Edit: Mộc Tử Đằng
“Này, Trình Tư Miên!”
Lâm Ánh Hàm nhìn Lâm Loan mặt đầy phấn khích chạy đến chỗ Trình Tư Miên, nhất thời trầm mặc gọi “Lâm Loan!”
Trình Tư Miên tất nhiên nghe được tiếng nói của họ, cô vẫn làm như không nghe thấy gì bước nhanh hơn, nhưng mà hôm nay thân thích đến nên cô chỉ có thể đi chậm chạp nào bằng được dáng vẻ nhanh nhẹn của nam sinh chứ.
“Cậu đi nhanh gì chứ! Đợi chút đi!” Lâm Loan rốt cuộc cũng đuổi kịp Trình Tư Miên, nắm cổ tay cô kéo lại.
Trình Tư Miên âm trầm liếc mắt một cái, nhìn ra sau lưng Lâm Loan thấy được vẻ mặt đầy tức giận của Lâm Ánh Hàm và vẻ mặt bát quái của những học sinh trong trường…Cô giãy ra khỏi bàn tay của Lâm Loan, “Làm gì hả?”
“Cậu sao không đến tìm chúng tôi để chơi, tuần trước sinh nhật tôi cậu cũng không đến.”
Trình Tư Miên mím môi, cảm giác được có một dòng nước ấm từ nơi đó chảy ra, tiêu rồi…Phải đi nhanh!
“Tới gì mà tới, không nhìn thấy tôi đang vội sao? Mau tránh ra, tôi muốn về nhà.”
“Này, cậu nói vậy cũng không được rồi.” Lâm Loan chặn trước mặt cô không để cô đi, “Tôi đã sớm đến đây đợi cậu tan học vậy mà cậu cũng không muốn nói một câu với tôi.”
“Lâm Loan, được rồi.” Lâm Ánh Hàm cười lạnh bước đến, “Theo tôi thấy bây giờ cô ta không phải không muốn tìm cậu chơi mà là tự biết mình không còn gì để đi chơi đúng không?”
Lâm Loan trừng mắt nhìn Lâm Ánh Hàm một cái, sau đó quay lại nhìn Trình Tư Miên, “Tôi có nghe chuyện nhà cậu, Trình Tư Miên, chúng ta dù gì cũng là anh em, nhìn tôi không giống người có tình nghĩa lắm sao.”
“Tôi bây giờ không có tâm tình nói với các người tình nghĩa này nghĩa kia, còn nữa, tôi cũng không thân quen với cậu như vậy, cậu đừng có tìm tôi.” Bụng bắt đầu nổi lên những cơn đau nhói, Trình Tư Miên biết mỗi tháng cô đều sẽ trải qua một trận đau đến chết đi sống lại, mà thời điểm mấu chốt này lại còn có người muốn cản cô!!!
“Trình Tư Miên…”
“Tránh ra!” Trình Tư Miên bị đau đến sắc mặt có chút trắng bệch.
“Sắc mặt cậu…”Lâm Loan còn chưa nói hết lời chỉ thấy cô gái trước mắt mình “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Trình Tư Miên!!!”
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, Trình Tư Miên phát hiện mình đang được truyền dịch.
“Cậu tỉnh rồi!” Mặt Lâm Loan đầy khẩn trương tiến lên phía trước.
“Đây là đâu?”
“Bệnh viện gần trường, cậu đột nhiên ngất xỉu nên tôi đưa cậu đến đây.” Lâm Loan nói tiếp: “Cậu suýt hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng cậu bị gì chứ, tới khi bác sĩ nói…Ách, cậu bây giờ có thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Trình Tư Miên cau mày, cô thỉnh thoảng sẽ có một tháng đau lợi hại như vậy, trực tiếp đi bệnh viện cũng là chuyện thường, hôm nay quá xui xẻo, ở trên đường liền ngất.
“Cảm ơn.” Trình Tư Miên mặt trắng bệch nói, “Cậu về đi, tôi chờ người nhà đến đón.”
“Dù sao tôi cũng không có gì làm, tôi ở đây chờ với cậu, nếu không một mình cậu lỡ có chuyện gì rồi sao.”
Trình Tư Miên nhìn cậu ta chằm chằm.
Lâm Loan là bạn bè cô quen được trong cuộc tụ họp của con cái phản nghịch nhà giàu năm trước, thích chơi thích quậy, tuổi còn nhỏ mà tiêu tiền như nước, trước kia có rất nhiều bạn thân, nhưng từ khi nhà cô xảy ra chuyện thì bắt đầu không còn ai thân cận nữa, cô quyết tâm nghe lời Tô Hiển Ngôn mà cố gắng học cho giỏi, cô đã hoàn toàn hết hy vọng với cái vòng bạn bè hỗn độn đó rồi. Dù sao ở đó cũng không có lấy một người thật tâm thật ý, còn Lâm Loan thì…Có quỷ mới biết vì sao cậu ra lại đột nhiên tới đây dây dưa với cô.
Trình Tư Miên móc điện thoại ra, đây là cái điện thoại cỗ lỗ sĩ mà Trình Tần không biết lấy từ đâu ra đưa cho cô, trừ gọi điện và nhắn tin thì các chức năng khác hoàn toàn không có. Trình Tần nói phòng ngừa cô chơi game và lên mạng.
Trình Tư Miên cảm thấy không có vấn đề gì, có còn tốt hơn là không. Nhưng khi Lâm Loan nhìn thấy đại tiểu thư được cưng chiều như Trình Tư Miên dùng điện thoại này liền sợ ngây người, lúc này trong lòng cũng chua xót thay cho Trình Tư Miên! Một cô bé quá đáng thương! Ngay cả điện thoại thông mình cũng không có! Lần sau nhất định phải mua cho cô ấy một cái…
Trình Tư Miên định nhấn vào dãy số của Trình Tần, nhưng hơi ngừng lại, ánh mắt cô dừng lại ở dãy số bên dưới. Khóe miệng không tự chủ được hơi nâng lên, cô nhấn xuống số đó.
“A lô.” Cô nghe được giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia, nhàn nhạt lại trong trẻo lạnh lùng, còn có chút dịu dàng nữa.
Trình Tư Miên nghe được giọng nói này không hiểu sao cảm thấy hơi tủi thân, “Tôi đang ở bệnh viện.”
Đối phương hơi ngẩn ra, “Có chuyện gì xảy ra, ở bệnh viện nào?”
“Cũng, cũng không có chuyện gì, chỉ đột nhiên ngất xỉu ở trường nên được đưa đến bệnh viện gần đó.”
“Được, chờ ở đó, tôi lập tức đến ngay.”
“Ừ.” Cúp máy, trong lòng Trình Tư Miên giống như được lấp đầy, rất vui vẻ…Có người quan tâm cảm giác thật là tốt mà.
“Gọi chú cậu tới sao?” Lâm Loan hỏi.
Trình Tư Miên trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Cậu điều tra tôi?” Nếu không làm sao biết được bây giờ cô đang ở chung với Trình Tần chứ.
“A? Cũng không phải, cậu, cậu là anh em của tôi, cậu xảy ra chuyện nên tôi phải biết chút tình hình.” Lâm Loan nghiêm túc nói.
Trình Tư Miên không muốn nói nữa, “Ai là anh em của cậu.”
“Thì lần trước cậu đã giúp tôi ở trước của quán bar Giá Lí, từ lần đó tôi bắt đầu xem cậu là anh em của mình.”
Trình Tư Miên liếc mắt, cô chẳng qua lúc đó là đi ngang qua thôi, trùng hợp là người bạn bên cạnh lại quen biết Lâm Loan, nói cái gì mà Lâm đại thiếu gia đó, kêu cô gọi người đến hỗ trợ…Vì vậy kết quả là vị thiếu gia này không những không bị đánh mà còn hung hăng đánh lại người ta.
“Nếu muốn cảm ơn thì đi mà nói với tiểu Phỉ đi, lúc đó tôi chỉ ở cạnh cô ấy nên cô ấy bảo tôi gọi người thôi.”
“Tiểu Phỉ, không biết, dù sao tôi chỉ biết cậu đã giúp tôi.” Lâm Loan một mực khẳng định.
Trình Tư Miên không có khí lực tranh cái với cậu ta về vấn đề này, nên xoay lưng qua không muốn nói chuyện nữa.
Công ty Tô Hiển Ngôn cách trường học rất gần, cách bệnh viện này lại càng gần hơn. Mười phút sau, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra.
Trình Tư Miên nghe được thanh âm mở cửa thì quay đầu qua nhìn, âu phục giày da, nghiên cẩn uy nghiêm, sự dịu dàng trên người anh lúc này giảm đi mấy phần, sự mạnh mẽ lại tăng lên vài phần.
Trình Tư Miên vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên thấy Lâm Loan hướng về phía Tô Hiển Ngôn hơi cúi chào, “Chú, lần đầu gặp mặt, tên của cháu là Lâm Loan.”
Tô Hiển Ngôn “…”
Trình Tư Miên “…”
Bước chân Tô Hiển Ngôn hơi ngừng lại, liếc nhìn Lâm Loan rồi lại liếc nhìn Trình Tư Miên, dùng ánh mắt hỏi cô đây là tình huống gì.
Trình Tư Miên: “Cậu ta là người đưa tôi đến bệnh viện, cậu ta là…là bạn trước kia của tôi.”
“Cái gì mà gọi là bạn trước kia, bây giờ cũng là bạn mà.” Lâm Loan giậm chân phản bác.
Tô Hiển Ngôn hiểu rõ ra, nhấc chân bước về phía Trình Tư Miên, đưa tay sờ trán cô một cái, “Xảy ra chuyện gì, tại sao lạ ngất xỉu?”
Trình Tư Miên há miệng muốn nói, hiếm khi thấy được cô có vẻ xấu hổ, “Tôi, tôi, cái đó…”
“Hử?”
Lâm Loan vội vàng ‘tốt bụng’ nói cho Tô Hiển Ngôn biết, “Chú, bác sĩ nói cậu ấy bị đau bụng kinh!”
Trình Tư Miên “…”
Tô Hiển Ngôn không thấy lúng túng gì, ngược lại còn rất bình tĩnh, anh khẽ cau mày, “Nghiêm trọng như vậy?”
Ánh mắt Trình Tư Miên có chút né tránh, “Có lúc rất nghiêm trọng.”
“Có thể về nhà không?”
“Có thể, truyền xong chai nước liền có thể về.” Trình Tư Miên cũng không ngại ngùng gì nữa nhìn vào mắt anh. Mặc dù bình thường cô rất to gan, nhưng đối với bí mật của con gái này mà lại nói với một người đàn ông thì vẫn có hơi xấu hổ.
“Trình Tư Miên, cậu khẳng định không bước đi được đâu, tôi sẽ cõng cậu xuống lầu cho.”
Ánh mắt Tô Hiển Ngôn hơi ngừng trên người Lâm Loan, Trình Tư Miên thấy vậy nhanh chóng khoát tay, “Tôi không cần cậu cõng.”
“Vừa rồi cũng là tôi cõng cậu vào, cậu không cần thấy ngượng ngùng.”
Ai ngượng ngùng chứ!
“Lâm Loan?” Tô Hiển Ngôn đi tới trước mặt cậu ta, “Cô ấy cứ để tôi là được, cậu đi về trước đi.”
Tô Hiển Ngôn dù sao cũng là người lớn, Lâm Loan chỉ là một cậu nhóc mười bảy tuổi, hai người có chiều cao không chênh lệch nhiều nhưng khí chất thì người này hơn người kia cả một trăm lẻ một lần. Tô Hiển Ngôn nói ra đều là lời lịch sự nhã nhặn, còn con hàng Lâm Loan này thì không thể so sánh được, “Tôi…”
“Trời cũng không còn sớm nữa, về quá muộn cha mẹ cậu sẽ lo lắng cho cậu.”
Lâm Loan nhìn Trình Tư Miên một cái, nói lầm bầm: “Cha mẹ tôi ở nhà mới không thèm lo…” Ngoài miệng nói như vậy nhưng cậu ta không có cách nào đành phải lui bước, “Trình Tư Miên, vậy tôi về trước đây, lần sau sẽ tìm cậu.”
Trình Tư Miên nhếch mép một cái, không trả lời lại.
Lâm Loan đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Tô Hiển Ngôn đi tới mép giường ngồi xuống, “Nói cho chú cô biết chưa?”
“A? Khỏi nói đi, tránh khỏi lúng túng lần nữa.” Nói xong Trình Tư Miên phát hiện biểu cảm như cười như không trên mặt Tô Hiển Ngôn, cô đột nhiên kịp nhận ra, chuyện này không chịu nói cho chú biết ngược lại đi nói cho anh, chẳng lẽ nói với anh thì anh không xấu hổ chắc?!
“Này, truyền dịch xong rồi.” Trình Tư Miên chỉ chỉ bình truyền dịch để dời đi đề tài này.
Tô Hiển Ngôn không nói nhiều, ấn nút trên đầu giường, “Vậy gọi y tá vào.”
Truyền xong một bình, nghỉ ngơi một chút. Trình Tư Miên cảm giác cả người như sống lại, nhưng bụng vẫn còn hơi khó chịu, vẫn còn cảm giác bồng bềnh.
“Tô Hiển Ngôn”
“Ừ.”
“Anh vừa mới đuổi người cõng thuê của tôi đi rồi.”
“Người cõng thuê?” Tô Hiển Ngôn nghi ngờ nhìn cô một cái.
Trình Tư Miên nâng khóe miệng giảo hoạt nói: “Đúng vậy, chính là Lâm Loan đó, không phải cậu ta muốn cõng tôi xuống lầu sao.”
“Không được thân cận với câu ta quá.”
Trình Tư Miên vốn cũng không thân quen gì với cậu ta, có lẽ cô tò mò vì sao anh lại nói thế nên hỏi lại: “Sao vậy?”
Tô Hiển Ngôn không vội giải thích chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn cô, “Cô có quan hệ rất tốt với cậu ta?”
“Thật ra thì cũng không tốt lắm.”
“Sao lạ không tốt lắm?” Tô Hiển Ngôn nói tiếp: “Cố gắng học cho giỏi, không được chơi chung với học sinh hư hỏng.”
Trình Tư Miên ôm bụng, mím môi cười, “Tuân lệnh!”
Tô Hiển Ngôn buồn cười nhìn cô, “Ừ, về nhà thôi.”
“Được, vậy anh cõng tôi đi.” Trình Tư Miên đưa tay về phía anh, Tô Hiển Ngôn ngước mắt nhìn cô, Trình Tư Miên lộ ra vẻ tủi thân nói: “Anh đuổi người cõng thuê của tôi đi, tôi bây giờ lại không cử động được.”
Trong con ngươi Tô Hiển Ngôn thoáng hiện qua vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại không cự tuyệt, xoay người ngồi xỗm xuống đưa lưng về phía cô, “Leo lên.”
“Ừ!” Trình Tư Miên vội vàng nhoài người nằm trên vai anh, Tô Hiển Ngôn trông vừa cao vừa gầy vậy thôi nhưng bả vai rất rắn chắc đó…
“Đi?”
“Được.”
Tô Hiển Ngôn cõng Trình Tư Miên trên lưng đi ra khỏi phòng bệnh, chiều cao Trình Tư Miên so với anh kém xa một đoạn, hơn nữa người lại gầy, cõng trên lưng cũng không có bao nhiêu sức nặng.
Lúc này Trình Tư Miên vô cùng ngoan ngoãn nằm trên vai anh, nhìn qua như một hóc sinh giỏi chưa hết ngây thơ. Hiện tại nếu để đám bạn trước kia của cô thấy được chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt. Những người quen biết Trình Tư Miên đều biết cô không phải ngoan ngoãn như vậy đâu, lúc đó cách ăn mặc của cô chính là tận lực ngụy trang bản thân thành người lớn, vẻ mặt lúc nào cũng lưu manh hung dữ, khiến cho không ai dám xem thường cô.
Còn Trình Tư Miên của bây giờ, có thể nói…Cô là một con sói nhỏ đội lốt thỏ con.Tác giả có lời muốn nói:
Ngao~~~~ Sớm muộn gì cũng ăn sạch Tô bảo bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...