Kỳ Duyên chết lặng.
Người cô run rẩy hẳn lên, lạnh toát, môi mấp mấy mãi lại nói không được một lời.
Cái cảm giác vừa mới từ được cứu ra từ bóng tối, nhìn thấy ánh sáng của đời mình, rồi lại bị chính luồng ánh sáng đó đạp ngược trở về bóng tối...
Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
- Bé... Bé vừa nói... - Mãi một lúc lâu sau, Kỳ Duyên mới lắp bắp được vài chữ.
- Bé nói, chúng ta, chia tay đi.
- Vì sao... Không phải Bé... - Không phải Bé nói không đồng ý với Thiên Kim sao... Giọng Kỳ Duyên khàn khàn, lạc hẳn đi.
- Bởi vì Gấu không tin tưởng Bé, không có lòng tin cho tình cảm của tụi mình. - Chị chậm rãi nói ra, sau đó xoay người quay trở lại vào trong quán.
Tâm Kỳ Duyên co thành một đoàn, hoảng hốt chạy nhanh theo phía sau, dùng thân mình chặn đường chị, vội vàng giải thích "Không.. không phải! Gấu không phải không tin tưởng Bé, không phải không tin tưởng tình cảm của cả hai... Gấu, Gấu chỉ là không dám tin tưởng chính mình..."
Bước chân chị dừng lại, chỉ cách cái bàn kia vài bước nữa mà thôi. Chị xoay người, nhìn thẳng vào mắt bạn Gấu "Vì cái gì không dám tin tưởng chính mình?"
- Bởi vì... Bởi vì... - Bạn Gấu hít sâu một hơi "Thiên Kim là tình đầu của Bé. Cô ấy yêu Bé, mà Bé... giống như cũng còn tình cảm với cô ta." - Nói đến đây, Kỳ Duyên có chút thương tâm "Gấu biết Gấu không bằng Thiên Kim. Gấu ích kỷ, Gấu trẻ con, không trưởng thành, không điềm tĩnh, lại còn hay chọc Bé giận, cũng không đủ vững chắc để làm người cho Bé hoàn toàn yên tâm để dựa vào...
- Chỉ là... - Kỳ Duyên đột nhiên bắt lấy tay chị, biểu tình vô cùng thành khẩn "Gấu sẽ cố gắng, Gấu sẽ cố gắng để tốt hơn mỗi ngày. Chỉ cần là Bé muốn, điều gì Gấu cũng làm được. Đừng rời khỏi Gấu được không... Một lần này nữa thôi... Gấu thật sự không thể mất Bé...
Bạn Gấu nói ra rồi, sợ rằng nếu bây giờ không giữ chị lại, sau này cũng không còn cơ hội đó.
- Là bởi vì lúc trước Gấu theo đuổi Bé, lại giao toàn quyền chủ động của mối quan hệ này cho Bé, nên Gấu mới cảm thấy tự ti sao?
- ... Gấu... - Phải, bởi vì Gấu chưa bao giờ cảm thấy mình xứng đáng với Bé.
Minh Triệu thở dài, nhấc bước đi về phía cái bàn kia.
Kỳ Duyên trơ mắt nhìn chị rời đi, trong lòng nói không nên lời khổ sở. Cô rốt cuộc, vẫn là mất đi chị sao?...
- Kỳ Duyên, qua đây.
Gần như là ngay lập tức, cô đi về phía chị. Nhưng chỉ dám cúi đầu, giống như dưới sàn nhà có kiệt tác của danh hoạ nào mở triển lãm.
Nhát thành như vậy...
- Cái này, tặng cho Gấu.
Kỳ Duyên mạnh mẽ ngẩng đầu, trong tay chị cầm bó hoa kia, khuôn mặt rạng rỡ đưa cho cô.
- Bé...
- Bây giờ là Bé theo đuổi Gấu. Quyền chủ động nằm trong tay Gấu, Bé muốn Gấu biết Gấu cũng xứng đáng được người khác theo đuổi, xứng đáng được người khác yêu thương, có nghe không?
Đôi mắt Kỳ Duyên đỏ hoe, ngơ ngác nhìn chị.
Minh Triệu đối với bạn Gấu ngốc ra nhìn mình thì cưng chiều mỉm cười "Tui là lần đầu tiên tỏ tình với người khác đó. Ai kia có đồng ý hay không đây thì nói nhanh lên?"
- Đồng ý! Đồng ý! - Kỳ Duyên vội vàng nói, giống như sợ chị đổi ý rút lại vậy. Cô dang tay vui mừng ôm lấy chị, nép đầu tựa lên vai chị cọ cọ làm nũng, bên vai áo chị ướt một mảng lớn.
Minh Triệu thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng ôm lấy bạn Gấu nhẹ nhàng vỗ về. Ban nãy chị cũng rất hồi hộp... lỡ như bạn Gấu nói không... Khoan đã! Ai cho phép bạn Gấu nói không! Bạn Gấu thử nói không xem!!!!
2
Hung hăng mà liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng, may cho Gấu!
1
————————————
Về nhà tắm rửa xong, Kỳ Duyên ôm lấy chị cọ cọ một lúc, mệt mỏi ngủ rồi. Mấy ngày nay có lẽ bé Gấu nhà chị cũng không dễ chịu nhiều rồi, người gầy một vòng, sắc mặt cũng không thể gọi là tốt. Để bạn Gấu ngủ đi, ngủ một giấc thoải mái trước đã, có chuyện gì để sau tính cũng được.
Chị điều chỉnh góc độ của mình một chút, để bạn Gấu tựa vào lòng mình thoải mái hơn, sau đó một bên vuốt ve khuôn mặt trẻ con đang ngủ say đó, một bên cẩn thận hồi tưởng lại mấy ngày này.
Từ lúc biết đến sự xuất hiện của Thiên Kim, rồi sau đó là hàng loạt những kích thích châm ngòi hiểu lầm giữa hai người bọn họ, bạn Gấu đều chưa từng thẳng thắn nói với chị những chuyện này. Nhưng chị không trách bạn Gấu, chị biết trong lòng bạn Gấu là tự ti, cho nên mới sẽ cho rằng chính mình sẽ thua kém, nhút nhát trốn chạy. Chỉ là phản ứng của bạn Gấu những ngày qua khiến chị vô cùng kinh ngạc.
Đặt mình vào trong hoàn cảnh của bạn Gấu, chị cảm thấy mình sẽ thương tâm đến lợi hại, một đầu nhiệt huyết, một trái tim ấm nóng thật tâm đối đãi một người, người đó lại ở sau lưng mình cùng người khác qua lại. Tuy chỉ là một cái hiểu lầm, nhưng Minh Triệu biết, nếu mình là bạn Gấu, không biết cũng đã tức giận hay chết tâm biết bao nhiêu lần. Vậy mà bạn Gấu những ngày qua đều chưa từng nặng lời với chị, cũng không làm ra bất kỳ hành động nào khiến chị tổn thương như trước kia.
Sau mỗi một lần cãi nhau, bạn Gấu đều sẽ thay đổi, tuy bên ngoài vẫn là cứng miệng không chịu thua thiệt, nhưng Bạn Gấu không có nói suông, bạn Gấu thật sự vì chị mà thay đổi.
Từ sau Sao Nhập Ngũ trở về, bạn Gấu lại càng trưởng thành hơn nhiều nữa. Bạn Gấu bình tĩnh hơn nhiều, cách quan tâm săn sóc chị cũng khác. Bạn Gấu cũng sẽ quan tâm tới cảm xúc của những người xung quanh hơn, thấu cảm hơn, biết lắng nghe nữa.
Cúi đầu nhìn 'đứa nhỏ' đang mệt mỏi ngủ trong lòng mình, tâm chị một mảnh mềm mại, chị biết, cho dù tim chị là thật làm bằng sắt đá, cũng mau bị bạn Gấu hun nóng chảy ra... không tự chủ ôn hoà mỉm cười.
Minh Triệu nhớ đến lời bạn Gấu nói ban chiều, rồi lại nhớ tới những lần bạn Gấu hay khoe với chị là bạn Gấu 'lớn' hơn rồi, bờ vai để chị dựa vào cũng vững chắc hơn rồi. Lúc trước chị chỉ thấy hạnh phúc cùng ấm ấp, nhưng bây giờ lại nhiều một chút đau lòng.
Sở dĩ bạn Gấu hay như vậy, có phải hay không là bởi vì trong lòng bạn Gấu, vẫn luôn nghĩ rằng chính mình không xứng đáng với chị?
Có lẽ bởi vì chị lớn hơn bạn Gấu nhiều, cũng ổn định và sâu sắc hơn, sự chững chạc của chị làm bạn Gấu sợ hãi, nên bạn Gấu cảm thấy chính mình không theo kịp chị, không lo lắng được cho chị, hoặc là nói, bạn Gấu tự ti, tự ti vì nghĩ rằng nếu bạn Gấu trẻ con mãi thì chị sẽ không tin tưởng bạn Gấu, sẽ bỏ rơi bạn Gấu, cho nên bạn Gấu mới vội vã muốn 'trưởng thành'?
Thật ra thước đo của 'trưởng thành', chưa bao giờ là tuổi tác. Thước đo của nó, là chiều sâu trong nhận thức, là tư duy, là lối sống của mỗi con người. Không phải cứ nhỏ tuổi hơn là sẽ nông nỗi, bồng bột, và cũng không phải cứ ba bốn mươi tuổi là sẽ chín chắn, vững vàng.
Chị vô thức vuốt ve tóc bạn Gấu, tóc bạn Gấu rất mềm, sợi tóc cũng khá mảnh, bông bông sờ rất thích tay. Có lẽ là được xoa thoải mái, khuôn mặt bạn Gấu giãn ra, cựa quậy một chút tìm chỗ thoải mái trong lòng chị tiếp tục ngủ.
Minh Triệu khẽ cười, nhéo nhéo đôi gò má lúc ngủ còn tính là phúng phính kia, nhẹ giọng thì thầm "Gấu đã đủ lớn rồi.", không cần phải áp lực bản thân nhiều như vậy.
Mà cho dù chưa lớn thì sao, mặc kệ ngoài kia ai nói gì, chị chính là thích sự trẻ con đó. Chị yêu bạn Gấu, cho nên cũng nguyện ý yêu tất cả những gì thuộc về bạn Gấu, thế thôi.
——————————
Bởi vì chị ngủ trễ hơn, nên lúc Kỳ Duyên hết giấc thì chị vẫn chưa tỉnh lại. Bạn Gấu mơ màng dụi mắt, phát hiện mình nằm ngủ trong lòng chị, mà người kia một tay lót bên dưới làm gối đầu cho mình, một tay lại đặt ở ngang eo ôm mình, không khỏi cười rộ lên.
Khoảng cách gần như vậy, Kỳ Duyên như bị hơi thở của chị vây quanh, khí tức trầm tĩnh, thong dong nhẹ nhàng khiến Kỳ Duyên nảy sinh một loại bình yên, an tâm cùng hạnh phúc không nói được thành lời. Khuôn mặt chị lúc ngủ đều sẽ luôn vô thức cười nhẹ, giống như trường năng lượng tích cực mà chị mang trong mình, Kỳ Duyên nhìn bao lâu đều nhìn không chán.
Nằm nằm nghĩ nghĩ, cô lại nhớ tới chuyện với Thiên Kim.
Thật lòng mà nói, chưa bao giờ Kỳ Duyên cảm giác bất an như vậy, ngay cả lúc trước đối mặt với Vĩnh Khoa, cô đều không có sợ hãi nhiều đến thế. Cô biết, so với chính mình, Thiên Kim giống như sẽ xứng với chị hơn. Thiên Kim hiểu quá khứ của chị, cũng hiểu chị của quá khứ hơn cô. Mà quan trọng nhất, trên người Thiên Kim có một loại bình tĩnh của phụ nữ ngoài ba mươi, giống như chị, trầm ổn, giỏi giang, và tinh tế. Cô ấy có học thức, hiểu được tiến lùi, trong công việc lại quyết đoán, hoàn toàn là hình mẫu người yêu mà chị có thể hoàn toàn tin tưởng để dựa vào.
Bọn họ giống nhau, đều là mẫu 'người trưởng thành'.
'Người trưởng thành', họ sẽ không xem tình yêu là duy nhất, cũng không xem nó là tất cả, không sống chết vì yêu. Họ thích thứ gì đó bình lặng và ổn định, sẽ quan tâm và tôn trọng riêng tư của nhau, mang lại cho nhau cảm giác an toàn. Ở điểm này, Kỳ Duyên cảm thấy người như Thiên Kim, sẽ làm được tốt hơn mình...
Kỳ Duyên sợ, sợ chính mình theo không kịp bước chân của chị, sợ chính mình không đủ chín chắn, không đủ vững vàng để chị dựa vào, sợ một ngày nào đó chị sẽ không còn đủ kiên nhẫn, sẽ không còn đủ bao dung, sẽ vì mệt mỏi mà lựa chọn buông bỏ.
Kỳ Duyên vốn không phải là kiểu người sẽ sợ hãi hay tự ti về bản thân, nhưng cô lại hiểu được chính mình đã yêu phải một 'người trưởng thành' là chị, mà vì yêu phải một người 'trưởng thành' như thế, nên mới cảm thấy chính mình 'trẻ con'.
Hoá ra, khiến một người mất đi tự tin lại dễ dàng đến thế. Chỉ việc khiến họ thật lòng yêu phải một người khác mà thôi...
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...