Nghề Này

Ở trong phòng, Minh Triệu nâng tay vuốt ve má Kỳ Duyên, "Vì sao lúc nãy Gấu không nói?"

Kỳ Duyên mím môi "Gấu... Gấu sợ Bé không muốn."

- Hửm? Sao lại nghĩ như vậy?

- Tại lúc ban nãy Gấu nhìn qua, không thấy Bé có phản ứng gì, sợ là Bé không thích. Hơn nữa... - Hơn nữa trước giờ, đối với mối quan hệ của hai người, chị vẫn là luôn cẩn thận không muốn cho mọi người biết.

- Là bởi vì nghĩ rằng Bé không thích, nên dù Gấu rất muốn nhưng cũng không nói ra sao?

Kỳ Duyên lén nhìn chị một cái, chu môi gật gật đầu.

Ánh mắt chị phức tạp nhìn cô, nói không rõ trong lòng là tư vị gì. Mặc dù hai người đã ở bên nhau hơn một năm, vốn cho rằng giữa hai người đã có một sự ăn ý nhất định. Nhưng có đôi khi những hành động, cử chỉ hay suy nghĩ của Kỳ Duyên lại khiến chị nhịn không được vừa tức giận lại vừa đau lòng.

- Ngốc. - Chị khẽ than một tiếng, sau đó hít một hơi sâu, vịn vai cô, nghiêm túc gọi một tiếng "Kỳ Duyên."

Kỳ Duyên ngẩng đầu, có chút ngốc ngốc nhìn chị "Dạ?"

- Những lời này, Bé chỉ nói một lần, Gấu nghe cho kỹ nhé.

Ngữ khí của chị vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào cô. Không hiểu sao Kỳ Duyên có chút căng thẳng, ngón tay xoắn xuýt vào nhau, nhẹ nhàng gật đầu.

- Bé biết Gấu thương Bé rất nhiều, thương đến mức vì Bé mà học cách trưởng thành hơn, vì Bé có thể bỏ qua những sở thích của chính mình, có thể làm mọi thứ chỉ để Bé vui. Tất cả những gì Gấu làm, Bé đều biết, đều nhớ, đều để ở nơi này. - Chị cầm lấy tay cô đặt lên tim mình, từng nhịp tim vững vàng đập như chính sự kiên định của chị lúc này đây.

- Có thể Bé không hay nói ra được những lời yêu thương, có thể đôi khi làm Gấu tủi thân, đôi khi làm Gấu buồn. Nhưng Bé muốn Gấu biết một điều rằng, Bé cũng thương Gấu nhiều như vậy... - Nói đến đây, giọng chị có chút nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ lên.


- Bé... - Kỳ Duyên vô thức phát ra một tiếng gọi, nắm lấy tay chị.

Chị rụt tay lại, xoa xoa mắt làm ra vẻ mình không sao, cười cười tiếp tục nói.

- Cho nên, không cần phải uỷ khuất chính mình. Chỉ cần là Gấu muốn, cho dù thích hay không thích Bé vẫn sẽ luôn ủng hộ Gấu. Bé cũng muốn được nghe tiếng lòng của Gấu, muốn thấy Gấu nhõng nhẽo, cũng muốn cưng chiều Gấu như cách mà Gấu đã làm. - Chị dừng một chút, vươn tay nhéo nhéo mũi cô.

- Trong mối quan hệ của tụi mình, Bé muốn Gấu biết rằng Gấu cũng có quyền chủ động, cũng có quyền quyết định, không cần thiết lúc nào cũng phải hỏi ý Bé, bởi vì vô luận thế nào, Bé cũng sẽ đồng hành cùng Gấu, sẽ tin tưởng Gấu vô điều kiện.

...

Khoé mắt Kỳ Duyên cay cay, cô rốt cuộc nhịn không được choàng tay ôm lấy chị vào lòng, mà chị, tựa như trút được hết tâm sự giống nhau, có chút ngượng ngùng, có chút uỷ khuất, cũng ôm lấy cô, hai hàng nước mắt lăn trên gò má.

Thiên ngôn vạn ngữ, rốt cuộc cũng không bằng một cái ôm không lời...

———————————

Không biết có phải vì những lời ngày hôm trước hay không, dạo gần đây Kỳ Duyên thực sự thay đổi lớn. Ở bên cạnh chị thường thường đều sẽ vô thức làm nũng đòi ôm đòi hôn, đi làm về càng là như vật thể không xương, dính chặt chị không buông, nếu nhõng nhẽo không thành thì sẽ chuyển sang giở thói lưu manh. Còn chị, trong vô thức đã kiên nhẫn hơn, nuông chiều hơn, dễ dãi hơn, cũng không còn kiêng dè thể hiện tình cảm ra bên ngoài thêm một xíu.

Kỳ thật, chị là chút bất đắc dĩ, nhưng thôi, biết làm sao được, Gấu con nhà mình nhõng nhẽo, còn có thể làm gì ngoài sủng đâu? Ai nhìn mặc ai đi. Tựa như lúc này

Cả hội bạn hẹn nhau qua nhà Đỗ Long ăn uống, sau khi xem dọn dẹp thì cả đám tụ lại ở phòng khách cùng xem phim. Xem được giữa chừng, Đỗ Long đứng dậy nói "Uống miếng rượu không, để đi lấy cho mỗi người một ly."

- Nhất Đỗ Long. - Mọi người vỗ tay hưởng ứng.


Lúc Đỗ Long cầm mấy cái ly về, thấy ở hàng người cuối cùng có một cảnh,

- Muốn ôm... - Kỳ Duyên dang hai tay ra, hai mắt lấp lánh nhìn Minh Triệu.

Chị liếc nhìn cô một cái, ở đây quá trời người mà không kiêng dè gì hết trơn "Lo coi phim đi."

- Bé hết thương Gấu rồi. - Cô khoanh tay, bĩu môi giận dỗi.

- Lại kiếm chuyện. - Chị gõ đầu cô một cái, thấy bạn Gấu hừ nhẹ kêu đau thì không hiểu sao tâm tình đột nhiên tốt lên hẳn. Chị mở tay ra, tủm tỉm cười, "Có ôm không thì bảo?"

Biểu tình của Kỳ Duyên lập tức vui vẻ trở lại, nhanh chóng nép sát người vào chị, ôm lấy chị cọ tới cọ lui xà nẹo.

Chắc là nghĩ ngồi ở đằng sau không ai quay đầu chú ý đây mà.

- Duyên bị ngứa hả em? Sao mà cọ lên người Triệu dữ vậy? Có cần anh gọi bác sĩ tới khám không? - Đỗ Long không chút khách khí mà chọc thủng. Mọi người lập tức dời sự chú ý của mình từ màn hình tivi sang hai con người nào đó.

- Cái này người ta gọi là nghiện cái gối ghiền. - Ngọc Trinh đâm chọt một câu khiến cả bọn cười ầm lên.

Bị chọc ghẹo, Kỳ Duyên đỏ mặt, ngượng ngùng trốn vào trong lòng chị.

- Chời ơi nó làm như nó nhỏ lắm, bị quê cái chui vô lòng người ta trốn kìa chời. - Anh Tùng cũng mỉa mai một câu.


Anh Tùng chọc lại khiến Kỳ Duyên càng thêm xấu hổ, chôn đầu trong lòng chị càng sâu. Mà Minh Triệu lại thản nhiên trừng mắt với mọi người "Mấy người ý kiến gì? Ghen tỵ hả? Thích thì đi kiếm người yêu mà ôm!", nói xong còn không chút kiêng dè mà choàng tay ôm chặt bạn Gấu.

- Ôi giồi, coi người ta bảo vệ ghê chưa. Mấy đứa mình cẩu độc thân sao dám nói gì, ha mọi người ha. - Ngọc Trinh nhướn mày hất cằm.

- Thôi thôi, coi phim coi phim, để cho gia đình người ta riêng tư ôm nhau. Nhìn hoài mù con mắt. - Anh Tùng cầm lấy cái ly, - Dô cái nè, cho đỡ tủi thân cả nhà ơi.

Cả đám cười lớn, cụng ly.

Phía bên này, chị kéo kéo cái đầu xù xù từ trong lòng mình ra, nhướn mày "Biết ngại hả? Sao lúc nãy nhõng nhẽo không thấy ngại ngùng gì mà?"

- ... Tại Gấu không nghĩ anh Long thấy chứ bộ. Quê muốn xỉu~~ - Bạn Gấu lẩm bẩm, nhăn nhó.

- Haha. - Chị cưng chiều gõ gõ trán cô một cái.

- Nè nè, kiêng dè chút đi hai bạn gì ơi, tụi tui ăn lẩu no rồi, không cần ăn cơm chó. - Ngọc Trinh mắt lé liếc hai người một cái.

Hoặc là một lần khác...

Hôm đó ở bên shop có hơi nhiều việc, chị phải ở lại đến tận tối phụ mấy bạn tháo bao bì rồi treo đồ lên kệ. Đang hăng say lao động thì có người đẩy cửa bước vào. Theo thói quen, chưa kịp ngẩng đầu đã nói "Noix xin chào... Ủa? Gấu hả?"

- Chào chị Duyênnn.

Kỳ Duyên bước vào trong tiệm, gật nhẹ đầu rồi đi về phía chị, giơ cái ly trong tay "Nước sâm, ít ngọt, có uống không?"

- Uống! - Chị mỉm cười nhận lấy, Kỳ Duyên ngó nghiêng một lúc, hơi dịch người sang che khuất tầm nhìn bên ngoài, rồi nhanh chóng đặt một cái hôn lên má chị.

- Này! - Bị hôn trộm, chị trừng mắt nhìn cô một cái. Kỳ Duyên cười hì hì, bàn tay không yên vị vuốt vuốt eo chị.


Minh Triệu trợn trắng mắt nhìn cô, vội vàng vịn cái tay đó lại, nhỏ giọng mắng "Đừng có quậy."

- Bé hôn Gấu một cái, Gấu không quậy nữa. - Cô chỉ chỉ vào môi mình

- Chỗ này là chỗ công cộng đó nha, mấy đứa nhỏ nó nhìn kìa.

Kỳ Duyên xoay đầu, ánh mắt quét qua mấy bạn nhân viên một cái. Mấy bạn vội vàng che mắt lại, "Tụi em không thấy gì hết, hai người tự nhiên."

Mấy bạn thức thời như vậy, cô hài lòng cười, sau đó nhìn chị, tỏ vẻ vô tội "Không có ai nhìn nữa."

- Gấu...! - Chị thẹn thùng đến mức hai bên tai đều đỏ, thực sự rất muốn đánh cho con Gấu này một trận.

- Có hôn hay không? Không hôn cũng được... - Kỳ Duyên dở thói lưu manh, nhún vai, bàn tay tiếp tục nhẹ nhàng vuốt vuốt, sau đó hơi lật mép áo lên, ý vị uy hiếp cực kỳ rõ ràng.

- Ê! - Chị la lên, sau đó bất đắc dĩ cười cười, nhận thua. Ở dưới cái tủm tỉm cười ở Kỳ Duyên, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Và ở phía xa xa, có một dàn fan girl trong lòng dậy sóng, cật lực nhịn xuống tiếng gào thét đến mau nội thương....

—————————————

6 giờ sáng, Kỳ Duyên đã giật mình tỉnh giấc, tâm trạng vô cùng phấn khích mà mở mắt nhìn người con gái còn đang ngủ say trong lòng mình một cái, vô thức cười nhẹ. Cô đặt một cái hôn lên tóc chị, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.

Ngày này rốt cuộc cũng đến rồi, hôm nay là show diễn Wedding Festival của bọn họ... Sẽ mặc áo cưới đôi, sẽ được nắm tay chị, đường đường chính chính cùng nhau đi một đoạn đường. Mặc cho ai có thế nào, đối với Kỳ Duyên mà nói, hôm nay sẽ là một ngày vô cùng đặc biệt.

————————

Tui sắp thi gòi =))) chắc sắp tới sẽ ít ra chap một xíu, chờ giữa tháng 11 thi xong sẽ quay lại nháaaaaa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui