Nghe Lời Anh Nhất

Edit: Mộc Tử Đằng

“Có phải ghen hay không hả?” Trình Tư Miên nắm lấy vấn đề này không buông.

Tô Hiển Ngôn dở khóc dở cười, duỗi tay ra nắm lấy cằm cô, “Ừ, cho nên sau này không thể tùy tiện ở nơi anh không thấy được em.”

Trình Tư Miên thấy anh gật đầu liền hồi hộp, “Em không chú ý để người khác hôn là em sai, em sẽ bồi thường cho anh.”

“Muốn bồi thường thế nào?”

Trình Tư Miên lại nhích lại gần anh thêm một chút nữa, dường như cả người cũng dán sát vào người anh, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn đến cái cằm trắng nõn như ngọc của anh mà thôi. Cô rướn người lên một chút, rồi hôn lên cổ anh một cái.

Tô Hiển Ngôn hơi cứng người, cơ hồ là đẩy cô ra ngay lập tức, giọng nói của anh mang mùi cảnh cáo, “Trình Tư Miên!”

“Em muốn bồi thường cho anh.” Biểu cảm của Trình Tư Miên muốn bao nhiêu ngây thơ có bấy nhiêu ngây thơ, “Em bồi thường bằng việc hôn lại anh nha.”

Tô Hiển Ngôn ho khan một cái, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào cô, “…Để lần sau đi.”

“Bây giờ rất đúng lúc.” Trình Tư Miên sờ mặt anh, giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo một tia cố chấp giống như một đứa trẻ đang tức giận, “Dù sao em cũng mặc kệ, em nói cho anh biết, bây giờ không chịu nhận bồi tường, lần sau sẽ không có đâu.”

Vừa nói xong liền trực tiếp nhào tới cắn môi anh.

Cả người Tô Hiển Ngôn cứng đờ, trong ngực là người mình yêu, mềm mềm, mang theo hơi thở mát lành như cơn mưa mùa hạ, còn có vị ấm áp như ánh mặt trời lúc ban trưa…Làm sao anh không muốn việc bồi thường thế này chứ, nhưng mà ngay lúc này còn ở chỗ này nữa, cho dù anh muốn khống chế cũng không khống chế được ma quỷ trong lòng.

Trình Tư Miên vốn không suy nghĩ gì nhiều, ban đầu cô đến phòng anh thật sự là do ngủ không được, nhưng khi lưng vừa chạm xuống giường thì trong lòng bắt đầu bày mưu tính kế. Cô tin Tô Hiển Ngôn yêu mình, nhưng cô cũng biết anh luôn xem mình như một đứa con nít.

Cô không vui khi anh nghĩ cô là một đứa trẻ không hiểu chuyện, bây giờ cô liền muốn chứng minh cho anh thấy, cô đã hiểu chuyện như một người phụ nữ trưởng thành.

Cho nên cô câu dẫn anh cả ngoài sáng lẫn trong tối, không sai, chính là cố ý câu dẫn.

Tô Hiển Ngôn làm sao không biết cô muốn làm gì, cô to gan nhưng ánh mắt lại có chút không thành thục, lòng bàn tay trơn mịn chỉ sờ mó lung tung…

Cô cố ý hành hạ anh, khiêu chiến với sự kiên nhẫn của anh. Ban đầu anh còn đẩy cô ra nhưng nơi nào đó trong lòng lại gào thét bảo anh phải ôm cô vào trong ngực, càng về sau, anh dứt khoác không nghĩ nhiều nữa, càng hôn cô mãnh liệt hơn.

Anh đang dùng hành động này để tra hỏi cô, em rốt cuộc muốn điên cuồng thế nào?


Răng môi quấn quýt không rời, hơi thở của đối phương tràn đầy trong mũi. Nhưng vì địa điểm này quá mức mập mờ, Trình Tư Miên phát hiện lần thân mật này vô cùng khác biệt, cô có hơi run rẩy, phát giác được thân thể mình có chỗ biến hóa không đúng lắm, nhưng phải nắm chặt thời khắc này không thể lùi bước được! Cô không thể chịu thua được, phải đáp trả.

Hôn nhau say đắm, Trình Tư Miên âm mưu thò tay vào kẻ hở trên áo của anh đi vào trong, chạm vào da thịt của anh, lửa nóng trên người và bàn tay lành lạnh của cô tạo ra sự đối lập rất rõ ràng.

Nhưng cô còn chưa làm động tác tiếp theo, Tô Hiển Ngôn chợt ngẩn ra sau đó đè lại bàn tay không an phận của cô.

Anh híp mắt, giọng nói khàn vô cùng, “Đừng lộn xộn.”

Trình Tư Miên vùng vẫy muốn lấy tay ra nhưng không chống lại được anh, “Em, em chỉ sờ một cái thôi, không lộn xộn đâu.”

Tô Hiển Ngôn, “…”

“Vậy, để công bằng, em cũng cho anh sờ một cái nha. A…”

Anh đột nhiên xoay người đè cô dưới thân, ngược sáng nhìn cô từ trên xuống dưới, “Trình Tư Miên, lá gan của em quá lớn.”

“Phải không.” Trình Tư Miên cong môi, trong con ngươi lộ ra ý cười quyến rũ, “Anh yên tâm, em chỉ lớn gan với mình anh…”

Trình Tư Miên duỗi tay ra, chậm rãi cởi từng nút áo của anh. Chuyện nam nữ hoan ái không phải rất bình thường sao, ai nói chỉ khi trưởng thành mới có thể chứ, cô thích Tô Hiển Ngôn như vậy, tất nhiên muốn trao hết tất cả của mình cho anh, như vậy thì có lỗi gì…

“Xoạt” Nhưng không đợi cô cởi áo anh ra, thì anh đã xốc chăn lên nằm về vị trí cũ.

Trình Tư Miên vẫn còn duy trì tư thế đó, mấy giây sau cô nghi hoặc nhìn về phía Tô Hiển Ngôn, “Sao vậy?”

Tô Hiển Ngôn xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi, “Ngoan về ngủ đi.”

“Tại sao không thể?”

Tại sao không thể? Anh cũng nghĩ rằng có thể, cô làm sao biết được vừa nãy nhìn thấy cô nằm dưới thân mình, trong lòng anh cuồn cuộn ham muốn với cô, muốn bao nhiêu mãnh liệt thì có bấy nhiêu.

Nhưng anh không phải là một người thô bạo với trẻ con, cô là người anh nâng niu trong lòng bàn tay, hơn nữa cô còn đang ở lứa tuổi vị thành niên, anh không thuyết phục được bản thân mình chạm vào cô.

“Tô Hiển Ngôn.” Trình Tư Miên bĩu môi, “Em không sợ.”

Anh không biết làm sao với cô, chỉ cười nhạt, “Ngốc, em còn nhỏ.”


“”Anh lại nói thế!”

Tô Hiển Ngôn híp mắt nhìn cô một cái, giọng nói mang theo sự trêu chọc, “Nếu tiếp tục nữa là phạm tội biết chưa.”

Trình Tư Miên hừ một tiếng, thở phì phò nhìn anh.

“Em mặc kệ! Hôm nay em phải ngủ ở đây!” Trình Tư Miên kéo chăn qua đầu, làm ổ trong chăn không lên tiếng.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô, trong con ngươi đều là cưng chiều, “Thích ngủ ở đây thì ngủ đi.”

Nói xong anh liền ngồi dậy.

Trong phòng không còn động tĩnh gì, Trình Tư Miên ló đầu từ trong chăn ra nhìn bên ngoài, Tô Hiển Ngôn không biết đã đi đâu. Cô cảm thấy mình thật thất bại, cô không có sức hấp dẫn như vậy sao! Câu dẫn trần trụi như vậy cũng không có tác dụng gì!!!

Trình Tư Miên không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, trong mơ màng cô dường như thấy Tô Hiển Ngôn đang bận rộn trước máy tính, sau đó hình như có người nằm xuống bên cạnh cô…

Cơn buồn ngủ kéo đến, lúc tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.

Cô ngồi dật từ trên giường của anh, nhìn một vòng trong phòng, cảm thấy rất mới mẻ.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, Tô Hiển Ngôn đã mặc tây trang chỉnh tề, “Dậy rồi?”

“Anh dậy sớm vậy.” Trình Tư Miên dụi dụi mắt, “Muốn đi đến công ty sao?”

“Ừ, em chuẩn bị đi học à?”

“Có thể không đi được không, chủ nhiệm lớp bảo em về suy nghĩ kỹ lại, thật vất vả mới được kỳ nghỉ dài, em cảm thấy hẳn nên quý trọng mới phải.”

Tô Hiển Ngôn bật cười, “Ở nhà cũng không được ham chơi, nhớ phải đọc sách.”

Mặt Trình Tư Miên đầy đau khổ, “Em ở nhà một mình không có tâm tình đọc sách, à đúng rồi, hay là em đến công ty với anh nha, dù gì phòng làm việc của anh rất yên tĩnh.

Tô Hiển Ngôn suy nghĩ một chút, đây đúng là ý kiến hay, ở trong phòng làm việc anh còn có thể trông chừng cô, “Được, vậy em mau dậy đi.”


Trình Tư Miên vui mừng, lười biếng giơ tay lên với anh, “Quần áo của em trong tủ quần áo.”

“Hử?” Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại.

Trình Tư Miên rụt lại vào chăn, biểu cảm đáng thương muốn có là có, “Bên ngoài lạnh lắm…”

Tô Hiển Ngôn lườm cô một cái, “Nằm xuống, anh đi lấy cho em.”

Vừa nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Trình Tư Miên được như ý muốn cười tươi rói, cảm giác sai khiến Tô Hiển Ngôn vô cùng tốt.

Diệp Hiểu Hiểu không thèm chú ý tới Tra Dịch Quang vì vậy mà anh ta đợi dưới lầu nhà cô ấy cả một đêm, ngày hôm sau Diệp Hiểu Hiểu đi xuống lầu đi làm liền thấy anh ta đứng ở cửa như tượng đá…

Tra Dịch Quang nhìn ra được Diệp Hiểu Hiểu khiếp sợ và mềm lòng với mình, bởi vì khi nói chuyện với anh ta giọng của cô đã tốt hơn nhiều, xem ra khổ nhục kế rất hữu ích.

Sau khi Tra Dịch Quang đưa Diệp Hiểu Hiểu đi làm, anh ta lại héo úa về nhà. Về đến nhà, việc đầu tiên là vào bếp uống một ly sữa nóng, sau đó mới định về phòng ngủ một giấc, nhưng từ phòng bếp đi ra anh ta lại thấy Tô Hiển Ngôn đang đi ngang qua từ đầu hành lang bên kia.

Tô Hiển Ngôn không nhìn thấy anh ta, nhìn bộ dạng đó là mới từ trong phòng của Trình Tư Miên đi ra, trên tay còn cầm quần áo của Trình Tư Miên nữa.

Tra Dịch Quang hơi khựng lại, nghi hoặc nhìn Tô Hiển Ngôn đi vào phòng của mình.

Mới sáng sớm, làm trò quỷ gì vậy.

Tra Dịch Quang đi lên lầu, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa phòng Tô Hiển Ngôn ra, Nhưng anh ta không ngờ, đẩy ra rồi sẽ thấy một hình ảnh như vậy….

Lúc Tra Dịch Quang đẩy cửa vào, Trình Tư Miên đang đòi Tô Hiển Ngôn mặc quần áo cho mình, cô mặc quần áo ngủ đứng trên giường, ông lấy cổ Tô Hiển Ngôn đang đứng, trọng điểm là cô cúi người hôn lên môi Tô Hiển Ngôn một cái, giọng nói vô cùng nũng nịu, “Anh mặc quần áo cho em đi.”

Tra Dịch Quang ngây ngẩn cả người, Tiểu Miên Miên hôn Hiển Ngôn? Vừa mới hôn một cái đúng chứ!!! Khoan đã, tại sao Hiển Ngôn lại cười! Tại sao bầu không khí xung quanh hai người đó lại có màu hồng phấn như vậy?!

Tra Dịch Quang dụi mắt, là ảo giác vào sáng sớm à!

“Tiểu, Tiểu Miên Miên?”

“Xoạt.” Trình Tư Miên bị giọng nói này làm cho giật mình, cô lập tức ngồi lại xuống giường, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, “Anh anh anh anh anh!”

Đầu óc Tra Dịch Quang tỉnh táo lại được chút, “Hai người vừa rồi…đang làm gì?”

Trình Tư Miên và Tô Hiển Ngôn nhìn về phía Tra Dịch Quang, Trình Tư Miên nuốt nước bọt rồi quay sang nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, “Cần..cần giết người diệt khẩu không?”

Tô Hiển Ngôn, “…”


Trong phòng khách, ba người ngồi đối diện nhau.

Tra Dịch Quang, “Tối hôm qua cô ngủ trong phòng Hiển Ngôn?”

Trình Tư Miên, “Ừ.”

Tra Dịch Quang lại nhìn Tô Hiển Ngôn, trên mặt vô cùng khó tin, “Cậu cho phép?”

Tô Hiển Ngôn bình tĩnh uống một hớp cà phê, “Ừ.”

Tra Dịch Quang kinh sợ, “Hai người, hai người đang làm cái gì vậy! Hiển Ngôn, cậu sẽ không đâu, không thể nào?”

“Ngủ đơn thuần thôi!” Trình Tư Miên cắt ngang lời nói của anh ta, “Anh cho là ai cũng làm bậy giống anh à.”

Tô Hiển Ngôn nhìn trời: Vào tối hôm qua người nào đó chẳng lẽ không làm bậy sao.

“Nhưng mà, nhưng mà tôi mới vùa nhìn thấy!” Tra Dịch Quang run rẩy chỉ Trình Tư Miên, “Mới vừa rồi cô hôn cậu ấy!”

Trình Tư Miên nhịn xuống xúc động muốn giết người diệt khẩu, “Hôn thì hôn! Anh hét lên làm cái gì!” Cũng may chú đã đi làm, nếu không cái nhà nãy sẽ bay nóc mất thôi!

“Không được không được, tôi không tin, cái này nhất định là mơ.” Tra Dịch Quang nắm lấy cánh tay Tô Hiển Ngôn, “Hiển Ngôn, nói nó là giả đi, cậu và cô nhóc chết tiệt này làm sao có thể được! Làm sao cậu có thể dung túng cho cố nhóc này để mình bị đũa bỡn mà cũng không phản kháng lại chứ!”

Tô Hiển Ngôn chậm rãi lấy tay anh ta ra, suy nghĩ một chút rồi nói, “Định là sau này sẽ nói cho cậu biết, nhưng nếu cậu đã thấy rồi thì chính là vậy đó.”

“…Cái gì.”

Trình Tư Miên hừ hừ, “Ý là tôi thích anh ấy, anh ấy thích tôi, hiểu chưa?”

Tra Dịch Quang lại nhìn Tô Hiển Ngôn nhưng anh không nói gì nữa, xem như ngầm thừa nhận.

Tra Dịch Quang hít sâu một hơi, ngã ra sofa giả chết.

Đối với Tra Dịch Quang mà nói, cho anh ta mấy cái não thì anh ta cũng không hề nghĩ đến việc Tô Hiển Ngôn có một chân với Trình Tư Miên.

Ba người đàn ông và một cô bé sống chung một nhà, Tra Dịch Quang một mực chăm sóc Trình Tư Miên như em gái nhỏ của mình, cho dù thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ nhưng từ sâu trong đáy lòng anh ta rất thương yêu cô. Anh ta cảm thấy hai người kia cũng sẽ giống mình, trồng cải xanh ở nhà và chờ heo nhà khác đến nhổ cải xanh đi….

Nhưng anh ta lại không ngờ, heo nhà khác còn chưa tới thì người trồng cải dưỡng cho nó tươi tốt sau đó tự nhổ đi.

Được rồi, Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên yêu đương với nhau đúng là có hơi quá phận một chút, nhưng trước kia anh ta cứ nghĩ là Tô Hiển Ngôn bao che, không nghĩ xa vời hơn. Anh ta hiểu Tô Hiển Ngôn, anh là người thành thục biết kiềm chế, nội tâm mạnh mẽ mà người bình thường không thể phá hủy rồi bước vào được, con nhóc Trình Tư Miên chết tiệt này làm sao lại lấy được miếng bánh thơm này?!

Bí ẩn chưa tìm được lời giải, đây là bí ẩn mà thế giới chưa tìm được lời giải!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui