Lúc Kỳ Duyên tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, chóng mặt không thôi.
Đây là đâu nhỉ? À, là nhà mình, nhưng mà cô nhớ rõ mình lái xe đến bãi đất trống kia chứ không có về nhà a? Kỳ Duyên vỗ vỗ đầu, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua. Hôm qua sau khi rời khỏi studio thì cô đến đó uống rượu, rồi say khướt, sau đó hình như là có người xuất hiện, phải rồi, là chị!
Kỳ Duyên vội vàng đạp tung chăn chạy ra bên ngoài, quả nhiên thấy được Minh Triệu đang đứng ở trong bếp.
- Dậy rồi sao? Có đau đầu không? - Chị hỏi.
- Gấu đỡ rồi, tối hôm qua là Triệu đưa Gấu về hả? - Cô đi về phía Minh Triệu, dang tay ra muốn ôm nhưng lại bị chị không tiếng động tránh né. Kỳ Duyên tưởng mình không đúng lúc, nhưng khi cô bước lại lần nữa thì chị nghiêng người tránh hẳn ra. Cô nhìn vòng tay trống không của mình, không hiểu sao có chút bực "Triệu sao vậy?"
Chị không có trả lời câu đó, chỉ nói "Trên bàn sopha Triệu có để thuốc cảm với đau đầu, Gấu đi lấy thuốc uống đi.", rồi tiếp tục bỏ rau vào trong nồi.
- Triệu xảy ra chuyện gì à, có thể nói với Gấu không? - Kỳ Duyên nhịn xuống tính tình, kiên nhẫn hỏi.
- Gấu không biết xảy ra chuyện gì sao? - Chị lạnh lùng.
- Nè, Triệu đừng có kiếm chuyện nha! - Cô bực thật rồi, thái độ gì đây, mới sáng ra đã kiếm chuyện.
- Triệu kiếm chuyện?
- Không phải sao? Mới sáng ra Triệu đây là thái độ gì? Gấu làm gì Triệu?
Chị im lặng không nói. Kỳ Duyên lại càng bực "Nè, có chuyện nói rõ ràng, Triệu đừng có im im như vậy.", cô vò rối mái tóc, thái độ đầy bực dọc.
Minh Triệu cười nhạt "Hôm qua vì sao Gấu lại chạy ra chỗ đó?"
- Ra thư giãn tâm tình mà thôi, Gấu cũng đâu có giấu Triệu nơi đó?
- Vì sao không nói cho Triệu rằng Gấu có chuyện buồn? - Chị nhìn thẳng vào trong mắt cô, lộ ra vẻ buồn bã cùng thất vọng.
- Gấu... - Kỳ Duyên nhất thời không biết nói gì, cô cảm nhận được sự thất vọng rất rõ ràng từ chị. Cô muốn biện hộ gì đó, nhưng rồi cũng không biết phải nói gì.
- Bởi vì Gấu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chia sẻ cùng Triệu có đúng không?
- Không phải! - Cô vội vàng phủ nhận.
- Vậy thì vì sao? - Chị lặp lại, sau đó lẳng lặng chờ câu trả lời từ cô.
Vì sao? Vì sao? Vì sao? Đến Kỳ Duyên chính bản thân mình cũng không trả lời được, hoặc có lẽ, cô bị chị nói trúng rồi, chỉ là cô không nghĩ thừa nhận mà thôi.
Thấy Kỳ Duyên không nói, tâm Minh Triệu càng lạnh, chị thất vọng đến cùng cực, chỉ bỏ lại một câu hỏi "Gấu thực sự muốn, và cũng thực sự sẵn sàng cùng Triệu đi lâu dài sao?" rồi xoay người muốn rời đi.
Cô vội nắm lấy tay chị "Dĩ nhiên là Gấu muốn cùng Triệu đi lâu dài."
Chị xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng gạt bỏ tay cô ra, từng chữ từng chữ sắc bén nói "Không, Gấu chưa sẵn sàng."
Nói xong, chị cầm lấy chìa khoá xe mở cửa ra ngoài.
- Phạm Đình Minh Triệu! - Kỳ Duyên hét lớn "Chị có thể đừng kiếm chuyện nữa được không!". Kỳ Duyên vốn dĩ tâm tình đã không tốt, Minh Triệu trở mặt càng làm cô mất bình tĩnh.
Cánh tay đang xoay tay nắm cửa của Minh Triệu khựng lại, chị hít một hơi sâu, xoay người nhìn cô. Hai người cứ như vậy mắt đối mắt, không ai nhường ai. Qua một lúc lâu sau, chị nhẹ nhàng nói "Được thôi.", sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà trực tiếp đi khỏi.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, Kỳ Duyên đột nhiên có chút hốt hoảng. Nháy mắt, cô cảm thấy hối hận vô cùng. Cô vội vàng chạy ra bên ngoài, mắt thấy chị đã bước gần đến thang máy thì vụt tới ôm người lại, gối đầu lên vai cô "Triệu, Gấu xin lỗi, Triệu đừng đi."
Chị cũng không có đẩy cô ra, đứng yên để Kỳ Duyên ôm lấy mình. Kỳ Duyên không thấy chị phản ứng, cho rằng chị thực sự không để ý tới cô thì trong lòng càng gấp, lời xin lỗi cũng trở nên rối loạn. "Gấu... Gấu sai rồi, là Gấu chưa đủ tin tưởng, là Gấu không nghĩ đến cảm xúc của Triệu... Gấu sợ Triệu phiền... Gấu... Đều tại Gấu, Gấu sai rồi, Triệu đừng bỏ đi có được không?"
Minh Triệu nhanh chóng bắt lấy trọng tâm trong lời nói của cô "Gấu sợ Triệu phiền?"
Chị thấy cánh tay đang ôm lấy mình trở nên cứng đờ, một lúc sau, cái đầu đang tựa trên vai chị mới nhẹ nhàng gật gật. Minh Triệu lúc này tức tới mức phản cười, chị xoay người "Gấu...!", thực sự tức nói không thành lời được, tay đã nhịn không nổi mà giơ lên.
- Gấu xin lỗi... Triệu đừng giận nữa nha, Gấu sẽ cố gắng sửa đổi, sẽ học cách chia sẻ với Triệu nhiều hơn. - Thấy chị giơ tay, bạn Gấu rụt rụt vai sợ sệt, bộ dáng như đứa nhỏ sắp bị đánh vội vàng xin tha.
Chút tức giận trong lòng Minh Triệu cũng bị bộ dạng đáng thương của Kỳ Duyên làm dịu bớt, chị trừng mắt nhìn cô "Giờ sao?"
- Hì, mình vào nhà nha, Triệu đừng giận nữa mà. - Bạn Gấu nắm lấy tay chị lắc lắc.
- Nhà của ai thì người đấy vào, tui về. - Hết giận thì cũng hết chút chút, nhưng không thể dễ dàng bỏ nha như vậy được.
- Thôi mà, hôm qua Gấu say khướt chắc Triệu chăm mệt lắm, vào nhà Gấu làm ôsin chăm Triệu lại được hong? - Vừa nói còn vừa nịnh nọt bóp vai cho chị.
- Chắc tui thèm.
- Ơ... Công chúa hôm nay khó dỗ thế nhỉ? - Kỳ Duyên gãi gãi đầu, tỏ vẻ rầu rĩ.
- Ai là công chúa của mấy người?
- Thì đây chứ còn aiiii. - Cô dùng tone giọng dễ thương, còn kéo dài chữ cuối, mắt chớp chớp chọt chọt tay vào tim chị. Minh Triệu cười nhướn mày, đi vào lại.
Kỳ Duyên thấy chị đột nhiên đi vào thì ngơ ngác không kịp phản ứng. Chị xoay đầu nhìn cô "Là ai bảo hôm nay làm ôsin? Không vào nhà đi còn đứng đấy làm gì?"
Lúc này Kỳ Duyên mới kịp hiểu, cô vội vàng nghiêng mình "Tuân lệnh công chúa bệ hạ.", sau đó lon ton chạy theo phía sau. Đằng trước, khoé môi chị khẽ cong lên, mắng nhẹ một tiếng "Quỷ ấu trĩ."
Hai người vào trong nhà, Kỳ Duyên nhất quyết muốn chị ngồi yên trên sô pha, còn mình thì tung tăng chạy tới chạy lui làm chân sai vặt. Minh Triệu không hề khách khí mà hưởng thụ phục vụ đặc biệt từ cô hoa hậu này, thậm chí nhiều lần còn ác ý làm khó người ta.
- Triệu muốn ăn bơ. - Chị xếp chân ngồi chân sopha, nũng nịu.
Kỳ Duyên "Ách" một tiếng, gãi gãi đầu khó xử "Nhưng nhà không có bơ, hong ấy ăn đỡ táo nha?"
- Muốn ăn bơ.
- Thôi ngoan đi mà, bữa nay ăn đỡ cái khác đi, ngày mai Gấu đi siêu thị mua cho chịu hong? - Kỳ Duyên hôn tai mũi chị dỗ ngọt.
- Không chịu, muốn ăn bây giờ cơ. - Chị phồng má, ánh mắt long lanh tựa như lên án Kỳ Duyên ngược đãi mình.
Chị như vậy, tâm cô liền chệch một nhịp, mềm nhũn, lập tức giơ tay đầu hàng, "Rồi rồi rồi, Gấu đi mua, Gấu đi mua. Triệu ở nhà chờ Gấu một xíu."
Cho đến khi Kỳ Duyên đã mặc vào áo khoác chuẩn bị cầm lấy chìa khoá xe, chị vẫy vẫy cô lại gần mình. Kỳ Duyên than khổ trong lòng, công chúa nhà cô lại muốn làm gì nữa đây.
Kỳ Duyên cúi người, Minh Triệu liền vòng tay ôm lấy cô, ở bên tai cô thì thầm "Triệu đùa đấy, ăn táo cũng được.", nói xong hôn cái chóc lên má cô, cười haha đầy đắc ý.
Kỳ Duyên đỡ trán, bất lực.
Cứ như vậy, Kỳ Duyên làm chân sai vặt cho chị cả một ngày hôm đó. Tới tối lên giường, Minh Triệu như cũ cuộn người chui vào trong lòng cô. Kỳ Duyên ôm lấy chị, nhẹ nhàng vuốt lưng. Nằm một lúc, cô đột nhiên nói "Triệu nè..."
- Sao vậy Gấu? - Chị ngẩng đầu nhìn.
- Triệu dọn qua đây ở với Gấu nha?
Chị có vẻ khá bất ngờ với đề nghị này, nhưng cũng không có lập tức từ chối. Thấy chị như vậy, Kỳ Duyên tiếp tục thuyết phục "Dọn qua đây rồi, mỗi ngày đều sẽ gặp nhau, mỗi ngày đều có thể tâm sự."
- Làm như bây giờ không tâm sự được, tại bạn Gấu không chịu nói thôi. - Chị hừ một tiếng.
- Gấu xin lỗi màaaa, Triệu đừng dỗi nữaaaaa. Bây giờ Triệu dọn qua đây với Gấu đi, sau này đảm bảo chuyện gì Gấu cũng kể với Triệu, kể đến khi Triệu chịu không nổi thì thôi.
- Xí, làm như tui thích nghe mấy người nói lắm vậy. - Chị hờn dỗi.
Ách... công chúa nắng mưa thất thường quá, ôsin biết phải nàm saoooo....
- Thôi màaaa, Gấu biết sai rồiii. Người ta cũng bù lỗi rồi còn gì.
- Nè, đừng có tưởng vậy là bỏ qua nha, tui không có dễ dãi vậy đâu.
Huhu, hôm nay sao chị nhà khó dỗ thế không biết. Nhưng mà bạn Gấu này cũng không dễ chịu thua. Nếu mà năn nỉ không được, vậy thì...
- Nếu Triệu không dọn qua thì...
Thấy Kỳ Duyên bỏ lửng câu, chị nhướn mày hỏi "Thì?"
Cô cười xoà "Thì Gấu dọn qua với Triệu, thế cũng giống nhau."
- Lưu manh. - Chị mắng, thuận tay đánh một cái lên người cô.
- Hì hì, không phản đối là đồng ý rồi nha. - Kỳ Duyên sờ sờ tóc chị, hôn xuống.
Minh Triệu cười cười, "Vài bữa nữa qua nhà Triệu phụ dọn đồ."
Hehe, chị nhà đồng ý rồi. Nhưng sợ chị đổi ý, Kỳ Duyên vội nói "Mai luôn, làm liền!"
- Gấu làm gì gấp thế?
- Sợ Triệu đổi ý chạy mất. - Cô cười đầy cợt nhả, đổi lại là một cái đánh đau điếng vào vai.
Hai người lại thủ thỉ tâm sự một lúc mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Kỳ Duyên ôm chị nhớ lại tình cảnh sáng này, trong lòng không khỏi sợ run lên. Một ngày hữu kinh vô hiểm trôi qua, Kỳ Duyên thở phào, thôi kệ, ôm được người đẹp về nhà là tốt rồi.
End flashback
————————-
🥹 Hết chap viết sẵn rồi mn ạ =)))))
Cmt là một loại động lực giúp Au ra chap nhanh hơn 😂
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...