Edit: Mộc Tử Đằng
Đã mấy ngày rồi không được gặp Tô Hiển Ngôn, sau khi tan học lại thấy anh đến đón cô đi ăn cơm đương nhiên là rất vui, nhưng nghĩ đến vấn đề mà cô đã suy nghĩ mấy ngày nay khiến cô rất không thoải mái.
Tô Hiển Ngôn rất hiểu Trình Tư Miên, chỉ nhìn một biểu cảm nhỏ của cô anh đã nhìn ra được dấu vết của vấn đề, “Em có chuyện gì đúng không?”
Động tác cắt thịt bò bít tết của Trình Tư Miên hơi ngừng lại, “Hả?”
“Luôn không tập trung, có phải có chuyện gì muốn nói hay không?”
Trình Tư Miên kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, “Làm sao anh biết…”
Tô Hiển Ngôn cong môi cười, buông dao nĩa xuống, “Quả nhiên là có chuyện, mau nói cho anh nghe.”
Trình Tư Miên cúi đầu ủ rũ, giọng nói có hơi buồn rầu, “Tô Hiển Ngôn, nếu như, em nói nếu như thôi, nếu như em không ở bên cạnh anh một khoảng thời gian rất dài, liệu anh, anh có quên em không?”
Tô Hiển Ngôn sửng sốt một chút, “Tại sao lại nói như vậy?”
“Mẹ em muốn quay về Mỹ.” Trình Tư Miên nhẹ giọng nói, “Em nghĩ, em muốn đi với và ấy.”
Con ngươi Tô Hiển Ngôn trầm xuống, thật ra anh đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nhưng không ngờ chuyện lại đột ngột như vậy, “Trình Tư Miên..”
“Em sẽ quay về!” Trình Tư Miên cuống cuồng nói, “Em muốn đi học, cũng muốn chăm sóc tốt cho mẹ, Tô Hiển Ngôn, em sẽ quay về, anh, anh có thể….chờ em không?”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh Trình Tư Miên phát ra rất nhỏ, cô biết mình ích kỷ, nói đi liền đi, cũng không để ý xem cảm nhận của anh thế nào.
“Câu nói vừa rồi là ý gì?” Tô Hiển Ngôn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẩm như hồ nước sâu không thấy đáy.
Trình Tư Miên ngẩn người, “Câu, câu nào?”
“Có quên em không.” Tô Hiển Ngôn duỗi tay ra nâng mặt cô lên, “Em không phải kẻ ngốc, sao lại hỏi loại vấn đề này.”
“Em nghiêm túc…”
“Được vậy anh cũng sẽ nghiêm túc trả lời em.” Tô Hiển Ngôn khẽ thở dài một hơi, “Anh chỉ sợ em quên anh thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ anh sẽ quên em.”
Bởi vì cô còn có khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp, còn có một mơ ước mà cô muốn thực hiện, yêu một người, rất khó tự kìm chế cũng rất khó quay đầu lại.
“Làm sao em có thể quên anh được.” Trình Tư Miên kéo kéo tay anh, “Không ai có thể tốt hơn so với anh.”
“Tô Hiển Ngôn, em muốn đi học vẽ cho thật xuất sắc, em muốn mình lúc quay về lần nữa có chút thành tựu.” Trình Tư Miên rũ mắt, “Bởi vì anh quá tốt nên em không muốn mình quá kém…”
Tô Hiển Ngôn khẽ cau mày, “Anh đã nói rồi, em không kém.”
Trình Tư Miên cong môi, “Dĩ nhiên, em là nữ thần trong lòng anh mà, em biết.”
Tô Hiển Ngôn chỉ biết lắc đầu cười khẽ.
“Cười cái gì.” Trình Tư Miên lườm anh một cái, “Chẳng lẽ em không phải nữ thần sao?”
“Vâng vâng vâng.” Tô Hiển Ngôn giơ tay lên đầu hàng, trong mắt là dịu dàng và cưng chiều, “Em là nữ thần, là một tiểu nữ thần xinh đẹp nhất.”
Trình Tư Miên hất cằm, miễn cưỡng xem như hài lòng, bầu không khí cũng vì vậy mà hài hòa hơn rất nhiều.
“Thật ra anh đã sớm biết, sớm muộn gì em cũng phải đi.”
Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn anh, “Em vừa mới quyết định thôi mà.”
Tô Hiển Ngôn, “Ừ, nhưng lúc mẹ em vừa mới xuất hiện anh đã biết sẽ có một ngày như thế này.”
Trình Tư Miên, “…”
“Tư Miên, nước Mỹ cũng không tính là xa, anh cũng có thể thường xuyên đến gặp em, em muốn về có thể theo anh về.” Tô Hiển Ngôn nói tiếp, “Hãy quý trọng mẹ em, còn nữa, muốn học vẽ tốt cũng phải hết sức cố gắng.”
Trình Tư Miên cảm thấy mũi mình ê ẩm rồi, cô biết đi Mỹ rồi không có nghĩa là vĩnh viễn không gặp được, nhưng dù sao cũng cách nhau cả Thái Bình Dương, gặp một lần cũng khó khăn chút ít.
“Anh không khó chịu sao?” Trình Tư Miên mím môi, “Anh đã sớm biết em sẽ đi, vậy anh chắc đã chuẩn bị tâm lý xong từ lâu rồi đúng chứ?”
“Ừ, đã chuẩn bị xong.” Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt nhìn cô, “Anh còn biết, một ngày nào đó khi quay về cô ấy sẽ trờ thành một người thành công, khi đó anh mới có thể thoải mái dắt tay cô ấy, để cho cô ấy mãi mãi sóng bước với mình.”
Để chuẩn bị rời đi, Tô Hiển Ngôn đi cùng cô làm thủ tục nghỉ học ở trường.
Ở trong trường này người cô không bỏ được chính là hai người Phó Tử Văn và Tô Gia Nam, bọn họ là hai người bạn tốt nhất trong lòng cô.
Phó Tử Văn biết cô phải đi đã ôm cô khóc một trận thật lâu, còn Tô Gia Nam chỉ im lặng đứng một bên không nói gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu, “Anh tớ cũng đồng ý để cậu đi sao?”
Trình Tư Miên gật đầu, nhìn về phía Tô Hiển Ngôn cách đó không xa, “Anh ấy ủng họ tớ.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
“Tư Miên, tại sao cậu phải đi, chỉ còn một năm cuối không thể chờ được sao?”
“Ừ…sợ phải thi đại học nên trốn nhanh.”
Phó Tử Văn đỏ mắt trừng cô, Trình Tư Miên cười nhẹ một tiếng, lau nước mắt trên mặt cô ấy, “Được rồi, tớ chỉ đùa thôi, chẳng qua là tớ biết mình muốn gì, cho nên cứ theo hướng đó mà cố gắng; Văn Tử, tớ sẽ quay về, tớ cũng sẽ thường xuyên liên lạc với cậu, ừ…thuận tiện hỏi thăm cậu cảm giác thi đại học thế nào.”
Phó Tử Văn hít mũi một cái, “Lúc nào rồi còn đùa được nữa.”
Trình Tư Miên, “Tốt lắm tốt lắm, không nói nữa, các cậu mau vào lớp đi tớ còn vài thủ tục chưa làm xong nữa, bây giờ phải đi rồi.”
“Ừ, vậy khi nào cậu đi nhớ báo cho tớ một tiếng, biết chưa.”
“Biết biết.” Trình Tư Miên vỗ vai Tô Gia Nam một cái, “Văn Tử giao lại cho cậu chăm sóc đó.”
Tô Gia Nam gật đầu, “Cậu cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Ừ.”
Trình Tư Miên vẫy tay với họ, rồi đi đến bên cạnh Tô Hiển Ngôn. Tô Gia Nam nhìn thân ảnh từ từ đi xa của cô, cuối cùng cũng cong môi.
Cô gái đã bảo vệ cậu, cô gái đã giáo huấn cậu, cô gái đã khiến cậu muốn vượt qua chính mình…cuối cùng vẫn rời khỏi thế giới mà cậu có thể chạm tới được, nhưng không sao, cậu biết cô sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp.
Làm xong mọi thủ tục, Trình Tư Miên cùng Tô Hiển Ngôn đi một vòng trong sân trường.
“Đúng là đến khi phải rời đi mới cảm thấy mình có rất nhiều tình cảm với nơi này.” Trình Tư Miên mếu máo, “Chờ em quay lại lần nữa nơi này đã không phải trường học của em nữa rồi.”
Tô Hiển Ngôn xoa xoa đầu cô, “Sao hả, xa anh đã buồn, giờ còn buồn vì xa trường học nữa sao?”
Trình Tư Miên kéo lấy ống tay áo của anh, “Chúng ta không gọi là rời xa, đây chẳng qua chỉ là yêu xa mà thôi, yêu xa đó anh hiểu không.”
Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, “Yêu xa, nghe hình như không dễ chịu lắm.”
“Này…” Trình Tư Miên không có tinh thần cười đùa, “Anh nói như vậy làm em thấy tổn thương đó.”
“Đùa thôi.” Tô Hiển Ngôn khoác vai cô, nhẹ giọng nói, “Chúng ta cũng thường yêu xa mà.”
Trình Tư Miên đỏ mắt, cô thở ra một hơi, “Cái này cũng không khác mấy.”
Hai người đi dọc theo hành lang.
“Trình Tư Miên.” Ngay lúc này đột nhiên có người gọi cô.
Tô Hiển Ngôn nghe được liền quay ra nhìn sau lưng Trình Tư Miên, anh thấy có một cô gái đứng đó, “Có cần anh tránh đi một lúc không?”
Trình Tư Miên nhún nhún vai nói, “Không cần, em cũng không quen biết cậu ta, anh biết à?”
Lâm Ánh Hàm không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cô ta thấy Trình Tư Miên đứng đó thì đi tới, “Nghe nói cậu muốn nghỉ học?”
Trình Tư Miên, “Đúng vậy, sao hả?”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Ôi cậu quan tâm tôi muốn đi đâu làm gì.” Trình Tư Miên cười khẽ, “Tôi đi rồi không phải cậu rất vui sao?”
Lâm Ánh Hàm hừ hừ, “Dĩ nhiên tôi rất vui rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao câu chịu rời đi?”
“Tôi có cái gì mà không bỏ được.” Trình Tư Miên như cười như không nhìn cô ta, “Cậu cho rằng tôi nên làm thế nào mới đúng, là quyết tuyệt quan hệ với Lâm Loan theo ý cậu hay là nói mưu kế nhỏ của cậu đã thành công khiến tôi và Lâm Loan không thể bên nhau?”
“Cậu!”
“Tôi nói đến mưu kế nhỏ cậu còn nhớ chứ?” Trình Tư Miên làm động tác chụp hình bằng tay, “Hình trong phòng cấp cứu ý.”
Lâm Ánh Hàm ngây ngẩn, “Làm sao cậu biết đó là tôi?”
Trình Tư Miên cười một tiếng, “Có phải là cậu hay không đối với tôi không quan trọng, dù sao những thứ cậu đã làm cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.”
“Không ảnh hưởng sao?” Lâm Ánh Hàm cười nhạt, “Ít nhất cũng cho Lâm Loan biết cậu là loại người một chân đạp hai thuyền!”
“Lâm Ánh Hàm, rốt cuộc cậu dựa vào cái gì lại nghĩ vậy hả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao, cậu là dạng người gì tôi còn không biết à?”
“Nói đủ chưa?” Trình Tư Miên còn chưa lên tiếng, Tô Hiển Ngôn luôn yên lặng đứng một bên đột nhiên lên tiếng.
Lâm Ánh Hàm ngẩn ra, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh Trình Tư Miên. Cô ta nhìn thấy anh rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng luôn tao nhã lịch sự, hình như là anh của Trình Tư Miên…
“Thì ra cô là người chụp hình.” Giọng điệu Tô Hiển Ngôn lạnh lùng, không hiểu sao lại khiến người khác căng thẳng trong lòng.
Lâm Ánh Hàm, “Vâng, là tôi chụp thì thế nào! Tôi chỉ đang nói lên sự thật, cũng không sai gì cả.”
“Sự thật?” Tô Hiển Ngôn cười nhạt nói, “Truyền bá hình ảnh không đúng sự thật, cái này gọi là nói lên sự thật sao.”
“Chỗ nã không thật, em gái anh và Tô Gia Nam vốn yêu nhau, nhưng lại còn mập mờ không rõ với Lâm Loan.” Lâm Ánh Hàm đắc ý nói, “Những chuyện này anh nhất định không biết đâu.”
Tô Hiển Ngôn nhướng mày, rũ mắt nhìn Trình Tư Miên, trong giọng nói mang theo ý cười, “Ừ, thì ra có nhiều chuyện tôi không biết thật, Trình Tư Miên, giải thích thế nào đây.”
Trình Tư Miên mếu máo, nắm lấy cánh tay anh, “Bảo bối, những chuyện này em cũng không biết sao anh biết hay vậy.”
Tô Hiển Ngôn rất phối hợp với cô, “Ồ, vậy hẳn anh nên tin tưởng em.”
“Dĩ nhiên rồi tình yêu, sao anh có thể nghe người ngoài nói hưu nói vượn được.” Trình Tư Miên chớp đôi mắt to long lanh nước, “Cậu ta ý mà, thích một người tên là Lâm Loan, sau đó lại tự cho rằng em cũng thích cậu ta, cậu nhìn lại chút đi, tôi có bạn trai ưu tú như vậy tại sao còn muốn thích những thằng nhóc kia?”
Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái, sắc mặt rất hiển nhiên, “Ừ, nói cũng phải.”
Trình Tư Miên cười hì hì, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Tô Hiển Ngôn nhìn cô, ánh mắt vô cùng ấm áp, “Được.”
Trình Tư Miên đi được mấy bước lại quay đầu nhìn về phía Lâm Ánh Hàm đang đờ đẫn đứng đó, “Quên nói cho cậu biết, tôi vẫn luôn thích một người, không phải Tô Gia Nam, cũng không phải là Lâm Loan mà là anh ấy.”
“Anh, anh ta không phải anh cậu sao…” Lâm Ánh Hàm mờ mịt.
“Anh trai?” Trình Tư Miên suy nghĩ rồi nói, “Có lẽ là tên gọi thân mật khi đó.”
Lâm Ánh Hàm: “…”
Trình Tư Miên kéo Tô Hiển Ngôn nghênh ngang kiêu ngạo rời đi, Lâm Ánh Hàm ngơ ngác ngây ra tại chỗ, cô ta chưa từng nghĩ đến, mình nghĩ đủ trăm phương nghìn kế để phá hoại chuyện này đến cuối cùng chỉ là suy luận vô căn cứ của mình cô ta mà thôi.
Lúc cô ta ghen Trình Tư Miên với Lâm Loan, lúc cô ta cố gắng muốn phá hỏng chuyện của Lâm Loan và Trình Tư Miên, Trình Tư Miên đều ở một bên cười nhạo sao??
Tôi có một người bạn trai ưu tú như vậy sao phải thích mấy tên nhóc đó chứ?
Cậu ta cố ý xem thường cô ta!
Nhưng mà…
Lâm Ánh Hàm nhìn bóng lưng của Tô Hiển Ngôn, mọi phương diện của người đàn ông này dường như không thể so sánh với người bình thường được. Lâm Ánh Hàm siết chặt tay, cô ta và Trình Tư Miên đấu với nhau lâu như vậy, cuối cùng người thua không còn một mảnh giáp lại chính là cô ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...