Nhìn li rượu cùng với nụ cười mê hoặc của người trước mặt, Dung Trạm hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy li rượu trong tay Cố Tiếu An. Nếu như đêm nay phải bắt buộc phải phục vụ một vị kim chủ, vậy thì y phải chọn người nào đó dễ nhìn chút, giống như Cố thiếu đây.
Thấy Dung Trạm nhận lấy li rượu mình đưa, trong lòng Cố Tiếu An ẩn ẩn một chút thất vọng. Hắn vốn cho rằng tiểu minh tinh này cùng những kẻ khác không giống nhau, thì ra là do hắn cả nghĩ mà thôi. Cũng đúng, trong cái vòng luẩn quẩn này, những nghệ sĩ đấu đá lẫn nhau để leo lên có mấy người là tâm tư đứng đắn.
"Tôi là Cố Tiếu An." Cố Tiếu An nhấc li rượu lên, nói.
"Dung Trạm." Dung Trạm đơn giản đáp lời.
Kiểu trả lời lạnh nhạt này của y lại gợi lên hứng thú trong hắn, lẽ nào đây chính là loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt? Xem ra người này cũng là một cao thủ.
Hắn cũng không ngại nữa, hạ li rượu xuống, từng bước tới gần Dung Trạm, cánh tay cứng rắn ôm lấy eo y, khẽ đặt môi lên vành tai mềm mại, vờ như vô ý thổi nhẹ, nói "Vào phòng tổng thống(*) đi, phòng tắm ở đó rộng rãi, đủ cho chúng ta làm mấy chuyện vui vẻ."
Dung Trạm hơi sửng sốt, vành tai dần dần đỏ ửng lên. Không phải y chưa từng gặp nam nhân nào muốn làm chuyện đó với mình, chỉ là không có ai giống với vị Cố thiếu này cả, chỉ nói mấy câu đã làm tim mình đập loạn.
Đến khi Dung Trạm hoàn hồn lại, Cố Tiếu An đã thả eo y ra, cầm lại li rượu, ưu nhã nhấp một ngụm, như thể hành động ám muội vừa rồi chỉ là y tự mình tưởng tượng ra.
Dung Trạm ngẩng đầu nhìn Cố Tiếu An ba giây rồi lại hoảng hốt né tránh, giơ cao li rượu trong tay uống một hớp, hòng che giấu bất an trong tim.
......
Cố Tiếu An cầm tuýp thuốc bôi lên bên má sưng đỏ của Dung Trạm, vừa bôi vừa phù phù thổi nhẹ cho y bớt đau.
Hành động này của hắn lại khiến thân thể Dung Trạm khẽ run lên, mất tự nhiên quay mặt đi, chậm rãi nói "Đã tốt hơn rồi."
Cố Tiếu An càng đau lòng, vươn tay tắt đèn ngủ đầu giường, từ từ nằm xuống, ôm Dung Trạm vào lòng, nói khẽ "Ngủ đi."
Lần này Cố Tiếu An không động tay động chân gì cả nhưng Dung Trạm lại ngủ không được. Hắn đối với y quá mức ôn nhu, khiến y có cảm giác không chân thực.
Càng quan tâm thì càng sợ mất đi.
Dung Trạm không buồn ngủ chút nào, nằm trong lòng hắn khe khẽ cử động, muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
"Nếu em thực sự ngủ không được, chúng ta có thể làm một vài chuyện khác." Thanh âm Cố Tiếu An khàn khàn, Dung Trạm nhích tới nhích lui khiến dục vọng hắn khó khăn lắm mới áp xuống được lại chậm rãi ngóc đầu dậy.
Vốn dĩ lo y hôm nay mới quay xong, trên mặt lại bị thương, muốn để y nghỉ ngơi nhiều một chút. Xem ra là hắn lo lắng hơi thừa rồi!
Nhớ lại lúc Tôn Uy kể Dung Trạm lấy chân đạp vào hạ thân của minh tinh nọ, hắn nghe mà cũng thấy sướng (:v). Hắn có chút hiếu kì, không biết tên kia đã làm gì mà có thể khiến một người luôn bình tĩnh trầm ổn như Dung Trạm ra tay nặng như vậy.
Đôi môi mang ý cười kiêu ngạo, trong bóng tối chuẩn xác bắt lấy đôi môi ẩm ướt của y, dần dần hôn sâu. Hắn mạnh mẽ lật người y lại, bắt đầu tiến hành công cuộc công thành đoạt đất.
Dung Trạm ôm lấy vong eo cứng rắn của Cố Tiếu An, nằm dưới thân hắn vô thức khẽ rên, thừa nhận khoái cảm nóng rực của hắn.
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Cố Tiếu An, sáng hôm sau tỉnh dậy mấy dấu tay trên mặt Dung Trạm đã mờ đi thấy rõ, hóa trang là có thể che đi được.
Vì chuyện đổi nam thứ, cả đoàn phim tạm ngưng quay một ngày để tập trung chụp ảnh tuyên truyền và điều chỉnh hậu trường cho việc tìm kiếm nam thứ mới. Vệ Thanh đã nhận một quảng cáo để lấp vào lịch trình ngày hôm nay.
Quảng cáo này là làm phát ngôn cho một hãng đồng hồ đeo tay cao cấp, cùng chụp với y là một tiểu hoa đán mới nổi tên Trịnh Duyệt, hai người bày ra bộ dáng như một đôi tình nhân tình cảm thắm thiết, Dung Trạm vẻ mặt bình thản, khóe mắt lộ ý cười. Trịnh Duyệt trang điểm tinh tế, nụ cười xinh đẹp, nằm sấp bên người Dung Trạm, như vô tình để lộ ra đồng hồ trên cổ tay. Hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
"Vệ Thanh, cô thấy Trạm ca với Duyệt Duyệt của chúng tôi có xứng đôi hay không? Hay là làm thành một CP đi?" Ngô Phi, quản lý của Trịnh Duyệt tiến sát lại gần Vệ Thanh, cười nịnh nọt.
Thực ra Ngô Phi đã muốn tìm một CP cho Trịnh Duyệt từ sớm, hôm nay nhìn thấy hai người này khí chất dung mạo đều tương xứng hắn liền nảy ra ý nghĩ này, chỉ chờ người ta gật đầu nữa thôi.
"Không sợ đắc tội Cố thiếu sao?" Tôn Uy đứng bên cạnh tiếp lời.
"Sợ chứ." Ngô Phi đánh giá Tôn Uy thân hình vạm vỡ trước mặt, thành thực gật đầu. Nói đến Cố thiếu có người nào trên đất Giang Châu này không biết? Nịnh nọt người ta còn không kịp, ai lại dám đắc tội?
"Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện này." Vệ Thanh hất tóc, nhìn Tôn Uy một cái, sau đó ném lại cho Ngô Phi ánh nhìn khinh bỉ.
"Hả?" Ngô Phi mờ mịt, trong đầu chợt xẹt qua một khả năng, hắn ngay lập tức ngậm miệng lại. Lẽ nào Cố thiếu thích Duyệt Duyệt nhà hắn? Này cũng quá khéo rồi?
"Tách. Tốt. Đổi trang phục." Nhiếp ảnh gia nói một câu tạm thời ngừng chụp. Nhân viên hóa trang của Dung Trạm và Trịnh Duyệt lập tức chạy tới đổi trang phục và trang điểm lại cho hai người.
Trịnh Duyệt tiện tay cầm lấy di động từ trợ lý, mở weibo, vừa thấy đầu đề của tin tức giải trí mới nhất thì khiếp sợ kêu lên một tiếng "Mẹ ơi!", hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
"Sao vậy? Duyệt Duyệt?" Ngô Phi gấp gáp chạy tới.
"Diễn viên Tần Lộ bị lộ chuyện được phú thương bao dưỡng, còn là một tên đồng tính luyến ái! Trời ạ! Lại còn có ảnh của hắn nữa." Trịnh Duyệt không dám tin che miệng lại, nhanh chóng tắt giao diện.
"Cái gì?" Ngô Phi thắc mắc đầy đầu. Tần Lộ bị bao dưỡng thì có gì lạ? Từ sớm đã là bí mật công khai rồi có được không?
Trịnh Duyệt một tay cầm di động một tay làm động tác OK, di chuyển lên xuống hai cái, Ngô Phi lập tức hiểu ra, gật gật đầu.
Nghe được tin tức này Dung Trạm hơi bất ngờ, trực giác mách bảo chuyện này tám chín phần là do Cố Tiếu An động tay động chân, y thầm thở dài một tiếng.
Trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào lại pha chút khổ não. Y sợ tất cả mọi chuyện đều là do bản thân đa tình, nhưng Cố thiếu kia lại luôn làm những chuyện khiến y hiểu lầm.
Nhưng lần này làm như vậy hình như hơi quá, thực ra Tần Lộ chỉ tát y có một cái, cũng chưa...từ từ, Dung Trạm hồ nghi ngẩng đầu nhìn Tôn Uy.
Sau khi y bị đánh thì ngay trưa hôm đấy Tần Lộ bị rút vai diễn, y cứ nghĩ chuyện này như vậy là kết thúc. Chuyện bị Tần Lộ mạo phạm y vốn cũng không để trong lòng, nếu như không phải Tôn Uy nói cho Cố Tiếu An, vậy còn ai khác? Hôm đó Vệ Thanh cũng không đến trường quay.
Cảm nhận được ánh nhìn của Dung Trạm, Tôn Uy chỉ thản nhiên cười cười, nhún vai.
Dung Trạm đỡ trán cười khổ, Cố Tiếu An đâu phải mang đến cho y một vệ sĩ đâu, rõ ràng là một cái máy giám sát cỡ bự.
"Cố tổng!" Đạo diễn đang chỉ đạo bất ngờ nhìn thấy Cố Tiếu An ở cửa, nịnh nọt chạy tới cạnh hắn cúi đầu chào hỏi.
Âm thanh này lọt vào tai Dung Trạm khiến y hết hồn, chút ngọt ngào khi nãy cũng rụng sạch, cánh tay đang nắm chặt eo Trịnh Duyệt lập tức thả nhẹ, có loại cảm giác giống như bị bắt gian tại giường vậy.
"Dung Trạm cậu đừng có thả tay, cảm xúc vừa rồi tốt lắm." Nhiếp ảnh gia Steven vội vàng nói, không có để ý tiếng "Cố thiếu" đạo diễn gọi.
"Steven, Cố tổng đến." Đạo diễn nhanh bước đến chỗ Steven nhắc nhở.
"Không sao." Cố Tiếu An tùy ý phẩy phẩy tay, ý nói đạo diễn không cần kinh ngạc. Hắn chỉ muốn đến tham ban, không có ý kinh động ai cả, chỉ là muốn ngắm dáng vẻ Dung Trạm khi làm việc.
Steven ngẩng đầu nhìn Cố Tiếu An một cái, cũng không nói gì, quay đầu lại tiếp tục chỉ đạo Dung Trạm cùng Trịnh Duyệt. "Tiếp tục động tác vừa rồi, Dung Trạm, biểu cảm của cậu đừng có cứng ngắc như thế. Làm giống lúc nãy là được, đặt tay lên eo Trịnh Duyệt đi."
Dung Trạm chần chừ một chút, nghĩ dù sao cũng phải chuyên nghiệp một chút, y đưa tay lên nắm lấy eo Trịnh Duyệt, cố ép mình nặn ra nụ cười thật tự nhiên.
Cố Tiếu An cởi áo khoác trên người ra, ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực an tĩnh nhìn Dung Trạm.
Dung Trạm trên người mặc sơ mi đen, ba cúc bên trên mở ra lộ ra vòm ngực tinh tráng. Bên dưới mặc quần tây, thắt một chiếc thắt lưng, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ vàng của hãng mà y đang làm người phát ngôn.
Ánh mắt Cố Tiếu An dừng trên ngực y vài giây, lại dời lên khuôn mặt với từng đường nét rõ ràng, nhìn ngắm thật kĩ. Cuối cũng nhìn đến bàn tay đang đặt trên eo Trịnh Duyệt, trong ánh mắt bình thản lộ ra vài tia không vui khó phát giác.
Ngô Phi để ý quan sát nét mặt Cố Tiếu An, lại nhìn Dung Trạm với Trịnh Duyệt đang thân mật bên kia. Cố thiếu rõ ràng là có ý với Duyệt Duyệt nhà mình a! Tên nhóc Trịnh Duyệt này cũng thật là, qua lại với Cố thiếu từ bao giờ cũng không nói với hắn lấy một tiếng.
"Dung Trạm cậu cười cứng nhắc quá, biểu cảm phải nhu hòa một chút, cậu bây giờ đang cười còn lạnh hơn thời tiết ngoài kia nữa đấy." Steven phun tào không chút nhân nhượng khiến vài người trong studio không nhịn được bật cười.
Dung Trạm cảm thấy rõ ràng ánh mắt của Cố Tiếu An đang soi đến soi đi trên người mình giống như khi đi qua cửa kiểm an, khiến y cả người đều không thoải mái, cơ mặt lại càng cứng nhắc hơn.
Cố Tiếu An cũng biết sự có mặt của bản thân làm ảnh hưởng đến trạng thái bình thường của y, suy nghĩ một lát bèn cầm áo khoác đứng lên quay người đi khỏi studio, đạo diễn lật đật đi theo, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thấy Cố Tiếu An đi khỏi, Dung Trạm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nét mặt bắt đầu thả lỏng rất nhanh liền tiến vào trạng thái.
......
Đối với chuyện Cố Tiếu An đến studio y đang chụp hình, Dung Trạm cũng rất nghi hoặc. Muốn nghĩ rằng hắn cố ý đến xem mình nhưng lại sợ là do bản thân mơ tưởng hão huyền, cuối cùng đành mặc kệ không nghĩ nhiều nữa.
Cố Tiếu An ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, hất hất cằm chỉ hộp quà đẹp mắt Dung Trạm đặt trên bàn, hỏi "Đây là?". Trên nắp hộp là nhãn hiệu mà hôm nay Dung Trạm chụp hình phát ngôn, hắn biết, vì công ti đó hắn cũng đầu tư vào.
"Tặng anh đó." Dung Trạm ngồi lên sô pha, y mới tắm xong, vài giọt nước từ trên mái tóc chưa khô nhỏ xuống ghế.
Cố Tiếu An đắc ý chìa tay phải ra, nói như ra lệnh "Đeo lên." Dù món quà này không được thành ý lắm nhưng đây chính là món quà đầu tiên Dung Trạm tặng mình, cho dù có là một hòn đá hắn cũng thấy quý giá như đá ngũ sắc của Nữ Oa rơi xuống.
Vừa mở hộp ra, Dung Trạm liền choáng váng, ba giây sau mới nói được một câu, "Đồng hồ nữ?"
(*) Phòng tổng thống: