Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Kỳ Duyên vội vã lau nước mắt đứng dậy, "Bác sĩ, chị ấy sao rồi?"
- Ở đây ai là người nhà bệnh nhân?
- Người nhà chị ấy hiện tại không ở đây, tôi là bạn thân của chị ấy - Kỳ Duyên nói.
Bác sĩ thâm thuý nhìn cô một cái, sau đó nói "Cô theo tôi, có chút chuyện cần nói một chút."
Bác sĩ nói như vậy càng khiến Kỳ Duyên thêm lo lắng. Cô bất an một đường đi theo vào văn phòng, vừa mới ngồi xuống liền hỏi "Có chuyện gì nghiêm trọng sao bác sĩ?"
- ... Bệnh nhân tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng trong lúc kiểm tra chúng tôi phát hiện có một số điều. - Ông ta cầm hồ sơ trên tay, nét mặt có chút nghiêm túc. Dừng một chút, ông nói tiếp
- Trong bao tử của bệnh nhân tìm thấy hoạt chất Sildenafil citrate với hàm lượng cực kỳ cao. Sildenafil citrate là thành phần chính của thuốc kích dục nữ... - Ông ta vừa nói vừa quan sát biểu tình của Kỳ Duyên.
Sắc mặt cô trắng bệch không còn một miếng máu, đôi mắt mở to không dám tin vào tai mình, một lúc sau mới lắp bắp "Ý.. Ý của ông là gì?"
Nhìn phản ứng của cô, ông chủ động giải thích "Tôi chỉ có thể phỏng đoán rằng có lẽ cô ấy đã uống phải một lượng lớn loại thuốc kích dục, như ban nãy tôi có nói, hàm lượng rất cao, là quá liều. Còn nữa... vì không có sự cho phép của bệnh nhân, chúng tôi không thể tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể của cô ấy được."
Kỳ Duyên như chệch một nhịp thở, nhưng dường như cảm thấy những tin tức này vẫn chưa đủ chấn động, ông ta lại tiếp tục "Các cô cũng rất may mắn, đưa cô ấy đến kịp thời, chỉ cần trễ hơn 30 phút thì có lẽ chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Theo kiểm tra, có lẽ là bị hạ hai lần thuốc, một lần là thuốc hôn mê, một lần là thuốc kích dục. Bên cạnh đó... bởi vì liều lượng không được khống chế tốt, hơn nữa còn là loại có chất lượng tệ... thông thường như những trường hợp trước đây, nhẹ thì xuất huyết dạ dày, ảnh hưởng hoạt động của những cơ quan chức năng khác, nặng thì...", ông im lặng, bỏ lững.
Cứ mỗi một chữ bác sĩ nói, Kỳ Duyên lại cảm giác nhiệt độ cơ thể cô hạ xuống một tầng, cô như chết lặng. Tay chân cô lạnh toát như bị ai tống vào hầm băng, sợ hãi đến run rẩy, không dám nghĩ đến nếu như lại trễ 30 phút thì sẽ như thế nào...
May mắn... May mắn vì hôm nay cô đã bay đến đây... May mắn vì cô đã gọi người phá cửa...
Qua một lúc lâu, cô mới dần dần hồi phục lại, cô cũng không dám lại hỏi cụ thể gì thêm, sợ rằng chính mình sẽ chống đỡ không nổi. Chỉ cố gắng bình tĩnh hỏi bước tiếp theo, nhưng từ trong giọng nói có thể rõ ràng nghe ra sự sợ hãi không hề nhẹ "Vậy, vậy... tiếp theo tôi phải làm gì? Khi nào chị ấy mới có thể tỉnh lại?"
- Hiện tại cô có thể yên tâm, những phản ứng mọi người nhìn thấy là do tác dụng phụ của thuốc chưa được xử lý hết. Nhưng ít nhất cũng phải ngày hôm sau mới có thể tỉnh lại. Chúng tôi cũng đã tiến hành rửa ruột, hút một số hoạt chất có hại còn sót lại cho cô ấy, nên sau khi tỉnh lại cần chú ý ăn uống một chút, chỉ nên ăn cháo cho nhẹ bụng. Ngoài ra, có lẽ bệnh nhân cần ở lại bệnh viện một thời gian để theo dõi, tôi không khuyến khích các cô đổi bệnh viện trong 3 ngày đầu, vì sức khoẻ của cô ấy hiện tại không đáp ứng được.
Kỳ Duyên gật đầu, chăm chú lắng nghe rồi cảm ơn bác sĩ, trở về phòng bệnh.
- Sao rồi Duyên ơi? - Thấy cô trở về, Đỗ Long vội hỏi.
Cô lắc đầu, biểu tình cực kỳ trầm trọng, nhưng vẫn ráng gượng cười "Bây giờ có lẽ là không sao rồi."... nhưng...
- Vậy tốt rồi, bị sao thế không biết. - Đỗ Long cũng vỗ vỗ ngực thở phào, Kỳ Duyên thấy anh thở phào thì mím môi, không lại nói.
Cô đưa mắt nhìn về phía căn phòng trước mặt. Tấm màn che đã được kéo lên, thông qua tấm kính, cô thấy chị nằm trên giường, đã được y tá thay đồng phục bệnh nhân, trên tay có kim tiêm truyền nước biển, phần bụng còn có một lớp băng gạc trắng bao quanh. Sắc mặt chị tái nhợt, ngay cả trong lúc hôn mê như vậy đôi khi còn nhăn mày, có vẻ rất đau đớn.
Kỳ Duyên cảm thấy tim mình nhói lên như bị ai bóp chặt, vô cùng xót xa, khoé mắt một lần nữa đỏ hoe.
- Chuyện.. chuyện gì xảy ra vậy? - Một bóng người đột ngột xông tới, quần áo nhếch nhác, đầu tóc rối bù, có vẻ như là vừa tỉnh ngủ.
Kỳ Duyên vừa nghe giọng, cả người liền lập tức run lên vì tức giận. Ngay khi quay đầu nhìn thấy quần áo của cậu ta hệt như trong ảnh chụp, ngọn lửa trong mắt cô càng cháy lớn hơn.
- Nè, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Triệu làm sao vậy? Mấy người mau nói cho tôi! - Thấy không ai trả lời mình, Vĩnh Khoa quát lớn.
---- Bốp ----
Một bên mặt đột nhiên đau điếng, trong khoang miệng nồng nặc mùi máu tươi. Cậu ta ngẩng mạnh đầu nhìn, không thể tin được mình lại bị con bé này đấm thẳng vào mặt. May mắn hiện tại xung quanh bọn họ cũng không có phóng viên.
Cậu ta đang muốn quát lại thì bị ánh mắt như có lưỡi dao của Kỳ Duyên chấn trụ.
- Xảy ra chuyện gì? Anh còn có tư cách hỏi xảy ra chuyện gì? - Cô gằn từng tiếng, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh khuôn mặt chị tái nhợt nằm ở trên giường, chỉ cần 30 phút nữa thôi, 30 phút nữa thôi, cô có khả năng sẽ mất chị mãi mãi...
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô càng kích động, cô siết lấy cổ áo Vĩnh Khoa, đôi mắt hằn lên tơ máu, "Hồ Vĩnh Khoa, chỉ cần tôi đến trễ một chút, chị ấy liền không còn có thể ở đây! Tên khốn nạn nhà anh, rốt cuộc anh có biết mình đã làm gì không hả? Anh có còn là con người không? Anh dùng loại thuốc quái quỷ gì trên người của chị ấy?!"
Cú đấm của Kỳ Duyên khiến ai cũng sững sờ trở tay không kịp. Đến lúc hoàn hồ thấy cô lại kích động thì vội vàng chạy tới đẩy hai người ra xa. Nhưng Kỳ Duyên vẫn cứ hùng hổ xông về phía Vĩnh Khoa, chỉ kém điều muốn băm cậu ta thành trăm mảnh. Còn Vĩnh Khoa bị lời nói của cô làm cho sửng sờ, hốt hoảng không kém. Cậu ta đứng chôn chân tại chỗ, lắp bắp "Cô, cô nói cái gì vậy! Không... Không thể nào..."
- Không thể nào? Anh thích chị ấy thì đường đường chính chính mà giành lấy với tôi, nếu không thì cút xa chị ấy ra. Vì cái gì phải dùng loại thủ đoạn hèn hạ này? Anh có biết thiếu chút nữa... chỉ thiếu một chút nữa...
Hai mắt Kỳ Duyên đỏ ngầu, hai hàng nước mắt không ngừng chảy trên đôi gò má.
- Em nói gì vậy Duyên, chuyện này là sao? - Đỗ Long bị cô hành động cùng lời nói đột ngột của cô làm cho không hiểu ra sao. - Còn liên quan gì đến Vĩnh Khoa nữa?
- Chuyện gì sao? Anh hỏi thằng khốn nạn đấy kìa! - Kỳ Duyên chỉ về phía Vĩnh Khoa đầy căm ghét.
- Tôi...
- Hồ sơ bệnh án ở đây... - Bác sĩ nghe nói ở đây xảy ra chuyện thì vội chạy tới, cũng hiểu được sơ sơ tình huống, ông ta trầm mặc một lúc thì lên tiếng, đưa hồ sơ cho Đỗ Long, Vĩnh Khoa cũng ghé mắt vào đọc.
Xem xong, Đỗ Long tựa hồ đại khái cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Ngón tay cầm hồ sơ của anh siết chặt đến nổi cả gân xanh, cố gắng giữ cho chính mình bình tĩnh mới không đánh người. Anh đập mạnh hồ sơ xuống sàn "Hồ Vĩnh Khoaaa!!!"
- Phiền mọi người không làm ồn ở đây, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. - Bảo vệ hành lang cũng đã chạy đến.
Vĩnh Khoa run rẩy nhặt hồ sơ lên đọc lại một lần, ngay cả chính cậu ta đều không thể tin được những gì được viết trước mắt... Cậu ta...
- Hồ Vĩnh Khoa! Tôi sẽ không tha cho anh! - Kỳ Duyên siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, vất vả lắm mới không lại nhào đến đánh người, nhưng cánh tay đã rục rịch không yên.
Y tá đứng ở một bên nhìn tình hình, ra hiệu với Đỗ Long một cái, anh ta hiểu ý, hít sâu một hơi đến gần vỗ vai Kỳ Duyên "Duyên, em vào với Triệu trước đi, ở ngoài này có anh rồi."
Sự tập trung của Kỳ Duyên lúc này mới trở lại đặt trên người chị. Ánh mắt cô dịu lại, biểu tình hoà hoãn không ít, cô đẩy cửa đi vào trong phòng.
Phía bên ngoài này, Đỗ Long cũng chịu không nổi nữa, anh lôi cổ áo của Vĩnh Khoa về phía khu vực thang bộ thoát hiểm. Còn Vĩnh Khoa cũng sụi lơ để mặc anh kéo đi.
- Rốt cuộc hôm qua mày đã làm gì Triệu rồi?! - Đỗ Long quát lớn.
- Em... Em...
————————-
🥹 Viết thì viết chứ cũng xót chị lắm. Chỉ muốn mạch truyện lẹ lẹ thêm tí nữa 🥹
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...