậu lại nảy một cái.
Phương Trì cúi thấp đầu, dùng ánh đèn flash của điện thoại để lau vết thương cho cậu, đầu tiên là lau hết cát cạnh vết thương, sau đó là lau miệng vết thương, lực tay vừa nhẹ vừa chậm.
Vải ướt nhẹ nhàng lướt qua miệng vết thương, vừa chạm vào đã thấy đau.
Lâm Hiểu bất giác co chân lại.
Tay Phương Trì khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đau?”
Lâm Hiểu cắn môi dưới, cố nén những xúc cảm khác, lắc đầu.
Không chỉ đau, còn ngưa ngứa nữa.
Từ miệng vết thương, men theo mạch máu, kéo dài tới tận sống lưng.
Ẩn náu, quấy nhiễu, sinh sôi.
Phương Trì rũ mắt, khóe môi yên lặng cong lên.
Hai mắt đội trưởng Phương tập trung vào cổ chân trắng gầy của người trước mặt, mặt mày bình tĩnh chính nhân quân tử, mà ngay sau khi phủi hết cát và lau sạch miệng vết thương, hắn đột nhiên khom lưng, thổi nhẹ một hơi lên vết thương đang sưng.
Lâm Hiểu: “!”
Phương Trì tự nhiên như không ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt hoang mang của Lâm Hiểu, thản nhiên đáp: “Có hạt cát không phủi được, giờ hết rồi.”
Lâm Hiểu ngồi im trên bãi cát, sau lưng toát một lớp mồ hôi mỏng.
Ánh sáng trắng của đèn flash chiếu lên gò má Lâm Hiểu, ảnh ngược trong mắt hắn là những mảng đỏ ửng.
Đội trưởng Phương trêu người ta xong rồi, cả người cũng vui hẳn lên, lau vết thương xong thì cầm một miếng vải khác quấn quanh chân trái cậu, ngón tay khéo léo ngoằng ngoằng vài vòng, xong xuôi còn thắt một cái nơ bướm xinh xắn.
Lâm Hiểu run giọng hỏi: “Xong, xong chưa?”
“Về khách sạn vẫn phải khử trùng lại.” Phương Trì phủi phủi tay, đỡ Lâm Hiểu đứng dậy, “Cẩn thận, đừng giẫm chân trái xuống.”
Lâm Hiểu khóc không ra nước mắt: “Không giẫm… Tôi nhảy một chân về.”
Phương Trì vui vẻ, quay lưng, ngồi xổm trước mặt cậu: “Lên đây, tôi cõng cậu.”
Lâm Hiểu: “!!!”
“Không không không, thôi!” Căng thẳng đến cứng cả họng, cậu lắp bắp đáp: “Anh đỡ tôi là được, tôi, tôi đi được…”
“Nếu đỡ cậu về khách sạn thật thì tới nửa đêm quá.” Phương Trì nghiêng đầu, dứt khoát ra lệnh: “Nhanh lên.”
Trán Lâm Hiểu cũng toát mồ hôi hột, một chân co một chân duỗi đứng yên tại chỗ, nhất thời chẳng biết phải làm sao.
Chân đau là thiệt, giờ cũng muộn rồi là thiệt, tính ra ý định của Phương Trì là lựa chọn tối ưu nhất.
Thì cũng không hẳn là cậu không muốn.
Chẳng qua…
Cảm giác xấu hổ và đạo đức giả bất ngờ xuất hiện này lại khiến cậu hơi coi thường bản thân.
Phương Trì dường như không thấy khó chịu với việc chờ đợi, ngay lúc Lâm Hiểu đang mải xoắn hết cả lòng mề thì hắn tặc lưỡi một cái, sau đó vươn tay ra sau, đẩy chân Lâm Hiểu về phía trước.
“Á anh…”
Không mảy may phòng bị gì khiến sư phụ Tiểu Lâm ngã nhào về phía trước, Phương Trì nhanh tay đỡ người trên lưng, khụy gối mượn lực đứng dậy.
Lâm Hiểu: “Sợ chết tôi!”
Phương Trì: “Đã sợ còn không thèm ôm chặt?”
Lâm Hiểu: “…”
Phương Trì cõng Lâm Hiểu một hồi, người trên lưng vẫn không thấy hó hé gì.
“Sao vậy?”
Không hiểu sao Lâm Hiểu lại thấy xấu hổ, lí nhí nói: “Tôi… tôi còn đang xách giày…”
Phương Trì ngẩn ra, lập tức phì cười.
“Không sao.” Phương Trì nói: “Cậu xách giày tôi xách xô, không ai tị nạnh ai.”
Nói rồi thu một tay đang đỡ chân Lâm Hiểu về, xách xô nhỏ dưới chân, sau đó bật cười xốc lại người trên lưng: “Ngồi vững ôm chặt nhé, đi nào.”
Vùng biển gần đây không phải là khu khai thác du lịch, đêm xuống, bờ biển càng lộ ra vẻ yên tĩnh trống trải.
Gió biển lặng lẳng thổi, Lâm Hiểu nằm trên lưng Phương Trì, cậu cảm nhận được rõ ràng đường nét bắp thịt rắn chắc của hắn, có chút ước ao, lại nhiều chút đỏ mặt.
Ánh trăng kéo dài bóng dáng họ trên bờ cát tới vô hạn, mặt Lâm Hiểu vẫn đỏ ửng, mãi sau mới thầm thì được một câu: “Cứ cõng thế này, cực lắm, vai anh chịu được không?”
Lúc cậu nhỏ giọng thỏ thẻ, hô hấp nóng ấm thổi vào sau tai Phương Trì.
Phương Trì mím chặt môi, bình tĩnh đáp: “Không sao.”
Lâm Hiểu vẫn băn khoăn: “Lát về khách sạn tôi xông ngải cho anh.”
Ký ức loạn xà ngầu đột nhiên trỗi dậy, Phương Trì thuận miệng cười trêu: “Vẫn là huyệt Khí Hải à?”
Lâm Hiểu ngẩn ra, đoạn hai má càng đỏ tợn.
Bao nhiêu huyệt quan trọng không nhớ, sao cứ nhằm huyệt này mà nhớ vậy?
“Thôi, hôm nay chân cẳng cậu không tiện.” Ở chung được kha khá thời gian, Phương Trì đã quen với quy trình im lặng xấu hổ của Lâm Hiểu, bình tĩnh đổi chủ đề, “Về nghỉ đi, mai lại tính.”
“Đêm qua anh cũng nói thế!” Lâm Hiểu lo cho chấn thương của hắn, vô thức cao giọng, la lên: “Hôm qua trước khi ngủ cũng bảo hôm nay làm, thế mà nay cũng không…”
Nói còn chưa xong thì giọng nhỏ dần.
Lại nói tới chuyện ngày hôm nay, đội trưởng Phương cũng chẳng nhỏ nhen tới vậy, giờ nhắc lại còn cố ý nói: “Hôm nay không làm hả? À đúng… Ầy, chiều nay sư phụ Tiểu Lâm làm gì ấy nhỉ?”
Lâm Hiểu: “…”
Giúp trợ lý đang bị trật hông của anh.
Lúc đi còn rất dứt khoát.
Gạt ông chủ đang thương tật đầy mình sang một bên, chạy đi tận tình phục vụ cho trợ lý của ông chủ… Lâm Hiểu tự biết mình sai, âu sầu nói: “Tôi, tôi thấy… tôi sợ eo anh Tiểu Du không ổn, có thể sẽ lỡ việc của anh.”
“Công diễn cũng xong rồi, mấy ngày nay đâu còn việc gì nữa, lỡ làm sao được.” Phương Trì ngừng lại, nhớ tới điều gì, thời tới cản không kịp, lòng mề cũng sáng suốt hẳn ra, hỏi: “Cậu ta bị thương nặng không?”
“Không nặng đâu, cũng xông ngải cứu, anh ấy vẫn phải dán miếng căng cơ, hai hôm nữa là ổn rồi.” Lâm Hiểu vừa nói vừa nghiêng đầu, động tác này khiến cằm cậu cọ qua cổ Phương Trì, chút xúc cảm hời hợt này lại mang theo sự ngứa ngáy khó nhịn.
Gân xanh trên thái dương đội trưởng Phương giật một cái.
Chuyện này… không thể trách đội trưởng Phương nắng mưa thất thường được.
Cái tay đang đỡ chân Lâm Hiểu của Phương Trì càng siết chặt, mãi lâu sau mới thở đều được, nhíu mày hỏi: “Ngải cứu? Xông ở đâu?”
Lâm Hiểu ngây thơ, trung thực trả lời: “Mấy chỗ đau và một vài huyệt khác trên eo, à, cả mắt cá chân nữa.”
Mắt cá chân, eo, bụng…
Phương Trì lạnh lùng nói: “Huyệt Khí Hải vạn năng thế à, đau đâu cũng cần à?”
Mọi người đều có huyệt Khí Hải, cái cấu tạo sinh lý chung này khiến đội trưởng Phương vô cùng khó chịu.
Lâm Hiểu hoang ma “hả” một tiếng, “Không phải huyệt Khí Hải mà, căng cơ thắt lưng thì trị bằng huyệt Thần Khuyết với Quan Nguyên.”
Kinh qua vài lần “xông ngải” của sư phụ Tiểu Lâm, Phương Trì đã biết được vị trí của huyệt Thần Khuyết, nhưng cái huyệt “Quan Nguyên” mới mẻ này thì bó tay, hắn hỏi ngay: “Huyệt Quan Nguyên… ở đâu?”
Lâm Hiểu: “Dưới rốn ba tấc..”
Phương Trì đột ngột đứng lại.
… dưới rốn ba tấc.
Phương Trì nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nhắc nhở chính mình, bác sĩ không phân biệt bệnh nhân, nên không có vấn đề gì hết, thực sự không có vấn đề.
Nào, hít sâu, thả lỏng-
Đuỵt, đé* có tác dụng!
Phương Trì như bị phạt đứng, cõng cậu đứng yên tại chỗ, Lâm Hiểu chẳng hiểu sao lại chột dạ, “Sao, sao không đi nữa vậy, mệt à? Hay là thả tôi xuống-”
Phương Trì bất ngờ mở miệng, giọng điệu vừa xa lạ vừa lạnh lùng: “Sư phụ Tiểu Lâm quả là lương y như từ mẫu mà.”
Lâm Hiểu ngượng ngùng cười: “Nên thế mà.”
Phương Trì: “…”
Tôi có khen cậu thật đâu?!
“Sao không nói nữa vậy?”
Sư phụ Tiểu Lâm bước rất đúng chỗ, chuẩn xác đạp vào đường đỏ tâm lý của đội trưởng Phương.
Cậu còn nhắm mắt, vui vẻ trượt băng nghệ thuật trên đầu quả tim của người ta, còn hăng hái chơi đùa không biết mệt.
Phương Trì im lặng hồi lâu, khó ở mà không làm gì được, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”
Lâm Hiểu nghẹn họng, mãi sau mới hiểu được ý hắn, sau một hồi im lặng mới rặn được một chữ “ừ”.
Nhưng đúng là cảm xúc và suy nghĩ của con người thực sự rất ảo diệu, cùng một chuyện nhưng đặt trên hai người khác nhau lại nảy sinh những phản ứng tâm lý khác nhau một trời một vực.
Lâm Hiểu là người thông minh, nhưng cũng có những chuyện cậu lại mù tịt từ lúc sinh ra, hiện giờ bị Phương Trì nhắc mà cậu mới ngộ ra, ngày hôm nay lúc xông ngải cho Tiểu Du, cậu hoàn toàn không thấy ngại ngùng hay lúng túng, ấy thế mà ở phòng mình đêm đó, mới chỉ xông tới huyệt Khí Hải thôi mà tim mình lại đập bang ba la bum bất thường, bụng dạ nóng hết cả lên…
Nên là, tại sao vậy?
Lúc đó cậu hoảng lắm, mà hoảng vì cái gì cơ?
Từ hồi vào nghề tới giờ, lần đầu tiên sư phụ Tiểu Lâm thấy thiếu tự tin tới vậy.
Khách sạn đã ở ngay trước mắt, từ vị trí này có thể nhìn thấy ánh đèn trước cửa.
Phương Trì đi tiếp, bước về phía nguồn sáng.
Cát dưới chân vang lên tiếng lạo xạo càng làm nổi bật đoạn đường cuối cùng quá đỗi im lặng giữa hai người.
Hồi lâu sau, Lâm Hiểu thầm ước lượng chắc sắp về khách sạn, nhịn không được mở miệng: “… Anh giận à?”
Cõng người ta đi trên cát lún lâu như vậy, mồ hôi mồ kê toát ra trên trán Phương Trì, hắn thở một hơi, lầm bầm đáp: “Không.”
Lâm Hiểu: “Thế anh sao vậy?”
Âu cũng phải nói, đối mặt với một Phương Trì đang trong trạng thái cực tệ luôn làm Lâm Hiểu cảm thấy hơi sợ hãi.
Ngày thường đội trưởng Phương luôn đối nhân xử thế kiểu hờ hững ra vẻ ta đây, nhưng một khi hắn đã cất đi tiếng cười cùng phong thái lười biếng, cho dù chỉ im lặng không mảy may nói gì thì cả người vẫn tỏa ra một bầu không khí ngột ngạt khó hiểu, tựa như một tòa nhà bị phủ kín trong băng tuyết nghìn năm, trông không hung ác nhưng lại cực kỳ dọa người.
Sao vậy?
Phương Trì cũng thầm nhẩm lại câu hỏi của Lâm Hiểu trong lòng.
Đúng vậy, trong vòng một ngày mày lại giở cái thói sáng nắng chiều mưa tới mấy lần, thế là thế nào.
Nhìn ánh đèn khách sạn đang ở ngay trước mắt, Phương Trì nheo nheo mắt.
Phương Trì vừa nhấc chân bước lên bậc thang đầu tiên là Lâm Hiểu đã biết cả hai đã tới khách sạn.
Vào đại sảnh, có nhân viên nhìn thấy họ, vội chạy tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, có cần giúp đỡ gì không.
Lâm Hiểu hết hồn, sợ lại xuất hiện mấy tấm “ảnh mạng” nữa, đoạn giãy giụa muốn xuống khỏi lưng Phương Trì.
Nhất là hiện giờ Phương Trì vẫn còn bán khỏa thân nữa chứ.
Phương Trì tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của nhân viên phục vụ và nhân viên an ninh, lạnh nhạt đáp: “Không cần.”
Hắn biết Lâm Hiểu đang lo điều gì, nhưng khách sạn này đã ký hiệp nghị bảo mật với công ty rồi, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xuất hiện “hình ảnh riêng tư không đứng đắn” thật thật giả giả trên mạng vào ngày mai.
Có điều… Phương Trì thấy hiện giờ cũng ổn.
Phương Trì không giải thích, chỉ hơi nghiêng đầu, nói với người sau lưng: “Đợi chút đi, đừng cựa quậy.” Sau đó vững vàng bước vào thang máy.
“Ting” một tiếng, thang máy dừng ở tầng ba, Phương Trì cõng người ta tới trước cửa phòng Trương Viễn, cửa đang mở hé, hắn đá cửa một cái, cánh cửa cũng từ từ mở ra.
“Có túi cứu thương… Sao vậy?”
Trong phòng Trương Viễn, các thành viên của CALM mặt mày nghiêm trọng ngồi xung quanh bàn vuông, Phương Trì nói được một nửa thì khựng lại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, nghiễm nhiên nhìn thấy bộ dáng hết cả hơi của Phương Trì, trên lưng còn cõng theo một Lâm Hiểu trông như một đóa “hoa tươi” vừa bị chà đạp, mặt mày cả đám nhảy số như đèn giao thông, gần như thốt luôn từ “Đậu má?” thành “Đậu mòe!”.
“Đuỵt, hai người làm gì đấy?!”
Mọi người đã tự tưởng tượng ra đủ thể loại chuyện rồi- không biết tình hình chiến đấu phải kịch liệt tới mức nào mới khiến cho sư phụ Tiểu Lâm trọng thương tới mức phế luôn hai chân, không đi đứng nổi phải cõng về mới được?!
Anh đại… sao hoang dã thế?
Mọi người vội vàng đứng dậy lại gần, Trương Viễn chen tới đầu tiên, vươn tay muốn đỡ cậu thanh niên, “Tình huống gì thế này, thể loại pose nổi nồi nôi gì thế này?”
“Không sao.” Phương Trì hơi nghiêng người né tránh bàn tay của Trương Viễn, “Chân có vết thương, có túi cứu thương không?”
Bàn tay đang giơ ra của Trương Viễn khựng lại giữa không trung, anh nhướn mi nhìn chân trái đang lủng lẳng bên người Phương Trì của Lâm Hiểu, lại chuyển tầm nhìn về người Phương Trì, ánh mắt bỗng thâm sâu khó dò.
“Phòng tôi có.” Ba Tử nói xen vào: “Hôm diễn xong tôi có va đầu gối vào đâu đó, trợ lý có mua ít thuốc cho tôi, vẫn còn nguyên đó, để tôi đi lấy.”
Phương Trì gật đầu.
Lát sau, Phương Trì tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi: “Đêm hôm khuya khoắt rồi còn tụ tập làm gì, hội nghị củ cải à?”
“Xùy xùy xùy, đây là hội nghị tinh anh đó trời!” Tiền Tùng liếc nhìn Tỉnh Hàn nãy giờ không nói một lời, ảo não nói: “Chuyện trong nhà anh Hàn.”
Phương Trì hơi nhíu mày, hiểu rồi.
Trương Viễn đề nghị: “Đúng lúc cậu về, ngồi xuống bàn bạc chút nhé? Dù sao đây cũng là chuyện lớn, ý kiến của đội trưởng cậu vẫn rất quan trọng!”
Đang nói dở, Ba Tử cầm hộp thuốc nhỏ vào, một tay Phương Trì còn đang xách xô, không cầm được, Ba Tử thấy vậy, đoạn nói: “Hay là xử lý ở đây luôn nhé, tiện tâm sự luôn? Ặc… Hay ông mặc áo vào trước đê?”
Phương Trì nghĩ bụng, trả lời: “Khỏi cần mất công vậy, tôi về phòng, tôi… lát tôi qua.”
Lâm Hiểu mặt cà chua, giả làm đà điểu rúc đầu vào cổ Phương Trì, ghé vào tai hắn nói thầm: “Hay nhờ anh Tiểu Du giúp tôi ấy, anh có việc… anh cứ làm đi.”
“Không cần.” Phương Trì nghiêng đầu, “Hơn nữa tôi còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm.”
Tiền Tùng tò mò hỏi: “Quan trọng hơn á? Chuyện gì?”
Mỹ nam bán khỏa thân thản nhiên đáp: “Bữa khuya.”
Mọi người: “…”
Quá đáng lắm rồi nhá!
Lâm Hiểu cuống cuồng như muốn bật khóc: “Không không không… không ăn nữa, tôi cứ-”
“Ăn chung đê!” An Đạt xáp lại ngó vào trong xô sắt, nóng lòng muốn chấm mút: “Anh đại, ra biển bắt hải sản à? Hê, ngon nghẻ quá nhể, cái gì mà, vui một mình không bằng vui nhiều mình, đừng ăn mảnh nhá!”
“Vui cái đầu ông.” Phương Trì trừng mắt, khinh bỉ nói: “Có làm thì mới có ăn, hiểu không? Muốn ăn sẵn à, nghĩ hay quá nhỉ, đây là tôi với-”
“Ăn chung ăn chung!” Lâm Hiểu ngay lập tức phản bội tổ chức, tay chân xoắn quẩy hết cả lên, lúc cất tiếng còn vô thức năn nỉ: “Dầu sao cũng bắt nhiều mà, thêm người càng vui chứ sao, mình ăn chung đi… Anh Trì, được không?”
Một tiếng “anh Trì” này… Phương Trì mím chặt môi hồi lâu, mãi sau mới lạnh lùng “ừ” một tiếng, coi như đã đồng ý rồi.
Nhưng ăn khuya chung thì được, còn xử lý vết thương ở chân của sư phụ Tiểu Lâm trước mặt mọi người thì không, nhìn lớp da mặt mỏng đét như không có của Lâm Hiểu, có lẽ sẽ áp lực tới mức từ ngại ngùng thành sợ xã hội luôn quá.
Phương Trì đặt xô nhỏ xuống đất, đá nhẹ vào cái xô, dặn dò một câu như bố tướng: “Xuống tìm nhân viên khách sạn làm cho, đừng có cay quá, tôi đưa cậu ấy đi một lúc.”
Nói rồi nghênh ngang cõng sư phụ Tiểu Lâm ra ngoài.
Tiền Tùng nhìn bóng dáng vững chãi của đội trưởng nhà mình biến mất ở cuối hành lang, cõi lòng cậu chàng cuồn cuộn nổi sóng, trầm trồ lên tiếng: “Đây là mặt tối không muốn ai biết của lưu lượng đang “hot” trong giới âm nhạc đó hả? Ra đường đè đầu cưỡi cổ người ta, về nhà thì cõng vợ… Chẹp chẹp chẹp, phân biệt đối xử quá, sốc quá, tôi cảm thấy tâm hồn íu đúi của mình đã nát tan rồi…”
Ba Tử cũng buồn mồm chêm vào: “Cái ông gay này lố ghê, chiều chuộng người ta ra mặt, đúng là đau mắt mà! Ai cũng sống hơn hai mươi cái xuân xanh rồi, còn nâng niu người ta trong tay như công chúa nhỏ vậy!”
“Bạn tôi không hiểu rồi!” An Đạt vỗ vai Ba Tử, thong dong giải thích: “Anh đại đang dùng kế tấn công vào tim- đầu tiên là đối xử tốt với cậu, tốt tới mức cậu không thể chịu đựng được, trong lúc mơ mơ màng màng cõi lòng cậu sẽ vô thức nảy sinh những tâm tư thầm kín với ổng, còn ổng thì sao, ung dung mỉm cười nhìn cậu từ từ hãm sâu vào trong vũng bùn, bước vào lưới tình tuy thưa mà khó lọt, cuối cùng chỉ cần nhúc nhích tay- xoẹt, cá đã cắn câu, dê đã chui miệng cọp… Phải nói là nước đi này quá là cao tay, quá ghê gớm!”
Tiền Tùng hoảng sợ nhìn An Đạt: “Đậu móa ông hiểu rõ vậy- Ơ thế nếu hiểu kỹ vậy sao tới giờ vẫn ế thế?!”
An Đạt: … Biến!
Ba Tử nhíu mày nghi ngờ: “Nhưng mà mấy người nói coi anh đại thật lòng hay giả lòng… Nói thật nhé, có hơi ngạc nhiên chút, dù sao ổng đã cô đơn lâu như vậy rồi, có thể nói là dòng nước trong của giới gay, ấy thế mà vừa gặp sư phụ Tiểu Lâm là lật mặt luôn? Nhưng nếu nói là giả… này nhé tụi mình lăn lộn với nhau lâu thế rồi, tôi chưa bao giờ thấy ổng đối xử với ai khác như vậy… Chà chà, đây không phải là một việc “đơn giản” đâu, quá kỳ diệu, quá tuyệt vời!”
“Anh Viễn này, anh thấy sao?”
Trương Viễn bấm chuông gọi phục vụ phòng tới, giao xô sắt cho nhân viên phục vụ, nhếch miệng cười: “Ai biết được.”
Có lẽ chính đội trưởng Phương của mấy người cũng mông lung đó.
Phòng Lâm Hiểu ở cuối hành lang.
Phương Trì dùng nước khử trùng vệ sinh miệng vết thương, rắc một ít thuốc tiêu sưng cầm máu lên rồi mới băng bó lại.
Phương Trì đang ngồi trên thảm trải sàn, đoạn đứng dậy dặn: “Tuy vết thương không sâu nhưng mấy ngày nay vẫn phải cẩn thận chút, đừng để dính nước, lúc tắm rửa chắc hơi phiền.”
“Không sao đâu.” Khuôn mặt đang bốc hơi nóng của Lâm Hiểu cuối cùng cũng giảm được nhiệt độ, nhỏ giọng đáp: “Mình có màng ni lông mà, lúc tắm rửa tôi tự bọc lại là được.”
“Ừ.” Phương Trì lấy màng bọc ni lông từ hộp thuốc ra, đang định đưa cho Lâm Hiểu thì khựng lại, đột nhiên hỏi: “Cậu tự bọc có tiện không?”
Lâm Hiểu: “Hả?”
Có cái gì mà tiện với chả không, cùng lắm thì vụng về quá rồi ăn đau thôi.
Phương Trì bật cười: “Hay là tôi giúp cậu nhé? Cũng không phiền phức đâu, trước lúc cậu tắm rửa thì chỉ cần đứng trước cửa phòng đối diện gọi một câu là được.”
Lâm Hiểu ngu ngơ hỏi: “Gọi, gọi kiểu gì?”
Phương Trì hắng giọng, cố gắng kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, giả đò làm thầy giáo dạy học sinh: “Tôi nghĩ xem… Cứ gọi “Anh Trì, tôi muốn tắm, anh qua đi” là được, tôi nghe thấy tiếng chắc chắn sẽ xuất hiện ngay lập tức, dịch vụ vừa tận tâm vừa nhẹ nhàng, sao nào, sư phụ Tiểu Lâm có làm tí không?”
Lâm Hiểu: “…”
Sau hai giây đồng hồ nghiêm túc suy nghĩ, hai má sư phụ Tiểu Lâm vốn bình thường lại đỏ rực thêm lần nữa.
Phương Trì nhìn lại nhìn, rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng, “Rồi rồi, không trêu cậu nữa, tôi về phòng mặc áo đã, lát dẫn cậu đi ăn khuya.”
Lâm Hiểu: “Hay là… tôi không đi nữa, không tiện lắm…”
“Cậu móc đâu ra lắm không tiện vậy?” Phương Trì ra khỏi cửa, cười cười nói: “Hơn nữa tôi đã tốn công tốn sức bắt được mấy thứ kia, sao lại để người khác hưởng không được?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...