Edit: Mộc Tử Đằng
Bên trong phòng làm việc của Chương Hàm.
“Trình Tư Miên, tôi thấy cô có kỹ thuật vẽ tốt nên mới nhận cô, cho nên cô tuyệt đối đừng có những tâm tư khác.” Chương Hàm ngồi trên ghế xoay, con ngươi sau cặp kính hơi trầm xuống.
Trình Tư Miên hơi khựng lại, cười nói, “Giám đốc, anh nói gì vậy, tôi có thể có loại tâm tư nào khác chứ.”
“Tốt nhất là không có.” Chương hàm liếc nhìn cô, “Trông cô nhỏ tuổi dễ mắc sai lầm trong chuyện si mê người thành công nên tôi tha cho cô lần này, sau này đừng để loại tập bản vẽ đó xuất hiện nữa.”
Tuổi còn nhỏ, dễ mắc sai lầm trong chuyện si mê người thành công? Đầu Trình Tư Miên đầy hắc tuyến, “Ồ, đã biết thưa giám đốc.”
“Được rồi, lát nữa cô mang bản vẽ đã vẽ xong mấy nhân vật chính đưa cho tôi, ngày mai tôi sẽ đưa lên trên xem có vượt qua cửa ải không.” Chương Hàm nói.
“Vâng.”
Buổi tối lúc tan làm, Trình Tư Miên dọn dẹp bàn của mình rồi đi ra khỏi công ty chuẩn bị về chỗ của Viên Quả.
Ngoài trời mưa rất to, Trình Tư Miên lại không mang theo ô, vì vậy cô đứng ở sau cây cột lớn định lấy điện thoại ra đặt xe. Ngay lúc này có một chiếc xe Cayenne dừng lại trước cửa công ty, Trình Tư Miên nhìn lướt qua cũng không để ý nhiều.
“Hiển Ngôn, đến nhanh vậy.” Một giọng nói quen thuộc, Trình Tư Miên sửng sốt, cô thấy có một người đang đứng ở chỗ thang lầu gọi người ngồi ở ghế lại một tiếng, sau đó người nọ chạy đến bên khác của chiếc xe, người đó chính là Tra Dịch Quang.
Tim Trình Tư Miên chợt đập nhanh hơn, cô vội vàng dời tầm mắt nhìn người ngồi trong xe, Tô Hiển Ngôn đã tới, hôm nay anh lại xuất hiện ở chỗ này!
Cô nấp sau cây cột, lén lút thò đầu ra nhìn người đang ngồi ở ghế lái. Nhưng cửa kính xe đang từ từ được nâng lên, khuôn mặt dịu dàng, tinh xảo của anh dần dần bị bóng tối che đi…
Đã hơn nữa năm rồi bọn họ chưa gặp mặt, lúc quay về Trung Quốc cô lại mượn cớ bế quan tu luyện nên không liên lạc với anh, lúc này lại được gặp anh, cảm xúc bị đè nén điên cuồng dâng lên!
“Trình Tư Miên.”
“A!” Đột nhiên có người vỗ vai cô, làm Trình Tư Miên sợ hết hồn, lập tức quay người lại.
Chương Hàm ngẩn người, “Cô hét cái gì.”
Trình Tư Miên lại liếc nhìn chiếc xe đằng kia một cái, chiếc Cayenne đã từ từ lăn bánh, cô lại dời ra sau cây cột một chút, cả người được cây cột che lại, “Giám đốc…Là anh à, hù chết tôi mà.”
“Hù chết cô? Cô làm chuyện gì trái lương tâm.”
“Không không không, không có gì.”
“Vậy cô còn đứng đây làm gì, còn không mau đi.”
“À..Trời đang mưa, tôi không mang theo ô nên..”
“Ồ.” Chương Hàm nhìn ngoài trời một chút, “Tôi có mang ô, cô đến đây đi chung đi, đúng rồi, nhà cô ở đâu?”
“A?”
Sắc mặt Chương Hàm thoáng hiện qua một tia mất tự nhiên, “Trời mưa lớn như vậy sao cô về được, tôi đưa cô về.”
“Giám đốc à, sao lương tâm anh lại trỗi dậy rồi.”
Chương Hàm trừng cô, “Cô nói câu này là có ý gì, chẳng lẽ trước giờ tôi không có lương tâm à!”
“Có thể nói là như vậy.”
“Cô!”
“Ha ha ha, đùa thôi đùa thôi.” Trình Tư Miên nói, “Nhưng mà rất cảm ơn giám đốc, tôi ở rất xa nên tự đón xe về được rồi.”
“Bớt nói nhảm đi, đi thôi.” Chương Hàm bật ô lên, xách Trình Tư Miên đến dưới ô, “Nếu tôi thật sự không đưa cô về, đoán chừng cô sẽ mắng tôi trong lòng, nhà ở đâu, mau nói.”
Đầu Trình Tư Miên đầy hắc tuyến, “Giám đốc, vừa rồi thật sự tôi nói đùa thôi…”
“Ở đâu!”
“…Khách sạn Kim Nguyên.”
Ở một bên khác, sau khi ngồi vào chiếc xe Cayenne, Tra Dịch Quang thấy Tô Hiển Ngôn luôn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nên không khỏi mở miệng hỏi, “Hiển Ngôn sao vậy?”
“Mới vừa rồi hình như nghe được…” Tô Hiển Ngôn đang nói thì dừng lại, khẽ nhíu mày, “Không có gì.”
“A? Nghe được cái gì?” Tra Dịch Quang cũng nhìn về phía sau một chút.
Tô Hiển Ngôn lắc đầu, dời tầm mắt đi, “Chắc là ảo giác thôi.”
Tra Dịch Quang cười, “Cậu còn xuất hiện ảo giác à, nói không chừng là thấy được hình bóng của Tiểu Miên Miên đó.”
Tô Hiển Ngôn không nói gì.
Tra Dịch Quang nhướng mày, “Đúng rồi chứ gì, Hiển Ngôn à, cậu bị bệnh rồi, gọi là gì nhỉ, à là bệnh tương tư!”
Sau khi nói xong, Tra Dịch Quang bị Tô Hiển Ngôn lườm một cái, anh ta nhanh chóng làm động tác bịt miệng, “Chỉ đùa thôi chỉ đùa thôi, nhưng mà cô nhóc này đúng là đáng chết, đi rồi không thèm về nữa, đúng là không có lương tâm.”
“Cô ấy bận học.”
“Dĩ nhiên tôi biết chứ, cô nhóc này mới qua đó còn phải học thích ứng với môi trường bên đó nữa, rồi phải học tiếng anh này, bây giờ còn bận học vẽ, không ngờ có nghị lực lớn như vậy.” Tra Dịch Quang nói tiếp, “À đúng rồi, gần đây tôi có thấy cô nhóc đó đăng truyện tranh mới lên tạp chí, thật bực bội mà, tôi lại không phải là người đẹp trai nhất trong đó.”
Tô Hiển Ngôn cong môi, ngay từ đầu anh biết cô nổi lên hứng thú nên đã vẽ câu chuyện của mình đăng lên mạng, nhưng không ngờ năm nay còn vẽ đề tài mới, lấy anh và cô làm nguyên mẫu.
“Này, cô ấy còn định vẽ tôi thành một tên đàn ông ăn chơi, thật là quá đáng mà.” Tra Dịch Quang bất mãn nói.
Tô Hiển Ngôn gật đầu, “Ừ, không phải rất phù hợp sao.”
“Cậu còn phụ họa thêm! Bây giờ trong tim tôi chỉ có Hiểu Hiểu nhà tôi thôi, tôi chỉ một lòng với cô ấy!”
“Ồ.”
“Hừ, nếu để lần sau tôi gặp lại con nhóc đó, tôi nhất định phải đánh cho một trận, cậu cũng đừng hòng ngăn cản.”
Tô Hiển Ngôn cười nhạt, gặp cô?
Ừ, anh cũng muốn gặp cô, đã lâu rồi không gặp…
Ngày hôm sau.
Tra Dịch Quang bắt chéo chân, nhàn nhã thư thái dựa vào ghế, xem văn kiện trên bàn làm việc, “Này, cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi mà tên Trình Tần này còn chưa tới.”
Tô Hiển Ngôn ngồi ở bàn uống trà tùy ý lật tạp chí, “Chắc có chuyện gì bận.”
“Xìiii, cậu đừng nói có chuyện gì bận, gần đây giám đốc điều hành mới nhậm chức của chúng ta rất khó để kết thúc cuộc nói chuyện, Trình Tần gặp phải cô ấy xem như gặp được chân ái, trong hội nghị lần trước hai người tranh luận vô cùng hấp dẫn.”
Tô Hiển Ngôn, “Không hợp à, vậy sao lại thân thiết với cô ấy?”
“Không phải là không hợp, tôi đoán là do quá hợp.” Tra Dịch Quang nói lời sâu xa, “Tôi nghĩ, hoa đào của anh Trình nở rồi.”
Tô Hiển Ngôn hơi dừng lại, “Hoa đào?”
“Không phải à, đừng thấy hai người đó làm việc hay tranh luận với nhau mà lầm, ngoài công việc ra, Trình Tần luôn âm thầm bảo vệ con gái người ta.”
Tô Hiển Ngôn bật cười, “Hiếm thấy đó.”
“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào.”
Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Chương Hàm đi vào trong, thấy trong phòng còn có Tô Hiển Ngôn ngồi nên anh ta nhanh chóng gật đầu chào hỏi anh, “Tô tổng.”
Tô Hiển Ngôn khẽ gật đầu xem như đáp lại lời chào.”
“Chương Hàm, là bản thiết kế nhân vật mới à?”
Chương Hàm gật đầu, “Vâng, là do họa sĩ mới tới vẽ, anh xem một chút đi.”
Tra Dịch Quang nhận lấy, “Lần trước tôi không hài lòng chút nào, lần này anh chắc chứ?”
“Họa sĩ lần này vẽ rất tốt, tôi cảm thấy có thể vượt qua ải này.”
Tra Dịch Quang nhướng mày, “Nhìn dáng vẻ của anh như vậy tôi yên tâm rồi.”
Tra Dịch Quang bắt đầu lật xem từng trang, nhìn vào một cái khiến anh ta không khỏi kinh ngạc.
Nhân vật lần này được vẽ rất tinh xảo, từ những hình khối lớn cho đến những hoa văn nhỏ bé li ti đều được vẽ vô cùng chi tiết, khiến người ta không ngờ được, hơn nữa còn mang đến cho người xem một cảm giác mạnh mẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thiết kế nhân vật trò chơi với hình tượng như thế này chắc chắc sẽ khiến người chơi hứng thú.
“Hiển Ngôn, cậu nhìn này.” Tra Dịch Quang có chút kích động đưa cho Tô Hiển Ngôn, “Đây là mấy nhân vật quan trọng trong trò chơi mới của chúng ta lần này, cái cảm giác này đúng là y như tưởng tượng.”
Tô Hiển Ngôn nhận lấy, sau khi xem xong anh cũng có cùng biểu cảm như Tra Dịch Quang, nhân vật không chỉ được vẽ tốt mà còn vô cùng phù hợp với cảm giác miêu tả lúc ban đầu của anh. Mỗi một nhân vật trong trò chơi lần này đều được anh, Tra Dịch Quang và Trình Tần bàn luận, nhân vật được vẽ thế này, anh chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy quá thích hợp.
“Quả thật không tệ.”
Chương Hàm nghe được Tô Hiển Ngôn tán thưởng thì vui vẻ nói, “Đây chỉ là một phần thôi, còn lại họa sĩ vẫn đang thiết kế, tôi tin rằng sẽ không để các anh thất vọng.”
Tra Dịch Quang ngay từ đầu đã là người đảm nhiệm công việc ở bộ phận thiết kế, mặc dù hai năm nay dần dần không vẽ nhiều nữa nhưng bộ phận này vẫn là sự quan tâm hàng đầu của anh ta, cho nên khi phát hiện ra được báu vật ở bộ phận thiết kế này không khỏi khiến anh ta nổi lên hứng thú.
“Bây giờ họa sĩ còn ở công ty không?”
“Còn, đang bận thiết kế.”
Tra Dịch Quang đứng lên, “Tôi đi xem một chút! Hiển Ngôn, đi cùng đi.”
Chương Hàm đã sớm quen với vị cấp trên tính tình nắng mưa thất thường này rồi, “Hay là để tôi gọi cô ấy đến đây đi.”
“Không cần không cần, nhân tài như vậy tôi nhất định phải tự mình đi gặp.”
Tô Hiển Ngôn, “Cậu đi đi, tôi không đi.”
“Dù sao cậu cũng đang rảnh, đi đi đi.” Tra Dịch Quang kéo anh lên, “Nói gì thì ông chủ như cậu cũng nên đi thị sát một chút.”
Tô Hiển Ngôn không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đi theo Tra Dịch Quang.
Tô Hiển Ngôn là một vị thần ở EV, mỗi lần xuất hiện đều được các nhân viên liếc mắt nhìn trộm.
Giờ phút này anh đang trên đường đi tới bộ phận thiết kế, đã thu hút sự chú ý của mọi người, bình thường Tô Hiển Ngôn chỉ đến họp rồi đi ngay, không ngờ lần này lại đi đi lại lại trong công ty.
Chương Hàm dẫn hai người đi tới bộ phận thiết kế, “Họa sĩ làm việc ở khu bên trái.”
Tra Dịch Quang và Tô Hiển Ngôn nhìn theo hướng bên đó, chỉ thấy đám nhân viên đang quay quanh một người, người đó đang nói gì đó, bọn họ cũng không chú ý có người xuất hiện ở trước cửa.
Còn những người khác khi thấy Tô Hiển Ngôn đều quên cả phản ứng. Tình huống gì đây, sao ông chủ lại tới! Trời ơi, nhìn gần càng đẹp trai hơn nữa.
“Trình Tư Miên, mau dừng công việc lại, cô tới đây đi.” Cùng lúc này, Chương Hàm nói với mấy người ở bên đó. Sau khi nói xong, anh ta phát hiện hai vị cấp trên đang nhìn chằm chằm mình, Chương Hàm ngẩn người, “À, Sao vậy?”
Tra Dịch Quang, “…Anh mới vừa nói ai?”
“Trình Tư Miên, ồ, chính là họa sĩ mới tới của chúng ta.”
Mặt Tra Dịch Quang không tin nổi, không phải đâu, chắc chỉ trung tên thôi. Anh ta vội vàng nhìn Tô Hiển Ngôn, anh đang híp mắt lại, tất nhiên là kinh ngạc rồi.
Trình Tư Miên đang thảo luận công việc với vài đồng nghiệp thì nghe Chương Hàm gọi mình, cô liền cầm bút vẽ xoay người lại, “Giám đốc, có chuyện gì vậy, tôi đang bận…thảo luận.”
“Bộp.” Bút vẽ trong tay cô rơi xuống đất.
Trình Tư Miên mở to mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa. Anh, sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây…
“Xin chào Tô tổng, xin chào Tra tổng.” Mấy người đứng cạnh cô rối rít chào hỏi.
Tra Dịch Quang dụi dụi mắt, cảm giác như mình lại gặp ảo giác. Nhưng anh ta còn chưa nói gì đã thấy Tô Hiển Ngôn đi về bên đó.
Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, Tô Hiển Ngôn đi về phía Trình Tư Miên, sau đó anh ngồi xổm xuống nhặt bút vẽ lên đưa cho cô.
Sau đó nữa…anh chỉ đứng yên đó, không nói một lời.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, chuyện gì vậy?
Trình Tư Miên cảm thấy mình đã bị phát hiện, vô cùng xấu hổ mà. Hơn nữa nhìn ánh mắt đó của Tô Hiển Ngôn, cô có dự cảm mình tiêu đời rồi.
Chương Hàm phát hiện ra có gì đó không đúng, nên vội tiến lên nói, “Tô tổng, người này chính là Trình Tư Miên.”
“Về lúc nào?” Tô Hiển Ngôn lạnh nhạt hỏi.
Chương Hàm, “Hả?”
Trình Tư Miên nuốt nước bọt, “Hình như một tuần trước…”
“Một tuần trước?”
Trình Tư Miên thấy Tô Hiển Ngôn cong môi cười, nụ cười đó vô cùng chói mắt! Tiếp đó cô nghe anh nói, “Trình Tư Miên, lá gan vẫn lớn như vậy.”
Trình Tư Miên, “Cũng, cũng không có…A…”
Tô Hiển Ngôn đột nhiên đưa tay ra sau xách cổ áo cô lên, chờ cô đứng thẳng người mới choàng tay qua vai cô, lạnh lùng nói, “Đi theo anh.”
“Này này này! Chờ chút, em còn chưa tan làm.”
Tô Hiển Ngôn mặt không đổi sắc mang cô ra khỏi bộ phận thiết kế, “Anh nói tan làm chính là tan làm.”
Trình Tư Miên nhận ra mọi người đang nhìn mình, nên vô cùng lúng túng, “Tô Hiển Ngôn! Anh xem thường quy định của công ty đúng không!”
Tô Hiển Ngôn rũ mắt nhìn cô một cái, “Anh chính là quy định của công ty.”
Trình Tư Miên, “!!”
Người nào đó trợn mắt há hốc mồm bị người ta xách đi, Tra Dịch Quang ở phía sau rốt cuộc cùng hoàn hồn lại, “Này này này, Tiểu Miên miên, chờ tôi với.”
Mọi người trong bộ phận thiết kế: Gì? Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Người vừa rồi là Tô tổng đúng không?
Tô tổng trực tiếp mang Trình Tư Miên đi? Tình huống gì đây?
Không những thế còn gọi cả họ lẫn tên, Tô Hiển Ngôn…Có mờ ám nha.Xe Cayenne:
//