Edit: Mộc Tử Đằng
“Gia Nam, bạn học con tới rồi à?” Mẹ của Tô Gia Nam, Dương Á Như, đứng trước cửa phòng khách nghênh đón bọn họ.
Tô Gia Nam gật đầu, giới thiệu hai người với Dương Á Như.
Phó Tử Văn và Trình Tư Miên chào hỏi: “Xin chào dì.”
“Chào các con, tới đây không cần phải khách khí, cứ tự nhiên xem nơi này như nhà mình đi.” Dương Á Như nói với người giúp việc bên cạnh, “Bắt đầu chuẩn bị bữa trưa đi.”
“Vâng, bà chủ.”
Dương Á Như nói với Tô Gia Nam: “Gia Nam, con dẫn bạn học con lên phòng học đi, đợi lát nữa mẹ sẽ lên gọi các con xuống ăn cơm.”
“Vâng.” Tô Gia Nam nhìn về phía hai người: “Đi thôi.”
“Cảm ơn dì ạ.”
Phó Tử Văn và Trình Tư Miên theo chân Tô Gia Nam đi lên lầu. Phó Tử Văn vỗ vai Tô Gia Nam một cái: “Mẹ cậu dịu dàng thật.”
Tô Gia Nam cười một tiếng: “Ừ, tính tình của bà ấy rất tốt, các cậu không cần sợ gì đâu.”
“Tô Gia Nam, nhà cậu thật lớn nha.” Đi trên hành lang dài, Phó Tử Văn đánh giá xung quanh, “Nhà cậu có mấy người?”
“Tớ và cha mẹ tớ vừa mới quay về không lâu, ở đây vốn ban đầu chỉ có ông nội, anh cả, và cả nhà chú hai. Nhưng mà trừ ông nội ra mấy người còn lại cũng không thường xuyên ở lại đây.”
“À…Cũng rất nhiều thành viên đó.” Phó Tử Văn nói.
Trình Tư Miên đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, trước kia nhà cô cũng được xem như có tiền, cô cũng đã đi đến nhà của nhiều người bạn, nhà của họ đều rất lớn và sang trọng. Nhưng mà ngôi nhà này vừa sang trọng lại mang theo một cảm giác trang trọng nghiêm túc, hơn nữa từng vật trang trí đều là những món đồ không phải loại bình thường.
Trình Tư Miên đưa ra một kết luận, nhà Tô Gia Nam không chỉ đơn thuần là giàu có không thôi.
“Đến rồi, ở đây này.” Tô Gia Nam đi đến một căn phòng thì dừng lại.
Phó Tử Văn chỉ tùy ý chỉ căn phòng bên cạnh: “Vậy căn phòng kia là của ai?”
Phó Tử Văn vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ vẻ mặt Tô Gia Nam nghiêm túc, nói: “Đây là phòng của anh cả tớ, các cậu tuyệt đối không thể đi nhằm.”
Trình Tư Miên kỳ quái liếc nhìn cậu ta: “Tại sao?”
“Anh tớ không thích bị người khác quấy rầy.”
“Ồ.” Trình Tư Miên nhìn căn phòng kia một cái, không quan tâm, quay đầu lại nói: “Vào đi thôi.”
Trong phòng, ba người vừa cười nói vừa cùng nhau ôn tập, thời gian trôi qua rất nhanh.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Mời vào.”
Dương Á Như mở cửa ra, cười hỏi: “Học thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ, có chuyện gì không mẹ?”
“Gọi các con xuống ăn cơm, ăn xong rồi học tiếp.” Dương Á Như nói: “Tư Miên, Tử Văn, hôm nay dì đặc biệt làm vài món, không biết các con có thích không, đi xuống nếm thử một chút đi.”
Phó Tử Văn có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn dì.”
Trình Tư Miên có hơi thất thần, Dương Á Như nhìn qua vô cùng tao nhã và tri kỷ, nói chuyện vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, cô nhìn dáng vẻ Tô Gia Nam, giống như nhìn thấy bảo bối được cả thế giới quý trọng. Đây chính là mẹ, luôn một lòng quan tâm và yêu thương con mình.
“Tư Miên, đi thôi.” Tô Gia Nam đi mấy bước lại phát hiện cô không đi theo, nên xoay người lại vẫy tay với cô.
Trình Tư Miên hơi cong môi, thật sự rất hâm mộ.
Đi tới phòng ăn, trên bàn ăn đầy những món ăn hấp dẫn.
“Mẹ, ông nội và những người khác đâu ạ?”
“Ông nội và cha con hôm nay ra ngoài có việc, buổi trưa chỉ có mấy người chúng ta thôi.” Dương Á Như đang nói đột nhiên hơi ngừng lại, “À, mẹ nhớ hình như anh con hôm nay không ra khỏi cửa, chắc là nó ở trong phòng.”
“Bà chủ, để tôi đi gọi đại thiếu gia xuống dùng cơm.”
“Ừ, nhanh gọi nó xuống ăn.”
Trình Tư Miên và Phó Tử Văn cùng nhau ngồi xuống, Dương Á Như múc canh cho bọn cô, “Gia Nam có rất ít bạn, dì nhìn thấy nó có hai người bạn như các con thì trở nên vui vẻ hơn hẳn. Dì cũng rất vui, Tử Văn, Tư Miên, trăm ngàn lần không nên khách khí với dì nha.”
Trình Tư Miên vâng một tiếng, hơi rũ mắt xuống có chút thất thần, “Dì nấu canh uống ngon quá ạ.”
“Thật không?” Dương Á Như vui vẻ nói: “Ngon thì uống thêm nhiều một chút.”
“Vâng ạ.”
Lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Dương Á Như quay đầu lại nói với người giúp việc, “Đại thiếu gia đến rồi, mau mang chén đũa bày ra.”
Trình Tư Miên nhìn Dương Á Như một cái, thấy dáng vẻ cẩn thận của bà khiến Trình Tư Miên có chút tò mò với vị đại thiếu gia này, mới vừa rồi khi Tô Gia Nam nhắc đến người này cũng nghiêm túc như vậy, không ngờ đến cả người lớn cũng có dáng vẻ thế này.
Trình Tư Miên theo bản năng dời mắt nhìn về phía cầu thang.
Rốt cuộc là người thế nào.
Cuối cùng có một bóng người xuất hiện, quần màu xám nhạt, áo thun mà trắng bình thường, cách ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại không che giấu được dáng người cao ngất của anh, còn có đôi chân dài thẳng tắp.
“Bộp!” Trình Tư Miên làm rớt cái muỗng trong tay xuống, rơi vào trong chén canh.
Tô Gia Nam ngẩng đầu nhìn cô: “Tư Miên?”
Trình Tư Miên quay đầu nhìn cậu, sau đó lại hoảng hốt nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đang chậm rãi đi xuống cầu thang.
Mặt cô bây giờ đầy mơ màng. Sao lại là…Tô Hiển Ngôn!
Cô nhìn anh đi tới.
Anh kéo ghế ra, liếc cô một cái, nhưng chỉ nhìn khoảng 3 giây rồi rời đi. Tô Hiển Ngôn dời tầm mắt, ngồi xuống ghế, cầm đũa lên ăn cơm.
Đúng vậy, là trực tiếp ăn cơm, không hề có dáng vẻ bất ngờ gì, không một chút dao động, giống như bọn họ không hề quen biết nhau.
Phía dưới bàn, Phó Tử Văn đưa tay khều Trình Tư Miên một cái.
Trình Tư Miên quay đầu nhìn cô ấy, Phó Tử Văn mở miệng: “Anh…”
“Tử Văn!” Trình Tư Miên kịp thời cắt đứt lời nói của cô ấy, “Đề vừa rồi tớ đã nghĩ ra được cách giải rồi, đợi lát nữa sẽ viết ra cho cậu xem!”
Phó Tử Văn: “Hả?”
Trình Tư Miên trừng mắt với cô ấy, Phó Tử Văn ngầm hiểu, len lén liếc Tô Hiển Ngôn mấy lần, không nói gì nữa.
“Đứa nhỏ này, ăn cơm còn nói đến đề thi, ăn xong rồi nói sau.” Dương Á Như gắp một món đặt vào chén Trình Tư Miên, không đồng ý với lời nói của cô.
Trình Tư Miên cười cười nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Lúc này Tô Gia Nam đột nhiên nói, “Anh, đây là bạn học của em, hôm nay đến đây để ôn tập.”
Anh, anh…Đều là họ Tô, Tô Hiển Ngôn từng nói anh có một cậu em họ, thì ra bọn họ là người một nhà.
Khó trách, khó trách cô luôn cảm thấy mắt của Tô Gia Nam có chút quen thuộc, thì ra là như vậy.
Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, sau đó Trình Tư Miên nhận ra được tầm mắt của anh dừng lại trên người mình, cô quay qua nhìn lại, trong con ngươi mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Tô Hiển Ngôn hơi nhíu mày, nhưng không nói nửa lời, chỉ ăn cơm trong chén mình.
Đây là giả vờ không quen biết cô à? Ánh mắt lạnh lẽo, không cười nói lung tung, hoàn toàn không giống một Tô Hiển Ngôn mà cô quen thuộc. Trong lòng Trình Tư Miên có hơi bực bội, nhưng cô hiểu anh làm như vậy là có nguyên nhân, nếu đã tỏ ra không quen biết cô, vậy cô cũng sẽ ngoan ngoãn giả vờ như lần đầu biết anh.
Trong bữa cơm, Tô Hiển Ngôn rất an tĩnh, anh ăn rất nhanh, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Hiển Ngôn, con ăn xong rồi?” Dương Á Như hỏi.
“Vâng, thím cứ từ từ dùng.” Tô Hiển Ngôn nói xong thì đi lên lầu.
Ba người sau khi ăn cơm xong liền trở lại phòng của Tô Gia Nam.
Thừa dịp Tô Gia Nam không chú ý, Phó Tử Văn nhỏ giọng hỏi: “Tư Miên, người đó không phải là bạn của chú cậu à, sao còn là anh của Tô Gia Nam nữa, cậu sao không nói điều này vậy?”
“Tớ cũng không biết.”
“Gì? Vậy tại sao vừa rồi hai người không nói câu nào với nhau, giả vờ không quen hả?”
Trình Tư Miên hơi trầm mặc, nói: “Văn Tử, tớ cũng không biết nữa, chờ tớ hỏi được sẽ nói với cậu sau.”
“Hử?”
“Tớ đi vệ sinh nhé.”
“Ừ.”
Trình Tư Miên đi ra khỏi phòng, cô nhìn về phía căn phòng mà Tô Gia Nam nói không được vào, liếc nhìn bốn phía xung quanh sau đó lén lén lút lút đẩy cửa vào trong.
“Tới nhanh như vậy sao?” Hai tay Tô Hiển Ngôn tùy ý bỏ vào túi quần, trên môi nở một nụ cười đã hiểu rõ cô, nhàn nhã lười biếng đứng cạnh giá sách.
Trình Tư Miên nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi về phía anh.
Cô đứng trước mặt anh, chăm chú quan sát anh một lượt, con ngươi đen nhánh đó giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Mắt Tô Hiển Ngôn hơi cong, ngón tay anh cong lại búng trán cô một cái, nói giọng đầy cưng chiều: “Nhìn cái gì?”
Trình Tư Miên duỗi tay ra nắm lấy bàn tay anh lên nhìn một chút, trên cổ tay phải anh đeo một cái vòng ngọc trai đen.
Trình Tư Miên bĩu môi: “Nếu không phải anh đeo cái vòng tôi tặng thì nhất định tôi sẽ cảm thấy anh không phải là người kia tôi biết.
Tay cô nhỏ bé nắm lấy tay anh, còn hơi dùng sức, vì vậy anh có thể cảm nhận rõ lòng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của cô, Tô Hiển Ngôn cười khẽ: “Không phải là tôi thì còn có thể là ai?”
“Tô Hiển Ngôn cũng sẽ không nhìn thấy tôi mà lại giả vờ như không thấy.” Trình Tư Miên híp mắt nói: “Ý gì đây?”
“Ngốc, nếu để bọn họ biết chúng ta quen biết nhau, dĩ nhiên sẽ muốn biết chúng ta quen biết nhau như thế nào.” Tô Hiển Ngôn cúi người xuống, giọng nói vừa trong trẻo vừa từ tính, “Muốn để bọn họ biết tôi và em ở chung một nhà à?”
Bởi vì anh cúi người, cho nên Trình Tư Miên không cần tốn quá nhiều sức để ngẩng cao đầu nhìn anh, cũng không biết có phải vì gạt người khác mà phải lén la lén lút thế này hay là do câu hỏi của Tô Hiển Ngôn có ý mập mờ mà cô đột nhiên cảm thấy đứng gần anh có hơi nóng, điều này vô hình khuấy động tình cảm nào đó…
“Không thể cho người khác biết tôi và anh ở cùng sao?”
“Không cần phải nói cái này.” Anh cũng không muốn ông nội và mấy người đó biết cuộc sống hiện tại của mình, nếu bọn họ biết anh ở chung nhà với một cô bé chắc chắn sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.
“Vậy tôi cũng không được nói với Tô Gia Nam sao?”
“Em và thằng bé rất thân quen?”
“Không thân lắm, cậu ấy ngồi trước tôi.” Trình Tư Miên nói: “Cậu ấy mời tôi và Văn Tử đến nhà, ồ, cũng là nhà anh, tôi không chống lại được Văn Tử nên mới tới đây, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
“Tôi đáng ra nên nghĩ tới điều này sớm một chút.” Trước đó thấy Tô Gia Nam mặc đồng phục học sinh của trường cô, nhưng anh không ngờ lại trùng hợp như vậy, còn học cùng lớp với Trình Tư Miên nữa.
Trình Tư Miên: “Được rồi, cái này cũng không có gì hay để nói, anh không thích người nhà biết tôi sẽ giả vờ không quen biết anh, nếu biết tôi và anh cùng ăn cùng ở chung một nhà, đúng là có hơi kỳ quái.”
Cùng ăn cùng ở chung một nhà, Tô Hiển Ngôn nhướng mày, anh vậy mà lại nghe câu này vào rất thoải mái.
“Ôi, tôi cần phải quay lại, đi lâu như vậy không về nhất định Tô Gia Nam sẽ đi tìm người.” Trình Tư Miên vội đi tới cửa, nhưng đi được hai bước thì cô dừng lại, quay đầu nhìn anh mấy lần.
Tô Hiển Ngôn dùng ánh mắt hỏi cô sao vậy?
Hai mắt Trình Tư Miên cong cong, không nói gì chỉ mở cửa ra ngoài. Thật ra cô chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi, vốn dĩ là đã mấy ngày không được gặp anh rồi, không ngờ đảo mắt một cái lại gặp được, quả nhiên một ngày không gặp như cách ba thu.
Trình Tư Miên quay về phòng của Tô Gia Nam.
“Cậu mà không về tớ còn nghĩ cậu bị lạc đường đó.” Phó Tử Văn nói.
Trình Tư Miên ho khan một tiếng: “Tớ phải làm việc lớn.”
Phó Tử Văn: “…”
Tô Gia Nam bật cười, “Vậy cậu thấy thế nào?”
Trình Tư Miên liếc cậu ta một cái, “Ồ, cũng không tệ lắm, nhà vệ sinh của nhà cậu lớn thật.”
Phó Tử Văn liếc mắt: “Được rồi, đừng nói những thứ này nữa. Tư Miên, cậu chỉ giúp tớ đề bài này đi.”
Trình Tư Miên lấy lên nhìn, sau đó đột nhiên quay đầu nói với Tô Gia Nam: “Này, hôm nay đề toán rất khó, thật ra thì tớ cũng không hiểu lắm.”
Tô Gia Nam không hiểu cô muốn nói gì, “Cậu cũng không hiểu, vậy thì tớ xác định cũng không biết.”
“Cho nên tớ cảm thấy phải có người dạy chúng ta.” Trong mắt Trình Tư Miên thoáng hiện lên một tia giảo hoạt, “Tô Gia Nam, anh cậu nhìn rất thông minh, có phải anh ấy là một người vô cùng giỏi không? Để anh ấy tới dạy cho chúng ta thì thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...