Lương Thiệu càng ngày càng không hiểu mình nữa.
Rõ ràng vô cùng chán ghét kẻ lòng dạ thâm sâu như Giang Hàn, vậy mà mỗi một lần kích tình đều không thể cưỡng lại mà trầm mê cùng hắn.
Lí trí mách bảo hắn, không nên như vậy.
Thế nhưng, hắn khống chế không được, mỗi một lần tiếp xúc với hắn, một lần so với một lần càng bị chiếm hữu kịch liệt hơn. Hai người không nói tự hiểu, thập phần hòa hợp.
Lương Thiệu ngồi trước sopha có chút thất thần.
Giang Hàn bưng cốc cà phê hãy còn tỏa hơi nóng tới, một cốc đặt lên bàn trà trước mặt Lương Thiệu, cười cười giải thích, "Trong nhà không còn hạt cà phê nữa, vừa rồi tìm được hai gói cà phê hòa tan trong tủ, em uống tạm trước đi, ngày mai tôi đi mua."
Lương Thiệu bất an nhìn Giang Hàn, khẽ nhấp đầu lưỡi.
"Có tâm sự?" Giang Hàn ngồi xuống cạnh hắn khẽ giọng hỏi, một tay cầm lấy điều khiển trên bàn, nhấn mở ti vi.
"Cùng đi đi." Lương Thiệu rủ mắt, chăm chú nhìn chiếc gạt tàn trên bàn trà, móc tay vào túi quần lấy ra một điếu thuốc, châm lên.
"Cái gì?" Giang Hàn nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu hỏi lại.
"Mua hạt cà phê." Lương Thiệu phun ra một hơi khói thuốc, chậm rãi nói.
"Được." Giang Hàn cười.
Trên ti vi đang chiếu một bộ phim mới của Dung Trạm, là một bộ phim hình sự mà cả phòng vé lẫn danh tiếng đều được đánh giá khá tốt.
Lương Thiệu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ vừa khẽ cau mày vừa hút thuốc trên ti vi, trong lòng không ngừng cảm thán: Cố thiếu thực cmn có mắt nhìn người mà.
Lại bất giác quay sang ngắm nghía người bên cạnh, thầm nghĩ: Mắt mình cũng đâu có kém.
Hắn âm thầm phỉ nhổ bản thân không biết xấu hổ, rõ ràng hai người bọn họ không phải loại quan hệ kia.
Vậy giữa hai người bọn họ được coi là quan hệ gì?
Kết thúc một hồi giường chiếu ướt át kịch liệt, Giang Hàn với lấy chiếc chăn mỏng đắp lên quá gối đầu che lấy thân thể Lương Thiệu.
Giang Hàn cầm lên thuốc lá cùng bật lửa đặt đầu giường, châm thuốc.
Giang Hàn biết, Lương Thiệu có tâm sự.
Đến cả lúc kích tình trên mặt cũng lộ vẻ không tập trung.
Lương Thiệu ngửi được mùi thuốc, từ trong chăn thò đầu ra nói "Cho tôi một điếu."
Nói xong liền ngồi dậy, tấm chăn mỏng che trên bộ vị thần bí, phần thân thể lõa lồ vì tiếp xúc với không khí lạnh mà có chút không kịp thích ứng, khiến Lương Thiệu vô thức đánh một cái rùng mình.
Lúc đưa cho Lương Thiệu một điếu thuốc, nhìn thấy hắn khẽ rùng mình, Giang Hàn nhăn mày thấp giọng nói "Lạnh? Để tôi mở điều hòa." Nói rồi lấy điều khiển điều hòa từ trong chiếc tủ đầu giường ra, hướng về phía điều hòa điều chỉnh độ ấm. Sau đó lại cầm lấy chăn cẩn thận tỉ mỉ đắp lại lên người Lương Thiệu.
Lương Thiệu ngồi trên giường không nhúc nhích, để im cho Giang Hàn bao mình thành một cục.
Hắn nhẹ thổi ra một luồng khói, khẽ than "Nếu như có một ngày chúng ta đứng ở hai phe đối lập, anh có thể tha cho tôi một đường sống không?"
Hắn biết lời này của mình thực buồn cười.
Vậy nhưng Lương Thiệu vẫn không kiềm được mà nói ra.
Giống như khi còn nhỏ, rõ ràng vẫn biết cha mẹ phải li hôn, vậy mà vẫn mong chờ một ngày hai người họ sẽ quay trở lại.
"Nói ngu ngốc cái gì vậy?"Thanh âm Giang Hàn ngay lập tức lạnh đi ba phần.
Giang Hàn vốn dĩ là người lỗ mãng, lại thêm khuôn mặt không cảm xúc, mang đến cho người ta loại cảm giác vô cùng hung ác.
Chỉ một câu nói, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Lương Thiệu dùng tay dập tắt đầu thuốc, bước xuống giường, tùy tiện nhặt quần áo lên mặc vào người, chỉ bỏ lại một câu "Tôi về đây."
Sau đó liền rời khỏi nhà Giang Hàn.
Kì thực từ lúc bắt đầu dây dưa với Giang Hàn, hắn đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Chỉ cần một ngày Cố Thành Trạch phát hiện ra, hắn ta chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Nếu như đến cái ngày nhất định phải bỏ mạng ấy, hắn hi vọng người lấy đi tính mạng của mình, sẽ là Giang Hàn.
Ít nhất, Giang Hàn hắn sẽ mãi mãi nhớ tới mình.
"Lương Thiệu, lão Lưu đã chết, có phải cậu bị bại lộ rồi không?" Giọng nói trầm thấp hữu lực ở đầu bên kia khiến Lương Thiệu kinh hách một trận.
"Em không biết gì hết." Lương Thiệu không hề nói dối, thời gian gần đây, Cố Thành Trạch làm bất cứ chuyện gì dường như cũng đều giấu hắn. Hắn là bị Cố Thành Trạch phát hiện, hay là có người...
Nghĩ đến đây trong lòng Lương Thiệu một trận kinh sợ.
"Nếu như không thể nắm được thêm chứng cứ gì có lợi, vậy thì, cậu mau chóng trở về đi. Tôi e, cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm." Bàn tay dày dặn của Cố Tiếu An khẽ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của Dung Trạm, chậm rãi nói.
"Vâng. Cố thiếu yên tâm, em nhất định sẽ tra được chứng cứ."
Nghe thấy tiếng "tút tút" đầu bên kia truyền lại, Lương Thiệu ngắt máy, quay người lại chợt thấy Giang Hàn đang đứng đằng sau. Từ lúc nào sự cảnh giác của mình đối với Giang Hàn đã trở nên ít như vậy, đến hắn đi đến bên người lúc nào cũng không biết.
Lương Thiệu nhớ lần trước uống say, mình đã đưa cho Giang Hàn chìa khóa dự phòng của nhà mình.
Hắn đến từ lúc nào, đã đến bao lâu?
Có phải đã nghe thấy hết tất cả?
Lương Thiệu xem như không có việc gì bước đến trước bàn ăn tự rót cho mình một li nước sôi nguội, ý đồ che dấu trái tim bất an của mình.
"Anh nghe thấy hết rồi?"
"Lại có nhiệm vụ mới?" Giang Hàn cầm chiếc cốc Lương Thiệu vừa uống lên cũng tự rót cho mình một li, hỏi.
"Ừm." Có lẽ Giang Hàn tưởng Cố thiếu mà mình nói tới là Cố Thành Trạch rồi, Lương Thiệu hàm hồ đáp một tiếng.
"Sao anh lại đến vào giờ này? Cố tổng không phải đi tham gia tiệc rượu sao?" Lương Thiệu giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi.
"Ngài ấy đang ân ái với tân sủng." Giang Hàn rót nước vào cốc, ngữ điệu bình tĩnh nói.
"Cho nên..." Ánh mắt Lương Thiệu liếc qua liếc lại muốn tìm từ để nói.
"Cho nên, Cố thiếu mà em nói, không phải Cố Tiếu An đấy chứ?" Giang Hàn đột nhiên trầm giọng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lương Thiệu, bức bách hắn nhìn vào mình.
"Cái gì?" Trong lòng Lương Thiệu kinh hoảng một trận, giống như bị một chiếc chùy nện vào đầu, không thể hô hấp được.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu: Toi rồi, phải lật bài rồi.
Giang Hàn từng bước lại gần Lương Thiệu, thẳng đến khi Lương Thiệu bị đẩy ép sát vào tường, tay hắn chạm vào một bên tai Lương Thiệu, mặt chầm chậm dán lại gần "Tôi không thích dáng vẻ khi nói dối của em."
Lương Thiệu không có đường thoát, trước mắt lại là khuôn mặt đang dán sát lại của Giang Hàn, cơ hồ chỉ cần ngẩng đầu là sẽ chạm tới môi hắn, nghe lời hắn nói, trong lòng Lương Thiệu nhất thời cả kinh.
"Tôi cũng không thích dáng vẻ hùng hổ dọa người của anh. Sau đó thì sao? Không sai, cấp trên của tôi là Cố Tiếu An, sau đó thì thế nào? Tôi có nên ngoan ngoãn ở đây chờ người của Cố Thành Trạch tới bắt không? Giang Hàn tiên sinh, ngài cho rằng tôi không biết nguyên nhân vì sao Cố Thành Trạch càng ngày càng không đem những tin tức quan trọng nói cho tôi sao?"
Giang Hàn ngây người.
Lương Thiệu thuận thế từ dưới cánh tay hắn trốn thoát.
"Chuyện của tôi, chỉ có anh biết. Nếu như anh muốn tôi chết ở chỗ này, vậy tốt nhất anh nên mau chóng ra tay, không thì, đến cuối cùng nhất định sẽ là tôi giết anh." Lương Thiệu cười lạnh.
Giang Hàn trước giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Lương Thiệu.
Lương Thiệu trong trí nhớ của hắn, phẫn nộ có, xấu hổ có, thậm chí khi kích tình cũng vẫn không quên giảo hoạt đấu một trận thể lực với hắn.
"Tôi không làm loại chuyện này." Giang Hàn nhàn nhạt giải thích.
Trong tim nổi lên một chút thất vọng, không ngờ trong mắt Lương Thiệu hắn là loại người như vậy.
"Tôi nói tôi sẽ không làm loại chuyện này." Giang Hàn nhẫn nại giải thích một câu.
Lương Thiệu vẫn một mực nhận định là Giang Hàn làm, căn bản không muốn nghe hắn giải thích "Anh nói gì tôi cũng không muốn nghe, tôi đã biết anh là dạng người gì rồi, sau này chấm dứt đi thôi."
Lương Thiệu tức giận bỏ về phòng, mạnh tay đóng cửa lại.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng đóng cửa.
Giang Hàn bị mất ngủ.
Đây là lần thứ hai hắn mất ngủ cách lần đầu tiên sau khi làm nhiệm vụ suýt nữa mất mạng.
Hắn hút một điếu tiếp một điếu, tùy ý châm thuốc, khói thuốc bay quẩn quanh trong không trung.
Giang Hàn không biết tâm tình của mình lúc này là gì.
Hắn nên tức giận!
Tức giận vì hai người bên nhau lâu như vậy, Lương Thiệu lại vẫn không hiểu tâm tư của hắn.
Hắn bực bội!
Bực bội vì Lương Thiệu đến một cơ hội giải thích cũng không cho mình, đã nhận định là do hắn làm.
Cậu ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lại làm ra dáng vẻ không phải anh chết thì tôi sống?
Hay do trong thời gian này hắn đã quá nhân nhượng với Lương Thiệu? Chẳng lẽ nên thô bạo như trước kia cậu ta mới thích?
Giang Hàn trước giờ chưa từng yêu ai, không biết phải nhìn nhận vấn đề này như thế nào, chỉ đành ngồi một chỗ không ngừng hút thuốc, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cũng không tiếp tục nghĩ vấn đề này nữa.
Toàn văn hoàn.
00:01am
21/02/2019
Cuối cùng cũng hoàn thành:)))
Lần đầu mình edit nên câu từ không được mượt mà cho lắm, sau có thời gian beta lại mình sẽ sửa. Cảm ơn mọi người đã theo tới tận đây! Moa~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...