Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang


Edit: Yreny Hồ


Hôm sau.

Bị mang theo vào triều Ngu Y Lạc đang không ngừng ngáp.

Mà ôm lấy nàng bạo quân thì tinh thần phấn chấn, cười tủm tỉm nhìn xem đại thần bên dưới.

"Thượng tấu đi!"

Phương thái sư tiến lên một bước, chắp tay nói.

"Không biết Hoàng hậu nương nương phạm phải sai lầm gì, khiến Hoàng Thượng hạ lệnh đem Hoàng hậu nương nương cấm túc ?"


Những người khác nghe vậy cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận.

" Thái sư đây là quản lên đến việc nhà của trẫm luôn rồi ?" Hoàng Thượng đánh gãy nghị luận đang ầm ĩ bên dưới đại điện.

Hắn nhưng không tin Phương thái sư lão gia hỏa này không biết, còn cùng hắn làm trò bí hiểm đâu.

"Hoàng hậu chính là nhất quốc chi mẫu, lão thần nói là quốc sự, Hoàng Thượng hẳn là nên cho lão thần một câu trả lời thỏa đáng."

Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng: "Hoàng hậu mưu hại con vua, nếu không phải niệm tình nàng ta là hoàng hậu của một nước, trẫm đã lập tức chém đầu nàng."

Nói xong, tiếp nhận lấy hình nhân trong tay Tào công công, hướng tới trước mặt Phương thái sư quăng tới.

"Nhìn kỹ một chút đi, là tối hôm qua trẫm đến thăm nàng còn nhìn thấy nàng đang đâm được một lúc đấy."

Phía sau đại thần đều thò đầu ra, nhìn thấy trên hình nhân bị đâm đầy châm nằm trên mặt đất, tất cả đều im lặng .

Lý thừa tướng tiến lên nhặt lấy hình nhân trên mặt đất, đưa cho Phương thái sư: "Thái sư đại nhân, ngài xem kỹ một chút."

"Hoàng thượng, đây là hiểu lầm, hoàng hậu có phẩm chất như thế nào, mọi người đều biết."


Nữ nhi là người thông minh, không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Phương thái sư cầm trên tay hình nhân:

"Đều nói một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân ái, Hoàng Thượng tra đều không tra liền trực tiếp xử phạt hoàng hậu, thực sự khó mà phục chúng."

【 Chậc chậc, là khó mà phục chúng hay vẫn là khó mà phục ngươi, con gái của ngươi là dạng gì trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng nhất ? 】

"Khó mà phục chúng?" Hoàng Thượng quét mắt qua đám đại thần: "Các ngươi đều đối với việc trẫm xử phạt hoàng hậu là đều có ý kiến ?"


Đám đại thần lắc đầu liên tục, hoàng hậu là nữ nhi của thái sư, cũng không phải nữ nhi của bọn hắn, bọn hắn không nghĩ sẽ xen vào.

Liền nhìn đến dáng vẻ không muốn liên lụy đến mình của đám đại thần, Phương thái sư đôi lông mày nhíu nhíu lại.

"Xem ra cũng chỉ mỗi mình Phương thái sư là có ý kiến.

Vậy thì ngài cáo lão hồi hương đi.

Chính sự trong triều cũng không làm phiền tới ngài nữa."

【 Phương thái sư đây là chuẩn bị sát chiêu đi, mỗi lần bạo quân để hắn cáo lão hồi hương, hắn liền cậy già lên mặt, muốn chết muốn sống, kết quả liền không giải quyết được gì.



Ngu Y Lạc chớp tròn căng con mắt, nhìn xem sắc mặt khó coi của Phương thái sư.

【Ây zô, hiện tại là đang tụ khí lực để bắt đầu đi.



Sát chiêu, còn có tụ khí lực?

Hoàng Thượng lập tức một mặt phòng bị nhìn chằm chằm Thái sư, lão gia hỏa này sẽ không là muốn ám sát hắn đi!



Kết quả chỉ thấy Thái sư một mặt bi phẫn.

"Hoàng Thượng muốn lão thần cáo lão hồi hương, chẳng khác gì muốn mệnh của lão thần, nếu như Hoàng Thượng không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lão thần liền đập đầu chết ở chỗ này."

Hoàng Thượng: "..............."

Nguyên lai sát chiêu, còn tụ khí lực là cái này , cũng thật là làm khó lão gia hỏa này quá đi.

Khi đó là xem xét đến mặt mũi của hoàng hậu, cho nên mới tùy ý lão cậy già lên mặt.

Nghe nói như thế, những đại thần khác liền bình tĩnh xuống, một bộ dáng đang xem kịch vui.

Thái sư cũng không phải là lần đầu tiên làm ra hành động này, bọn hắn cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

Mỗi lần hắn dạng này, Hoàng Thượng liền không còn xách lên chuyện để hắn cáo lão hồi hương.

Thái sư nói xong, Hoàng Thượng cũng không cùng trước đó một bộ dáng ngăn cản hắn, mà là có chút hăng hái gật đầu.

" Đụng đi !"

Vô cùng đơn giản hai chữ, để cho Thái sư tiến cũng không được, thối cũng không xong.

Hắn vẫn là tương đối tiếc mệnh, bây giờ vinh hoa phú quý đều có, chỉ là không nghĩ từ bỏ trên tay quyền lợi mới ra hạ sách này.

Do dự một lúc, Lý thừa tướng nói: "Thái sư, ngài nếu là muốn đụng liền tranh thủ thời gian đụng đi."

Hắn hết sức rõ ràng Phương thái sư chắc chắn sẽ không đụng, xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn nói: "Nếu là không đụng, chúng ta tiếp tục thượng tấu."

Phương thái sư đâm lao phải theo lao, khẽ cắn môi, kiên trì đụng vào.

【 Phốc ha ha ha, Lý thừa tướng đây là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, đem Phương thái sư đặt trên lửa nướng a! 】

Phương thái sư thật sự đụng đầu, có chút đại thần bị dọa đến sắc mặt biến đổi.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Phương thái sư bị đâm đến đầu váng mắt hoa, kém chút ngã xuống đất.


Lý thừa tướng một cái níu lại hắn, "Không có sao chứ?"

Có chút đại thần thấy thế, muốn cười cũng không dám cười, đành phải kìm nén.

"Người đâu, tới đây ." Hoàng Thượng hướng ngoài điện hô một tiếng: "Đem Thái sư đưa về phủ, từ hôm nay trở đi tước đi chức vị Thái sư, không có lệnh của trẫm không được phép ra vào hoàng cung."

Phương thái sư vốn còn muốn phản kháng kêu lên vài tiếng, nhưng là trước đó hắn bị đúng đến có chút choáng váng nên không nói nên lời.

Bãi triều sau.

Tần Đại Nhân cùng Hoàng Thượng đi Ngự Thư Phòng.

"Thiên Lao buông lỏng về sau có phát sinh chuyện gì hay không."

Hoàng Thượng uống hớp trà, nhàn nhạt hỏi.


"Hồi bẩm Hoàng Thượng, không có."

Đột nhiên, Tần Đại Nhân trong đầu hiện ra cái gì: "Đúng rồi, thần nhớ kỹ Trương Thị Lang nói hắn lúc trở về Thiên Lao có gặp được Đặng Thống lĩnh, hai người còn trò chuyện vài câu."

Hắn cũng không biết đây có được tính là việc bất thường hay không.

"Ngươi đem nha hoàn bị giam cùng lúc với Hiền phi thả ra ngoài.

Trước đó cũng mượn cơ hội để cho hai người bọn họ gặp nhau đi."

Tần Đại Nhân bên này trở về liền đem Hải Đường thả ra.

Hải Đường một mặt mờ mịt bị mang ra nhà lao, bên cạnh canh ngục đẩy nàng một cái: "Đi nhanh lên."

Bởi vì trên thân có vết thương, canh ngục lại vừa vặn đụng tới vết thương đó của nàng, làm nàng hít sâu một ngụm khí.

"Đại ca, ngươi là muốn dẫn ta đi chỗ nào? Ta đây là đã được thả ra rồi sao?"

Nàng mấy ngày nay đều ngủ không ngon, cũng không biết nương nương thế nào.

"Ừm.

" Canh ngục tích chữ như vàng chỉ trả lời một câu, tiếp tục đẩy thúc dục nàng ta ra ngoài nhanh một chút.


Hải Đường mấp máy môi, lấy vòng trên tay xuống đưa cho cai ngục, cầu khẩn nói: "Canh ngục đại ca, có thể hay không cho ta đi thăm Hiền phi một chút ?"

Sợ đối phương không đáp ứng, nàng tranh thủ thời gian cam đoan: "Ta liền chỉ nhìn một cái, có được hay không?"

Canh ngục nhìn đến trên tay vòng tay, lòng từ bi nói: "Được rồi, đi đi, Tần Đại Nhân niệm tình ngươi cùng việc này không liên quan, cho nên thả ngươi, đừng để ta đợi quá lâu."

Hải Đường không có chú ý tới khi nàng rời đi, canh ngục phía sau liền nâng khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Đi đến nơi giam giữ Hiền phi.

Mượn một chút ánh sáng yếu ớt nhìn quanh đại lao.

Hải Đường nhìn đến Hiền phi đang co thành một đoàn, đầu tóc rối bời trong góc, nếu không phải vẫn nhìn thấy được lồng ngực của nàng đang phập phồng, Hải Đường sẽ cho là nàng đã chết rồi.

"Nương nương, nương nương."

Hải Đường thấp giọng gọi hai tiếng, Hiền Phi nhẹ nhàng di chuyển thân thể, quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Nhìn thấy là Hải Đường, sự u tối ảm đảm trong mắt bỗng thay bằng ánh sáng lóe lên.

Động tác dịch người tới cũng có chút nhanh hơn.

"Hải Đường, thật sự là ngươi."

Mấy ngày nay Tần Đại Nhân cùng Trương Thị Lang thay phiên thẩm vấn nàng, nàng căn bản không thừa nhận việc mưu hại Hoàng Thượng, dù sao nàng hiện tại xác thực là không có ý định đối với Hoàng Thượng động thủ, nhưng hai người họ không hỏi ra thứ gì cũng không dừng tay, nàng đành phải nhận lấy đầy đủ loại hình tra tấn.

Cũng cho thấy việc này cùng Hải Đường không quan hệ, dạng này nàng chí ít còn có một tia hi vọng.

Bây giờ thấy Hải Đường, nàng càng thêm khẳng định cách làm của mình là đúng.

"Nương nương, nô tỳ được thả ra, nên làm như thế nào mới có thể cứu người ra ngoài?"

Nương nương mặc dù tính tình không tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không có bạc đãi qua mình, hiện tại lại bảo đảm nàng ra tới, nàng không thể đối với Hiền phi không quan tâm.

"Bản cung........." Mấy ngày không được uống nước, Hiền Phi cảm giác cuống họng khô rát, nói một chữ cũng khiến nàng phải đau đớn.

"Nô tỳ sẽ đi tìm Tam Hoàng Tử, để hắn cứu nương nương ra ngoài."

Hải Đường nắm lấy tay Hiền Phi, đã thấy Hiền Phi lắc đầu.

"Ngươi đi tìm Đặng Thống lĩnh, còn có Dương Hân." Hiền Phi chật vật phun chữ: "Trực tiếp đến tìm Tam Hoàng Tử hắn chưa hẳn sẽ nghĩ biện pháp cứu bản cung."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận