Edit : Yreny Hồ
Lệ Phi đáp ứng không được mà cự tuyệt cũng không xong.
Thục Phi thích chơi đùa một chút kỳ kỳ quái quái đồ vật, nói là chơi đùa, liền thật là chơi đùa, vạn nhất nữ nhi bị thương thì không tốt.
Tựa hồ là nhìn ra lo lắng của Lệ Phi, Thục Phi tiếp tục nói:
"Muội yên tâm, bản cung gần đây không có chơi đùa đồ vật gì kỳ kỳ quái quái, chắc chắn sẽ không làm bị thương tiểu gia hỏa.
Lại nói, Tứ Hoàng Tử cũng là bản cung nuôi lớn, không phải cũng sống được rất tốt sao?"
【 Là sống được rất tốt, chính là Tứ Hoàng Tử mới vừa cập quan liền không kịp chờ đã vội chuyển ra ngoài hoàng cung, rời xa ma trảo của ngươi, sợ bị ngươi tiếp tục hố.
】
Nhớ tới Tứ Hoàng Tử, Hoàng Thượng thanh khục một tiếng.
"Thục Phi, Lạc Lạc nên trở về bú sữa, nàng cũng mau trở về làm việc của mình đi."
Thục Phi thu tầm mắt lại, không tình nguyện gật đầu.
"Được, thần thiếp cáo lui."
Đi hai bước lại quay đầu hướng Lệ Phi nói: "Tiệc đầy tháng của tiểu gia hỏa bản cung sẽ chuẩn bị cho nàng một phần lễ vật."
Nói xong nghênh ngang rời đi.
Đặng Phong sau khi trở về từ Ngự Thư Phòng liền để người đem tin tức Hiền Phi bị bắt truyền cho Tam Hoàng Tử.
Tam Hoàng Tử nhận được tin tức, phản ứng vô cùng bình thản, vẫy lui người đi, tiếp tục nhìn vũ cơ khiêu vũ trong phủ.
" Thần ca ca.
" Dương Hân tiến đến liền tự chủ trương để cho nhóm vũ cơ lui ra.
Phòng bên trong nháy mắt an tĩnh lại.
Thấy Tam Hoàng Tử không để ý tới nàng, nàng đoạt lấy chén rượu trong tayTam Hoàng Tử, nện trên mặt đất.
"Thần ca ca, ta vừa rồi nghe được tin Hiền Phi nương nương xảy ra chuyện, huynh làm sao còn có tâm tư uống rượu?"
Hiền Phi nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, nàng đối với tin tức trong cung liền không thể nắm bắt.
Vậy nên không thể để Hiền phi xảy ra chuyện gì được.
"Tại sao lại phải quan tâm ?" Tam Hoàng Tử phủi phủi ống tay áo, ngước mắt nhìn Dương Hân: "Muội không nghe thấy sao, là nàng nghĩ mưu hại phụ hoàng nên mới bị bắt, muội muốn ta làm thế nào, đi cướp ngục sao?"
Dương Hân nghẹn lời, hồi lâu cũng không nói thêm được câu gì.
"Nói thế nào, Hiền phi cũng là mẫu thân của huynh, huynh không cứu nàng ai sẽ cứu nàng đây ?"
Tam Hoàng Tử phảng phất giống như là lần đầu chân chính hiểu biết về Dương Hân, nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào.
Mẫu phi?
Mẫu phi của người khác sẽ luôn là quan tâm, hỏi han ân cần, còn mẫu phi đối với hắn chỉ có chửi rủa cùng phạt đòn.
Nhớ kỹ khi còn bé phụ hoàng làm cho hắn một cái kiếm gỗ, mẫu phi không nói hai lời trực tiếp đem kiếm gỗ bẻ gãy.
Nói hắn mê muội mất cả ý chí.
"Ta nói sai sao?" Dương Hân bị hắn nhìn đến có chút chột dạ: "Hiền Phi xảy ra chuyện, Thần ca ca huynh cũng sẽ xảy ra chuyện, muội chỉ là không nghĩ muốn huynh xảy ra chuyện gì thôi."
Nếu không phải ngại Hoàng đế đã lớn tuổi, nàng cũng không đến nỗi đem hi vọng đặt ở trên thân của Tam hoàng tử .
Về phần Thái tử, thật nhiều người nói Thái tử là ánh trăng sáng ôn nhu, nhưng nàng không thích loại hình như Thái tử, liền chỉ thích vẻ yêu dã của Tam Hoàng Tử.
Thái tử vừa ra đời chính là Thái tử, nâng đỡ Thái tử cũng không có cảm giác thành công bằng nâng đỡ Tam hoàng tử.
"Mẫu phi làm ra chuyện gì cũng đều không có liên quan đến ta, đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy đến ta nữa."
Tam Hoàng Tử chỉ vào cửa hạ lệnh tiễn khách, hắn không ngốc.
Trước đó chỉ là hoài nghi Dương Hân cùng mẫu phi có liên hệ, bây giờ lại là khẳng định.
"Dương tiểu thư, bên ngoài có người tìm."
Nha hoàn thiếp thân của Dương Hân tiến đến, nói xong mới chú ý tới không khí bên trong không đúng.
"Ai tìm ta?" Dương Hân hơi không kiên nhẫn.
Nha hoàn nhìn Tam Hoàng Tử liếc mắt, lại cúi thấp đầu, ấp úng nói: "Là người mà tiểu thư thay Tam hoàng tử nạp vào phủ làm thiếp, Lý Giai."
Phòng bên trong vốn là bầu không khí không đúng, hiện tại bởi vì câu nói này không khí liền trực tiếp đóng băng.
Dương Hân có chút trách cứ trừng mắt nhìn nha hoàn, kéo ra một vòng cười so với khóc còn khó coi hơn, giải thích.
"Thần ca ca, huynh nghe muội nói, là Lý tiểu thư khóc lóc cầu xin muội, cùng là nữ tử, muội nhất thời mền lòng nên mới đáp ứng nàng."
Đối đầu ánh mắt âm lãnh của Tam Hoàng Tử, Dương Hân càng nói âm thanh càng nhỏ :
"Dù sao thì cũng chỉ là nhiều thêm một phần cơm, trước đó chưa có cơ hội nên mới không nói chuyện này cho huynh ."
Nàng làm sao biết được Lý Giai sẽ tại lúc mấu chốt này chạy tới gặp nàng, Tam Hoàng Tử vốn cũng không muốn cứu Hiền Phi, hiện tại nghe nàng tự tiện chủ trương chuyện này khẳng định sẽ càng không nghe nàng.
Nghĩ đến đây, Dương Hân lấy ra tuyệt kỹ của mình, nghẹn ngào lên tiếng, hai mắt đỏ bừng nói: "Ta làm chuyện này cũng chỉ vì muốn huynh vui vẻ, không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng, lại nói Lý Giai dù gì cũng là tiểu thư phủ Thừa tướng, đối với chúng ta cũng có lợi."
Tam Hoàng Tử không nhìn nàng, hướng cửa bên ngoài hô một tiếng, để người đem Dương Hân dẫn đi.
Đi vào cửa hai cái thị vệ, thấy là Dương Hân, chần chờ không quyết.
"Thế nào, bản điện hạ bây giờ cũng không thể sai khiến các ngươi được nữa rồi ?" Tam Hoàng Tử đứng người lên, nét yêu dã trên mặt triệt để lạnh xuống.
Sau khi đem Dương Hân đem ra ngoài, Tam Hoàng Tử vuốt vuốt huyệt thái dương.
Phân phó người chuẩn bị xe ngựa vào cung.
Hoàng thượng đang trong tẩm cung của Lệ phi dùng bữa trưa, liền nghe được Tam hoàng tử muốn diện kiến.
" Trẫm biết rồi ."
Hoàng Thượng vốn định mang theo Ngu Y Lạc đi, hướng giường bên trên nhìn đến một chút, cho là nàng còn đang ngủ liền từ bỏ ý nghĩ này.
Kết quả Ngu Y Lạc tiếng lòng lại đem mình bán ra.
【 Cái này đang trong lúc mấu chốt, Nam Chủ là đến vì Hiền Phi cầu tình sao? 】
"Lệ Phi, trẫm đem Lạc Lạc cùng đi."
Ngu Y Lạc còn đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên bị bóng đen bao phủ, Hoàng Thượng trên mặt mang theo ý cười, đưa tay đem nàng ôm lấy.
"Đi, đi xem một chút Tam Hoàng Tử là có chuyện gì."
【 Đi thì đi thôi, tiện nhìn một chút xem Tam hoàng tử đã hắc hóa chưa.
Mỹ nhân mẫu thân chỉ đành ủy khuất người một chút khi không thể chơi với tiểu khả ái này vậy.
】
Lệ Phi cười cho nàng đeo mũ, lại lấy một cái áo khoác lông chồn vây quanh nàng, mới để cho Hoàng Thượng mang theo nàng rời đi.
Trong cung lá cây đã rơi sạch, chỉ còn lại nhánh cây đã khô.
Sợ Ngu Y Lạc lạnh, Hoàng Thượng cho người đi đốt lửa than trongThanh Tâm Điện, mới để người đem Tam Hoàng Tử gọi tới.
Cũng may Ngự Thư Phòng cách Thanh Tâm Điện không xa, thời gian qua một lát, Tam Hoàng Tử liền đến.
Hắn khoác trên người áo khoác màu xanh nhạt, bên trong vẫn như cũ là cẩm bào màu tím nhạt, bên hông treo một khối ngọc bội màu trắng cùng túi thơm.
Khuôn mặt vốn yêu dã lại vì trên trán có vết thương chưa lành, nhìn có chút chướng mắt, phá hư mỹ cảm.
Lấy xuống áo khoác ngoài đưa cho người hầu bên cạnh bèn tiến lên hành lễ.
"Nhi Thần tham kiến phụ hoàng."
Hoàng Thượng cũng không có làm khó hắn, miễn lễ sau trực tiếp ban thưởng ghế ngồi.
Để người đem trà nóng đặt lên trên.
【 Bạo quân cũng thật là, ngươi quan tâm đến Tam hoàng tử thì cứ nói.
Cái đùi Nam chủ này ôm được cũng rất tốt a.
】
"Ngươi tìm trẫm là mong trẫm thả Hiền Phi sao ?" Hoàng Thượng nhìn đến hắn, mở miệng nói ngay vào vấn đề chính.
Đặng Phong phái người cho Tam Hoàng Tử mật báo hắn là biết, cho nên Tam Hoàng Tử đến tìm hắn, hắn tuyệt không ngoài ý muốn.
"Nhi Thần không dám, hôm nay tới là có việc muốn thỉnh giáo phụ hoàng."
Nói xong lại từ trong tay áo móc ra một cái hộp.
Tào công công tiếp nhận hộp đưa cho Hoàng Thượng.
Ngu Y Lạc hiếu kì trong hộp là cái gì, nâng lên cái đầu nhỏ nhìn, thế nhưng là làm sao cũng không nhìn thấy.
"Ngươi cứ hỏi đi ? " Hoàng Thượng mở hộp ra, mắt nhìn đến đồ vật bên trong, lại đem hộp một lần nữa khép lại thả đến một bên.
Trong hộp đồ vật hắn không thể quen thuộc hơn được, là khi Tam hoàng tử khi còn bé, hắn đã làm kiếm gỗ tặng cho nó, chỉ tiếc là bây giờ đã gãy thành hai nửa .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...